Author Archives: admin

Truyện Cô giáo Lan

Chủ nhật, 15:05 p.m. Tại tầng hai quán internet Phong Game 5. Một nhóm 4 bạn trẩu đang ngồi chơi CrossFire, chế độ C4, team Blacklist, 3 đồng đội đã chết, chỉ còn lại một bạn trẩu ngồi máy 66 vẻ mặt rất chi là căng thẳng, hiệp này là hiệp quyết định thắng thua của team.

– Má mày, bắn hẳn hoi vào, chết bọn tao xẻo cu mày.

– Đúng rồi, đụ!

– Cố gắng nên cu, cứ bình tĩnh, cố lên, thắng anh thưởng cho can dầu về dùng dần.

– Đờ mờ mấy con cờ hó để im tao chơi, im cho tao nghe tiếng chân.

Tất cả im lặng, bầu không khí rất chi là căng thẳng. 1 vs 2, liệu rằng sẽ thắng hay thua? Và rồi…

– Nó kìa, bắn nó!!

– Nhanh, nhanh!!

Pằng pằng… Chíu chíu… Hự… Heatshot…

– Yeah! Một bé đã hi sinh!

– Tốt lắm con trai, còn một thằng nữa thôi, cố lên.

– Ok baby!

Cậu di chuyển nhân vật ra khu A… Cậu và địch đối đầu nhau…

– Má nó bắn sniper à?

– Núp mau mày.

– Cho nó quả bom đã.

Sau khi ném tặng đối phương một trái bom cậu hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị nhảy ra solo với đối phương. Cậu cần phải bắn thật chuẩn và hạ gục đối phương càng nhanh càng tốt để đem lại chiến thắng cho đội. Và rồi thời khắc quan trọng đã đến…

Pằng… Heatshot…

– YEAHHH!!! Thắng rồi!

– Tốt lắm con trai bố.

– Hú hú!!!

Tiếng hò hét, đập bàn ghế bàn phím ầm quán.

– Chúng mày có im đi không?

Bác chủ quán nên tiếng.

– Dạ dạ!

– Vâng!!

Bốn thằng bé mồm lại nhìn nhau cười và một thằng đại diện đi xuống tầng một của quán lấy tiền thưởng thắng trận vừa rồi. Hoá ra bốn cậu solo team với bốn bạn trẻ khác tầng dưới. Rồi tính tiền máy và rủ nhau đi ăn mừng chiến thắng.

Yeah!

Tôi đó, kẻ còn sống duy nhất và đem lại chiến thắng cho đội, hehe. À quên tôi tên Hiếu, cao 1m65 , bốn mắt, body chuẩn bụng 6 múi . Nhưng lại là một kẻ ham game, gái vì vậy mà từ năm lớp 8 lực học giảm sút, chật vật mãi mới đỗ được vào cấp ba.

Ngày mai lại là ngày khai giảng năm học mới, chào mừng những kẻ lên lớp 10 như tôi. Cho nên hôm nay phải đập phá thoải mái nốt ngày hè cuối cùng…

7h sáng hôm sau…

– Hiếu!!! Dậy mau!!! 7h rồi.

– Mẹ để con ngủ chút nữa đi, đang nghỉ hè mà mẹ.

Tôi chùm chăn cố ngủ nói với me.

– Dậy mau còn ra trường khai giảng, mày không nhớ à? Đêm qua chơi khuya lắm vào.

Chợt nhớ hôm nay là ngày gì tôi vội vùng dậy.

– Sao mẹ không gọi con dậy sớm?

– Đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi, tao đi làm đây, lát tự đạp xe ra trường đi.

Tôi vội vội vàng gấp chăn màn gọn gàng rồi chạy tót vô nhà vệ sinh làm công việc mỗi sáng. Mặc vội chiếc quần jean và cái áo sơ mi, lấy tờ giấy báo, lao ngay xuống nhà. Nhìn vào trong bếp, bát bún cá đang nghi ngút. Nhưng đồng hồ đã muộn, tôi nuốt nước miếng cái ực rồi lấy xe phóng ra trường mới. Đập vào mắt là biển trường to đùng có dòng chữ: “Trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm”. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ lo chạy hồng hộc chạy vào không muộn quá rồi.

– Ê cậu kia! Đi đâu đấy?

Tôi quay lại, thì ra là bác bảo vệ. Ấn tượng đầu tiên của tôi là trông bác thật giản dị, làn da dám nắng, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, mà bác tên gì tôi cũng chả nhớ.

– Dạ cháu vào khai giảng.

– Đi muộn thế? Vào nhanh lên, mà lớp 10 hả?

– Vâng.

– Thế có mang giấy báo nhập học không?

– Cháu có.

– Ừ, thế mang giấy ra chỗ thầy quản sinh ở kia bảo thầy chỉ lớp cho.

– Vâng, cháu cảm ơn.

Tôi nhìn theo hướng bác chỉ, thầy quản sinh là một “lão” bụng phệ, đầu mà hói chút thì đúng chuẩn, sau này tôi biết được thầy tên Vịnh. Tôi bước đến phía thầy.

– Em chào thầy. Em thưa thầy em mới vào trường đây là giấy báo nhập học của em.

Tôi đưa cho thầy tờ giấy báo, thầy đọc nó xong nói với tôi.

– Lớp 10E, ở bên kia, đầu hàng có cái biển 10E đấy. Lần sau đi cho sớm vào, đi muộn thế này là không được. Thôi vào lớp đi, nhớ đưa giấy cho cô giáo chủ nhiệm đấy.

– Vâng.

Tôi lại chạy ra phía lớp, mọi thứ ở đây đều mới và lạ hoắc, lác đác vài đứa bạn cũ của tôi…

– Em chào cô, cô có phải cô giáo chủ nhiệm lớp 10E không ạ?

Cô chủ nhiệm lớp tôi tên Hà, cô 36 tuổi và đã có chồng con.

– Ừ, có chuyện gì không em?

– Dạ, em được phân học ở lớp cô, giấy báo đây ạ.

Tôi đưa tờ giấy báo cho cô.

– Sao đi muộn thế em, thôi lấy ghế ngồi vào cuối hàng đi.

– Vâng.

Tôi đi ra lấy ghế và ngồi vào hàng, buổi sáng khai giảng với tôi thế là bắt đầu.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46

Âm mưu và dục vọng

Mẹ cha thằng chó, bà nhà nó, thằng khốn nạn, thằng mất dậy. Hắn vừa phóng xe vừa lầm bầm chửi. Cái thằng phó giám đốc chết tiệt đã bao lần công kích hắn. Cái thằng chó ghen ăn tức ở, gây hoạ rồi dùng thử đoạn và chức quyền đổ thừa cho hắn. Hắn ức lắm, ức nhưng không đủ bằng chứng để thanh minh cho mình, uất ức nhưng không biết làm thế nào xả cho hết, hắn chỉ có thể trách mình còn dại, còn khờ.

Trời tối đen, gió lạnh và mưa đập vào mặt hắn lạnh buốt nhưng dường như không thể dịu nổi cái căm tức trong người hắn. Mưa mỗi lúc một to, hắn không tài nào mở mắt ra nổi, từng hạt từng hạt đập dát mặt hắn. Hắn buộc phải tạt xe vào trong đường, dù trời lạnh, nhưng lửa trong hắn vẫn bốc lên ầm ầm. Hắn vứt con xe Dream của nợ vào bên hè, và bất lực đứng nhìn trời khóc than cho số phận hắn hôm nay. Mưa càng lúc càng nặng hạt, cơn giận dịu xuống, bỗng hắn thất cô đơn hắn lại thấy buồn, hắn đau đớn nhớ lại cái ngày người yêu hắn chia tay hắn, âu cũng bởi hắn là thằng sinh viên nghèo rớt. Hắn không giữ nổi người yêu hắn trước đồng tiền, nhưng hắn khinh. Vì thế hắn lăn vào học, rồi ra trường lăn như bi vào kiếm tiền. Nhiều lúc hắn thấy cô đơn, nhưng kệ thây, hắn lao vào công việc như một người tình của hắn. Rồi hôm nay, một lần nữa hắn bị tước đi người tình một lần nữa. Hắn khóc, từng giọt nước mắt chẩy trào cùng với những hạt nước mưa.

– Anh có đi không.
Một giọng lí nhí, run cầm cập hỏi hắn. Hắn quay lại, một cô gái xinh xắn đang đứng trước mặt hắn. Người cô bé này cao nhưng hơi gầy, quần áo có vẻ quê mùa, bù lại cô bé có khuôn mặt lại rất xinh. Từ trước tới nay hắn không thích mấy loại cave rẻ tiền này lắm, lại là lúc đang bực mình. Hắn lạnh lùng nạt.
– Biến đi ra chỗ khác.

Cô bé im lặng, lủi thủi dịch ra, trong lòng nó dâng lên sự chua sót, tủi hổ.

– Bao nhiêu vậy cô em.
Một gã thanh niên mặt xương xẩu cũng trú mưa cạnh đó đã chú ý cô bé từ trước đó bỗng lên tiếng hỏi.

– Không.
Cô bé sợ hãi trả lời.

Gã thanh niên chỉ tay về phía hắn và quát lên với cô bé.
– Nó thì mày mời, ông hỏi thì mày chê, mày kinh ông à.

– Bốp.

Gã côn đồ tức giận giơ tay lên tát cô bé. Không kịp phản ứng, mặt cô bé hằn lên năm đầu ngón tay đỏ ửng. Không chỉ thế gã xấn xổ đến xé áo cô bé.

– Roẹt..

Trong ánh đèn mờ ảo, cái áo cũ của cô bé rách ra để lộ cái áo ngự mầu cháo lòng cũ kỹ trên nền da trắng bóc. Gã côn đồ lúc này liền lộ vẻ thòm thèm, cô bé lúc này lại vô cùng hoảng sợ liền chạy ra khỏi chỗ trú mưa, nhưng gã thanh niên kia đâu bỏ qua, gã liền rượt theo cô bé. Trời vừa mưa vừa tối, khu vực này vắng người hắn định bụng sẽ làm thịt cô bé ngon lành này. Gì chứ hiếp mấy con cave mấy khi có tội gì đâu.

– Bịch.

Gã côn đồ ngã xõng xoài, hắn bị một ai đó ngáng chân, không chỉ vậy hàng sê ri đòn tới tấp đầy phũ phàng đập vào mặt hắn khiến hắn không kịp trở tay. Nắm bệt dưới mưa, hắn nhận ra kẻ đánh hắn là gã thanh niên trông có vẻ tri thức cùng trú mưa.

Lê lết trong mưa gã côn đồ bỏ chạy, hắn quay mặt lại với những vết máu đã nhoè trong mưa, nói ngược lại đầy thách thức.

– Mày cứ ở đấy đợi ông.
Bên cạnh lúc này cô bé đã đứng dậy và lí nhí.

– Cám ơn anh.
Trút được phần nào tức giận, nhìn khuôn mặt ướt mưa, đầy kiều diễm của cô bé, hắn lạnh lùng hỏi.

– Bao nhiêu.

– Bao nhiêu là sao ạ ?
Cô bé ngạc nhiên hỏi lại.

– Tôi bao cô, đêm nay cô muốn bao nhiêu.
Vẫn một giọng lạnh lùng hắn hỏi.

Cô bé sững sờ không đáp lại. Nhưng cơn hoảng sợ qua đi một chút con bé rụt rè nghèn nghẹn trả lời.
– Năm trăm.

Chẳng thèm mặc cả. Hắn lạnh lùng.
– Lên xe. Ôm chặt vào.

Mặc cho cơn mưa vẫn nặng hạt, hắn phóng ra ngoài mưa. Dù mưa đêm lạnh buốt hắn vẫn phóng, hắn cảm nhận thấy tiếng phập phồng nhịp thở của cô bé. Hắn đâu biết rằng cô bé cũng đang khóc, những giọt nước mắt đang hoà vào trong mưa.

Về đến nhà trọ của hắn, người cô bé run lên cầm cập. Y phục cô bé bết vào thân thể, nó lấy tay giữ lấy vạt áo rách, nhưng cũng không thể dấu được những dường cong ẩn hiện đầy quyến rũ. Thấy cô bé khá ngon nghẻ, hắn cũng cảm thấy hứng thú, cậu nhỏ của hắn đã ngóc lên. Lúc này dưới ánh điện phải nói con nhỏ này xinh thật, hắn chưa gặp một cô bé nào có khuôn mặt xinh xắn và dễ thương đến vậy. Cởi áo ngoài và quần dài, lấy khăn lau xong người, hắn vứt cho cô bé chiếc khăn.
– Lau khô đi.

Cô bé lục tục làm theo. Mưa ngoài trời đã ngớt, những tiếng lộp độp của những hạt mưa cuối rơi xuống từ mái nhà. Hắn thấy cô bé vẫn run cầm cập, lạnh lùng hắn ra lệnh.

– Cởi quần áo ướt ra, vào kia tắm đi.
Phòng tắm cúa hắn đủ nóng lạnh, nhưng mỗi tội lại chẳng có cửa giả gì.

Cô bé luống cuống, nó rụt rè nói.
– Nhưng không có cửa anh à.

Hắn nhếch mép.
– Cô cũng cần cửa à?
Nói xong hắn cầm chai rượu votka thừa uống một hơi dài xua tan đi nỗi bực bội ban chiều.

Cô bé không trả lời. Nó im lìm mất vài phút rồi nó cũng từ từ cởi ra. Cái điệu bộ cởi của nó làm người ta có cảm giác như lần đầu tiên trong đời nó cởi quần áo không bằng. Từng đường cong trắng muốt hiện ra trước mắt hắn. Oa!!!! Mồm hắn há hốc, mắt hắn như nổ tung, chai rượu đã dời tay. Tuy gầy gầy xương xương, nhưng đẹp, đẹp đến nín thở, không ngờ cô bé đẹp thiệt, mà đẹp dễ sợ là đằng khác, hắn tự lẩm bẩm. Da cô bé trắng nõn, chẳng tì vết, eo thon, bộ ngực không quá to nhưng tròn căng, săn chắc vút cao, đôi chân thon dài đầy quyến rũ, cùng với bừ mông tròn lẳn. Một điều nữa mà hắn nhận ra là mặt cô bé đã đỏ bừng e ấp càng thêm phần quyến rũ, lúc về nhà hắn đã có chú ý và không có ý định sờ đến cô bé nhưng lúc này hơi rượu đã làm cậu bé của hắn đã cương đến độ bức bối, hơi thở hắn trở nên dồn dập, cô bé đẹp không khác gì một cô hoa hậu. Quả thật nói cho đúng cô bé mà béo lên tẹo nữa thôi thì chắc hoa hậu xách dép cho nó mất. Đẹp thế này mà phải làm cave. Hắn thấy câu hồng nhan bạc mệnh thật chẳng sai.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22

Tình mãi xanh

Quê tôi là một tỉnh thuộc vùng trung du, từ bé tôi đi học thuộc loại luôn đứng đầu lớp nên vào cấp 3 bố mẹ cho tôi đi thi rồi đỗ vào học chuyên Toán ở dưới thành phố. Lúc thi đại học, tôi đỗ liền 2 trường cũng thuộc dạng có tiếng ở Hà Nội.

Xuống Hà Nội học đại học, tôi không ở ký túc mà thuê trọ ở ngoài cùng với thằng bạn thân. Nói qua về thằng này, nó học cùng lớp cấp 3 với tôi, lại gần nhà nhau nên chơi thân hơn những đứa khác, thằng này thuộc dạng hiền lành mọt sách chứ không ham chơi như tôi. Nó người gầy, đeo quả kính dày cộp 7, 5 điôp, trông đúng dạng tri thức thiếu ăn luôn.

Các bác cuối 7x đầu 8x đã từng đọc tứ quái TKKG thì biết rồi (9x vào Google tìm nhé), thằng bạn tôi chính là thằng K “máy tính”, thấy mọi người gọi thế, còn tôi tên T nên tôi thấy tôi giống thằng T ‘Tarzan’ quá, mặc dù chưa thấy ai nói vậy bao giờ cả.

Ngoài điểm chung là thích chơi game thì tôi thấy tôi với thằng K chẳng giống nhau điểm nào nữa, chơi với nhau có lẽ do bù trừ thôi. Nhà K có người quen ở Phùng Khoang, bà này có nhà cho thuê nên bà ý nói bố mẹ K cứ cho K xuống nhà bà ý ở, có gì khó khăn bà ý giúp vì mới xuống Hà Nội còn bỡ ngỡ chưa quen.

Vậy là 2 thằng tôi ở Phùng Khoang, thằng K thì đạp xe đạp đi học, trường tôi xa hơn tận GP nên tôi đi xe buýt. Khu trọ của tôi cũng rộng rãi, có 1 cái sân chung để xe đạp, 2 dãy nhà cấp 4 chạy dài, mỗi dãy 4 phòng, cuối mỗi dãy là nhà vệ sinh chung, ở giữa 2 dãy liền với cái sân là cái nhà 2 tầng cũ, chắc từ thời chiến tranh phá hoại, mỗi tầng có 2 phòng, lên xuống bằng 1 cái cầu thang gỗ, không ai dám bước mạnh vì sợ sập.

Phòng tôi ở tầng 2, cửa sổ nhìn ra sân, có mấy cái ô thoáng chữ thọ nằm sát sàn nhà nhìn sang 2 bên dãy phòng trọ bên dưới. Nhà lợp ngói cổ, nhìn từ xa phòng tôi ở trông không khác gì cái chuồng chim, được cái quen nên bà chủ cho thuê rẻ, có 150k/1 tháng, với lại nhà chủ gần đấy, không ở cùng nên cũng thoải mái.

Buổi trưa đi học về, tạt vào làm suất cơm bụi xong tôi về phòng, thằng K đi học chiều, tôi đang đi lên cầu thang nhẹ như 1 thằng trộm vì cầu thang gỗ rất yếu, có tiếng cười đùa rúc rích, tiếng giường kêu kọt kẹt ở phòng đối diện phòng tôi, đây là phòng ông Phi học năm cuối KT, tôi mở cửa phòng thật nhẹ, vào phòng tôi vểnh tai nghe trộm, có tiếng thì thầm nhưng không rõ, định lên giường đi ngủ kệ mẹ đời, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, tiếng cười đùa thì thầm cứ thoang thoảng bên tai. Tôi mở cửa phòng đi sát đến phòng ông Phi áp tai vào cửa để nghe.

– Chiều em có học không? – Tiếng ông P.

– Chiều em được nghỉ. – Giọng nữ cất lên.

– Ở đây đến… tối về nhé.

– Ư… xem thế nào đã…

Có tiếng chụt chụt như là đang hôn nhau, giường lại kọt kẹt, rồi sau đó giọng nữ gấp gáp:

– Nhẹ nhẹ… thôi… anh… có ai… nghe… thấy thì sao…

– Làm gì có ai đâu em, hai thằng mới đến nhập trường chắc tối mới về phòng.

Nghe ông này trấn an người yêu mà tôi hồi hộp, tim đập thình thịch như trống. Nói xong ông này lao vào chiến hay sao mà tôi nghe tiếng quần áo loạt xoạt, tiếng hôn nhau rồi cả tiếng rên ư ử của chị kia…

Không biết ông này làm cái gì mà chị ý kêu như tiếng mèo con ngạt mũi, thỉnh thoảng lại nấc nấc, tôi bất giác sờ tay xuống thằng nhỏ của tôi, nó cứng ngắc từ lúc nào, nổi 1 cục trong quần. Tiếng rên của ông P khiến tai tôi như dính chặt vào cánh cửa:

– Ư… uhm… em… làm anh… sướng… quá Hằng ơi.

Chị Hằng hình như đang mút chim anh P thì phải, tôi thấy người nóng bừng, tay xoa xoa vào quần chỗ thằng nhỏ, tai vẫn nghe.

– Em làm anh ra mất… – Ông P nói như van xin. Rồi tôi nghe tiếng chị H rên rỉ ú ớ liên hồi.

– Anh ơi… a… ư sướng quá… ư… em sướng.

Tiếng rên la không ngừng, da thịt dập vào nhau bèm bẹp, tiếng thở dốc. Tôi cũng cho tay vào trong quần từ lúc nào, cầm thằng nhỏ mà sục theo nhịp rên của chị Hằng.

– Anh ơi… em… sướng… em ra mất… ư… ư…

Ông P nghe chị H rên la càng dập mạnh hơn, nhanh hơn. Tôi cũng như ông ấy bị tiếng rên sung sướng của chị H kích thích, tay tôi xục liên hồi. Một luồng điện chạy roẹt qua, thằng nhỏ giật giật bắn tinh ào ào trong quần tôi. Trong nhà ô P cũng rên lên 1 tiếng dài, cả tiếng chị H.

– Ah… ah… sướng quá anh ơi…

Tôi lủi về phòng khép cửa nằm vật ra giường. Từ bé chưa nghe thấy như này bao giờ cả, thật là sướng tê hết cả người. Tôi thay quần rồi nằm ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra đã gần 4h chiều, dậy xách xô chậu đi tắm giặt dưới bể nước sau nhà gần khu vệ sinh. Tôi quan sát các phòng thấy đóng cửa hết chỉ có 1 phòng gần bể nước là mở cửa nhưng không thấy ai.

Múc nước trong bể dội ào ào vừa tắm vừa ngắm nghía (tính tôi hay nghó nghiêng), nhìn quần áo phơi trước cửa phòng tôi đoán cái dãy này toàn con gái ở, thấy quần lót áo lót xanh đỏ tím vàng hoa hết cả mắt. Chợt có tiếng hỏi làm tôi giật bắn hết cả chim.

– Mới chuyển đến hả em?

– Vâng ah, em mới chuyển đến ở trên tầng 2.

– Gần phòng anh đấy, anh là Phi, học năm cuối KT.

– Em nghe bác chủ nói qua rồi ah, em là T học năm đầu XD.

– Thế ah, XD sao ở xa thế em?

– Em ở cùng thằng bạn học Tự nhiên, anh ở 1 mình hay ở cùng ai?

– Anh ở 1 mình, năm cuối đang làm đồ án, phòng bé tẹo mà.

– Vầng.

– Lúc nào 2 thằng sang phòng anh chơi.

– Vâng ah.

– Có người yêu chưa? Khu này nhiều gái lắm đấy.

– Em chưa anh ah, mới đi học biết gì đâu anh.

Vừa nói chuyện tôi vừa liếc lên mấy cái quần lót phơi trên móc, thôi thì các loại, xanh, đỏ, đen, vàng, to nhỏ đủ các thể loại.

Tôi tắm giặt xong mà cái phòng gần bể nhất, tính từ ngoài vào gọi là phòng số 4, vẫn mở cửa mà chẳng thấy có ai cả, tôi đi lên phòng, đến cầu thang định bước lên thì thấy có người đi xuống, tôi đoán chắc đây là chị Hằng, tránh sang 1 bên tôi chào.

– Em chào chị.

– Chào em, sinh viên mới hả.

– Vâng ạ.

– Đây là Hằng bạn gái anh đấy. – Ông P vừa đi xuống vừa nói.

– Người yêu anh xinh nhỉ. (Tôi cũng thuộc dạng mồm mép)

– Xinh gì, già rồi em ah, khu này nhiều em trẻ đẹp lắm, hôm nào bảo anh P dẫn xuống mấy phòng mà làm quen.

– Ở nhà nhé, anh ra ngoài tí. – Ông P chen vào.

– Vâng.

Tôi vừa đáp vừa tranh thủ nhìn theo, chị H nước da hơi ngăm ngăm, mặt không xinh nhưng có duyên phết, được cái mông cong cong, cái quần lót hằn lên sau mông nhìn rất kích thích. Tôi lên phòng mà hình bóng chị H cứ luẩn quẩn trong đầu, tiếng rên của chị, tiếng mút mát xụt xoạt, cái mông cong cong, tôi tưởng tượng đủ thứ hình ảnh mà mới trưa nay vừa nghe được.

Đây là một trong những ấn tượng bất ngờ đầu tiên của tôi, trong nhiều bất ngờ thú vị khác sau này. Nó khác hẳn với những hình dung ban đầu của một thằng như tôi về cuộc sống sinh viên nơi thị thành.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57

Đồng hồ cát

Từng dòng nước trắng đục, ấm áp chạy ra từ cái lỗ nhỏ của Vy, Phong kêu lên, khuôn mặt tỏ vẻ sung sướng:

– Đã quá em ơi…

Vy kề đôi môi vào sát mặt Phong. Hắn cảm nhận được hơi thở nồng ấm của nàng, chờ đợi một nụ hôn ngọt ngào của cô gái đẹp nhất Thành phố này. Bỗng dưng lồng ngực hắn đau nhói, hắn mở mắt ra : Móng tay kim loại sắt nhọn của Vy đang dần đâm vào trái tim của hắn. Phong cảm nhận được từng dòng máu của hắn chảy ra, cơn đau thấu trời đang hành hạ hắn….

Hắn giật mình thức giấc. Xung quanh hắn không một bóng người. Tiếng ồn ào ngoài sân kéo Phong về thực tại. Cả lớp đã ra chơi, Phong thì ngủ quên nhưng chẳng ai thèm đánh thức. Bình thường hắn vẫn vậy, tính hắn hay ngủ. Dù vậy với điểm số cao nhất nước, cũng không có giáo viên nào dám đánh thức hắn. Phong ngáp dài một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì nguyên một cái chổi phang thẳng vào mồm. Lát về khỏi ăn cơm, no cmnr…

– Nhụ nhá thằng nào chơi bố !!!!!!!

Ngôi trường Phổ thông năng khiếu (PTNK) này là nơi mà những “vị thần” như Phong chọn làm chỗ trú chân trước khi đi du học. Phong quẹt tay, kéo ra bảng menu ảo như Sword Art Online, lướt qua chỗ bài tập. Năm 2169, thời kì hoàng kim của CNTT, đi học đã không còn phải đem theo sách vở như trước. Sự hiên đại hoá 1 cách thần kì đã giúp học sinh có thể xem JAV ngay tại lớp mà không bị phát hiện. Với Phong, có trong tay 1 trí tuệ trời phú, thủ khoa quốc gia kì thi tuyển sinh lớp 10, đã và đang là nhân tài sáng giá của thành phố HCM. Hắn uể oải nhìn lượng bài về nhà. Bên dưới đống bài tập mà giáo viên tiết trước giao, bóng 1 cô gái xinh đẹp lướt qua trước mặt hắn. Lê Hồng Vy, con của chủ tịch nước, á khoa quốc gia kì thi tuyển sinh lớp 10, trình độ code đủ khẳng định a no ni mút tuồi lìn. Dù vẻ đẹp trai đến gần như hoàn hảo của Phong, trí thông minh cũng không làm cho cô nàng xinh đẹp này một chút lay động. Dáng người chuẩn, cặp đào căng tròn, đầy nhựa sống của tuổi 15, đôi môi hồng hào căng mọng. Mái tóc đen mượt, suông dài với ánh mắt sắc lạnh. Vy là lớp trưởng của lớp 10A1, tất cả các thủ khoa đội tuyển thành phố đều tập trung ở đây. Phong nhìn cặp mông dưới lớp váy ngắn đặc trưng của nữ sinh PTNK, cười thầm :

– Vừa đẩy vừa vỗ chắc sướng lắm.

Nhưng cũng như bao thằng con trai khác, Phong bất lực trong việc làm cho tâm hồn người con gái tuyệt sắc này lay động. Các tiết học tiếp theo lần lượt trôi đi nhanh chóng. Tiếng chuông reo hết giờ, Phong phóng ngay ra ngoài trường, bấm nút dịch chuyển – công nghệ cực đắt đỏ của giới thượng lưu, rồi biến mất.

Lý do hắn vội vậy là vì có món hàng đang đợi hắn. Phần mềm vitual XXX, cho phép mọi người thoải mái làm tình với người ảo mà không cần động tay động chân. Thứ này hắn đặt bên a no ni bú, tổ chức đang cạnh tranh ác liệt với a no ni mút. Sau vài dòng lệnh cơ bản khởi động, hắn đã vào được game. Trước mặt hắn là một cô gái Nhật vếu to, đè ngay hắn ra và cởi quần. Phong rủa thầm tên coder cái game này : đậu xanh phải từ từ chứ bà nội cha nhà mi. Nhưng cảm giác con cặc của hắn được phục vụ bởi đôi môi mềm mại làm hắn quên đi tất cả. Lần đầu tiên trong đời hắn được gái BJ. Hắn sờ vào 2 quả đào, nó mềm mại đến nỗi hắn muốn hái xuống để cho riêng hắn. Cô gái cởi dần bộ đồ thủy thủ Nhật. Dưới lớp ren trong suốt là khu vực thần thánh được bảo vệ bởi rừng rậm amazon rậm rạp. Con cặc của hắn lún dần vào cửa hẹp. Cảm giác sung sướng đê mê khó tả của thằng trai tân lần đầu được chịch. Hắn nằm đó, nhìn cô gái nhún lên nhún xuống, rên rỉ trên chiếc giường trắng muốt

– Kimo…kimochi…..kimochi…..

Từng dòng dâm thủy chảy trên con cặc của hắn. Lần đầu tiên nên hắn không thể chịu được lâu, kêu lên và bắn những tinh túy đầu tiên vào lồn của cô gái…

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19

Vé một chiều…

2011…

Gió vẫn gào thét, sóng vẫn xô bờ và màn đêm vẫn đầy lạnh lung như cách đây đã lâu.

Cảnh vật còn đây nhưng người đã thay đổi, tim tôi lại gợn lên chút gì đó nhớ nhung, đau đớn.

“Về thôi đại ca…” thằng Dê già lên tiếng…

“Uhm, về đi, lâu lắm rồi chúng ta mới tụ họp lại với nhau. Rồi ngày mai sẽ đẹp hơn thôi…” thằng Đức cũng đồng tình…

“Chậc, ngày này em đã mong từ lâu lắm rồi. Biết bao nhiêu chuyện cuối cùng chúng ta vẫn gắn bó. Ngày mai chắc chắn sẽ tươi sáng, thời đại chúng ta đến rồi anh ơi! Chỉ cần anh em đồng lòng, thằng hà bá cũng đếch thèm sợ haha…” thằng Heo sữa vẫn pha trò như mọi khi…

Uh, phải rồi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu…

“Đi…” Tôi rít 1 hơi dài rối ném điếu thuốc đang hút dở xuống dòng sông. Năm mới bước sang, pháo hoa đã nổ, kèm theo là tiếng hân hoan của của mọi người chúc nhau 1 năm mới hứa hẹn nhiều niềm vui và hạnh phúc.

Chúng tôi lên xe rồi hướng thẳng về thành phố trong ánh đèn mờ ảo. Ngồi trong xe, tôi ngoái đầu nhìn lại… Đâu đó văng vẳng câu nói:

“Liệu có ngày nào đó em sẽ bay khỏi cuộc đời anh không?”

“Không đâu, anh là đôi cánh của em, thiếu anh, em sẽ không bay được. Hì hì…”

Cách đây 9 năm, cũng tại nơi này, có 1 thằng nhóc ngồi nhìn ra dòng sông, miệng phì phèo điếu thuốc ướt đẫm nước mắt, cứ như là đốt nước mắt vào trong lòng…

Đã xa rồi…

1998…

“Anh ăn gì ạ???”

“Cho 3 vắt mì xá xíu.”

“Dạ !”

“Ê, khoan đã nhóc, thêm 1 chén hoành thánh nữa nhé.”

“Dạ vâng !”

“Bà Hai ơi, 3 vắt mì xá xíu với 1 chén hoành thánh…”

“Có mệt không con? Tao thấy mày hôm nay xanh lắm, đêm qua không ngủ hả? Hôm nay nghỉ sớm đi nhé, tao với ông già lo được…”

“Không mệt đâu bà, tại hôm qua con thức khuya để học bài, sắp thi rồi.”

“Thế thì càng phải nghĩ. Đi, về sớm đi, hôm nay cho mày nghĩ sớm!”

“Không, con làm được. Với lại….”

“Ê nhỏ, bán mì nè!”

“Dạ, em đến ngay. Lát nói sau bà nhé. Con làm được mà.” – Tôi nháy mắt cười với bà 1 cái rồi chạy đi.

“Cái thằng….”

Tôi là học sinh cấp 2, cuộc sống hằng ngày của tôi là sáng cắp sách đến trường, trưa về nhà lo cơm nước rồi sang tiệm mì của bà Hai phụ bán. Nói là tiệm mì cho sang chứ thật ra chỉ là 1 cái xe đẩy để trước cửa nhà rồi thêm 1 ít bàn ghế nhựa cho khách ngồi, thế là thành tiệm. Trường của tôi là 1 trong những trường cấp 2 nổi tiếng của thành phố, nơi quy tụ nhiều học sinh giỏi và tất nhiên cũng nhiều cậu ấm cô chiêu thời ấy. Trong mắt thầy cô, tôi là 1 học sinh ngoan ngoãn, luôn đạt điểm tốt, là tấm gương cho bè bạn. Còn trong mắt bạn bè, tôi là một con mọt sách ít nói ít cười đáng ghét được thầy cô thiên vị nên thường hùa nhau bắt nạt, cô lập tôi.

Bọn con gái lớp tôi đang ở tuổi dậy thì, bắt đầu biết chưng diện, bắt đầu biết cặp kè. Những đứa hiền lành thì rất là thích tôi, vì tôi thường chỉ bài cho bọn nó trong giờ kiểm tra. Còn những cô nàng tiểu thư thì thường chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt, vì trong mắt bọn họ, tôi chỉ là 1 thằng nhà quê, cục mịch, nhưng tôi nào có quan tâm. Trong trường tôi sống không đúng con người thật của mình, vì niềm tin của bố mẹ đặt hết vào tôi, tôi không thể làm họ buồn lòng. Nhưng khi bước ra khỏi trường tôi là 1 con người khác, 1 con người thật của tôi. Cũng biết quậy phá, cũng biết đánh nhau hang máu như bất kì anh choai choai nào. Sống ở cái nơi chợ búa, lúc nào cũng vây quanh bởi tiếng chửi thề, tiếng đánh nhau này, ai cũng như thế.

Nhà tôi nằm ở khu phố người Hoa, bản thân tôi cũng mang một nửa dòng máu Trung Quốc từ mẹ. Thời ấy internet không có rằm rộ như bây giờ, các tiệm net cũng chỉ lác đác, cũng không hề có khái niệm game online là gì. Vả lại với đứa nhà nghèo như tôi, tiền kiếm được rất khó khăn nên lâu lâu mới cùng mấy đứa bạn ghé vào tiệm net trong xóm, lân la các phòng chat, xem vài đoạn phim vu vơ và tất nhiên cũng có cả những trang web đen nữa. Tuổi dậy thì ai mà không tò mò?

“Bốp bốp…Rầm!!!”

“Thằng Cái lại đánh nhau rồi.” – tiếng bà Hai thở dài.

Tôi đưa mắt về hướng bà chỉ, nhìn một lát rồi lại tiếp tục gom chén đũa đi rửa. Chuyện thường ngày ấy mà.

“Mẹ nó, tức thật, thằng khốn đó chạy thoát rồi @#$%” anh thanh niên ngồi vào bàn mà miệng vẫn còn chửi rủa.

“Hôm nay lại sao thế nữa anh?” tôi hỏi.

“Mẹ nó, nhóc, mày xem tức không? Thằng khốn đó ở đâu đến đây, cả gan vỗ mông Tiểu Lợi, may mà tao ở đó, sẵn tiện tặng nó vài đấm.”

“Cái gì? Thằng nào?” tôi sôi máu hỏi gằn.

“Thôi thôi cho tao xin. Chúng bây suốt ngày đánh với chả đá, chừng nào mới nên người hả con? Thằng Cái, mày không được dạy hư nó nữa.” bà Hai cắt ngang lời của tôi.

“Làm gì có hả bà…” anh thanh niên gãi đầu cười xòa.

“Chuyện người ta con ạ. Lo đến làm gì? 2 đứa bây ăn đi, hôm nay tao đãi. Mà nhóc nè, sao mày khẩn trương thế? Nói thiệt bà nghe, thích con Lợi phải không?”

“Không mà bà. Làm gì có. Thì…chơi từ nhỏ đến giờ mà.” Tôi ấp úng.

“Ha ha, nó đỏ mặt rồi kìa bà.”

“Anh im mà ăn mì đi….”

“Ôi ghê thật, hôm nay dám chửi cả anh mày. Sức mạnh tình yêu đây rồi” anh gật gù.

Anh thanh niên này là đại ca của tôi, tên Ngọc Thanh. Cái tên nghe y như con gái, cho nên anh chỉ thích người ta kêu anh bằng cái tên ở nhà là Cái. Anh cũng là người Hoa, nhà anh sống ở đây cũng lâu rồi. Bố mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất sớm, chả còn họ hàng thân thích gì ở đây cả. Tôi quen anh từ lúc nhỏ và chơi thân đến tận bây giờ. Anh lúc nào cũng bảo bọc tôi như đứa em, có lẽ là vì chỉ còn 1 mình nào nên anh coi tôi như người thân duy nhất.

Còn Tiểu Lợi, cái tên mà bây giờ nhắc đến, vẫn khiến tim tôi nhói đau…

Trong mắt tôi, em là 1 thiên thần với nụ cười như hoa bồ công anh dưới nắng. Không cần biết mệt đến nhường nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là mọi mệt mỏi của tôi như biến mất. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, mặc dù cùng tuổi nhưng em lúc nào cũng gọi tôi là anh. Lúc còn nhỏ em hay lẽo đẽo theo tôi và anh Cái như là tiểu muội. Thời gian dần trôi qua, không biết từ khi nào, trong mắt tôi, em không còn là đứa nhóc nữa. Cảm giác của tôi với em cũng dần thay đổi. Nó không còn là cảm giác của 2 người bạn thân, tim tôi đã đập mạnh hơn mỗi khi ngồi gần em. Không biết em có biết không vì tôi chưa từng dám thổ lộ với em điều đó. Anh Cái cũng thường nói tôi:

“Thích thì nói, có gì mà rụt rè. Đàn ông con trai mà nhát thế. Mày xem nó dễ thương vậy, ngày nào cũng có người dòm ngó. Không nhanh tay thì đừng hối hận nha nhóc.”

Mỗi lần như vậy tôi đều ậm ừ. Thật ra không phải tôi nhát gan, mà là vì tôi tự thấy mình không xứng với em. Bố em mở đại lý gas bán lẻ, có thể gọi là giàu có, có của ăn của để. Còn tôi? Tôi chỉ là 1 thằng nhà nghèo, rách rưới. Vì người Hoa hay có quan niệm môn đăng hộ đối, nên tôi đâm ra tự ti với bàn thân mình. Cứ như vầy, mỗi ngày đều được nói chuyện với em, được nhìn em cười là tôi mãn nguyện.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50

Truyện Sex Đà Lạt và em

Đà Lạt, 2010…

Gia đình và công việc của em thì chẳng liên quan gì đến Đà Lạt, nhưng em lại xem Đà Lạt như “một cõi đi về” vậy. Năm nào em cũng đi Đà Lạt 5, 7 lần. Có khi đi 2 ngày, thuê cái xe máy, chạy khắp những “đường quanh co quyện gốc thông già”, đến những góc ngắm toàn cảnh đẹp, chụp ảnh hay chỉ là ngồi ngắm. Có khi lên lê la quán này đến quán khác, từ Tùng đến những quán trên dốc Hòa Bình, hay đoạn Hồ Tùng Mậu. Có khi tối lên xe ngủ một giấc, sáng đến Đà Lạt, chơi chán đến tối lên xe về Sài Gòn.

Hôm đó là một ngày tháng 7. Chắc chắn là tháng 7. Em vừa xong một cụm việc, và quyết định sẽ trốn lên Đà Lạt để refresh lại chút, chuẩn bị cho tuần sau tiếp tục chết chìm trong mớ việc.

Thế là em đặt vé xe đi Đà Lạt tối thứ sáu. Sáng hôm sau, em đến Đà Lạt. Em có một ngày rất là thư thái ở Đà Lạt với việc ngồi 3 quán cà phê, chạy xe vào Ankroet chụp ảnh, cũng như ăn được những món em thích ở Đà Lạt. Tối hôm đó, em thay áo trong quán cà phê Artista rồi thả bộ xuống chợ, định sẽ dạo chơi chút rồi ra khu bán đồ xôn mua vài món. Em đã đặt vé xe về Sài Gòn vào khuya hôm đó.

Thế rồi, khi em đang xem mấy cái áo khoác, bỗng dưng em nghe gọi tên em. Em quay lại và thấy thằng H, một thằng đàn em chơi chụp ảnh với em. Hai thằng tay bắt mặt mừng. Nó đang đi cùng hai em gái trẻ măng, xinh cực.
H giới thiệu đó là L, bạn gái nó và P, em gái của L. Hai em gật đầu chào em, cười. Em đoán thầm thằng quỷ này muốn dẫn bạn gái đi Đà Lạt, nhưng chắc bé L ngại nên đòi đưa em gái theo, thế là thành cái rơmoóc. Sau này, em mới biết là em nhầm to.

H hỏi em:
– Anh lên hôm nào?
– Anh lên hồi sáng sớm.
– Vậy khi nào anh về?
– Lát nữa (em cười).

H và hai em gái kia tỏ ra rất ngạc nhiên vì kiểu đi của em. 4 người vừa dạo chợ đêm vừa trò chuyện, em rất có thiện cảm với chị em L, P. Cả hai chị em đều đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng, L xinh hơn nhưng P lanh hơn. Em dẫn nhóm ra Tăng Bạt Hổ ngồi uống sữa đậu nành. H và em cùng lấy máy ảnh ra xem.

Thì ra cả buổi chiều H chụp ảnh cho hai chị em, chủ yếu là cô chị. Cả ba rất thích những tấm ảnh trong Ankroet của em. Thế là H rủ rê em ở lại Đà Lạt để ngày hôm sau dẫn hai em gái xinh tươi vào Ankroet chụp ảnh. Hai em gái rất thích thú, nhất là P. P nài nỉ em ở lại đi cùng vì cả ngày H chỉ lo chụp ảnh cho L, ít chụp cho P, nếu có em đi cùng thì P sẽ có nhiều ảnh.

Được hai người đẹp nài nỉ, em xiêu lòng, thế là lấy điện thoại ra gọi cho PT báo hủy vé, cũng như đặt vé xe về. Cũng may là trước khi đi, em sợ tháng 7 Đà Lạt mưa nên mang dư quần áo, vô tình lại được việc. Chỉ có món duy nhất em không mang theo là quần đùi hay quần lửng.

Khi đó cũng đã hơn 9h tối. Tụi em đi ăn bánh mì xíu mại. Lúc đang đi bộ, em hỏi H:
– Tụi em ở khách sạn nào?
– Khách sạn TL lần trước nhóm mình ở đó anh.
– À, thế đặt phòng thế nào rồi?
– 2 phòng. Ban đầu đặt là em một phòng, L với P một phòng, vì P không chịu cả ba ở chung phòng.
– Chắc nó ngại hai đứa bay ôm ấp nhau chứ gì.
Hai thằng cười, em hỏi tiếp:
– Vậy giờ anh qua ngủ phòng em hả?
– Để xem em có rủ L qua phòng em ngủ được không đã.
– Ủa, là sao?
– Là nếu được thì em ngủ với L, anh ngủ với P.

Thế là ngồi ăn bánh mì xíu mại, trong đầu em nảy lên bao nhiêu ý định đen tối. Kể ra thì cũng mấy tháng rồi em chưa chịch, nhất là giờ đây đi bên em là một em gái trẻ đẹp, mặt rạng ngời. Em chỉ mong thằng H dẻo mỏ thuyết phục được em L. Các bác có tin không, chỉ mới tưởng tượng chuyện ở chung phòng với em P mà thằng em của em đã cứng hết cả lên.

Đi ăn bánh mì xong, H lại rủ đi dạo tiếp, mục đích là để gù em L. Chưa đầy một giờ sau đó, H đã hô về khách sạn. Nó quay qua cười với em, ra dấu OK. Em hí hửng. Kể ra thì hai thằng đều có lợi. Không có em thì tối nay chắc gì nó được ngủ với em L.


Về khách sạn, em thấy L kéo P ra nói chuyện. Em không biết hai bé nói chuyện gì, nhưng sau một hồi thì thấy P phụng phịu cùng L đi lại chỗ tụi em. Lát sau H nói “tối nay anh N qua phòng P ngủ nha, tại L mệt quá, em chăm cho L”.

Em và L, P về phòng. L lấy đồ đạc và về phòng H. Cánh cửa đóng lại, em quay qua nhìn P:
– Hồi nãy tụi anh có hỏi thuê thêm phòng, mà khách sạn hết phòng rồi. Anh lại ngại đi kiếm khách sạn khác. (em nói xạo đó )
– Dạ.

P lục ba lô lấy đồ rồi vào phòng tắm thay đồ. Lúc sau cô bé quay ra với bộ đồ bộ. Bằng máy quét tích hợp với mắt, em nhận ra cô bé vẫn mặc áo ngực. P nhìn em. Lúc này em đã cởi áo khoác, nhưng vẫn mặc áo thun, quần jeans.
– Anh không thay đồ hả?
– À anh không mang theo đồ thay.
– Í a, ở dơ nha.
– Đâu, anh thay đồ hết rồi, trước khi gặp tụi em đó. Nhưng anh không có mang đồ ngắn, nên mặc như vậy.
Em bé khúc khích cười, nhìn gương mặt đó thiệt tình chỉ muốn đè ra hấp diêm.

Tụi em ngồi nói chuyện một lúc, P hỏi em là chính, chủ yếu là về thú vui chụp ảnh và đi du lịch của em. P có vẻ rất thích, bé ngồi nghe say sưa khi em kể về những chuyến đi, về cảm giác cầm lái xe máy đi trong sáng sớm, về cảm giác đứng trên dốc nhìn ra thung lũng sương mờ.

Thế rồi P ngáp dài.
– Em đi ngủ đây.

P nằm xuống. Em nằm phía bên kia giường. Được một lúc thì P quay qua nói:
– Anh có thay quần trong rồi đúng không?

Con gái gì hỏi kỳ quá.
– Ừ em.
– Vậy anh cởi quần dài ra đi. Quần anh ẩm quá. Với lại mặc quần jeans thế sao ngủ được.
– Anh …
P cười khúc khích:
– Anh sợ em làm gì anh hả?

Cơ hội là đây. Em chậm rãi ngồi dậy cởi quần dài, đi lại mở tủ, móc lên và treo vào tủ. Em lên giường, chui vào chăn, nằm quay lưng với P, chúc P ngủ ngon và em … ngủ.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10

Truyện Sex Xin lỗi tình yêu

Đêm… Cảnh đêm Sài Gòn khá ồn ào với tiếng xe cộ chạy không ngớt và ánh đèn sáng rực một góc đường, xa xa thấy thoáng vài cu trẻ trâu đang thể hiện phong cách bằng việc phóng xe cà tàng như thằng khùng ra làn đường xe tải…

Đêm nay đối với tôi cũng chỉ như mọi đêm khác: Ngồi một mình, rít thuốc và hóng gió chờ tới giờ G. Chậu phong lan treo trên giàn cây tỏa ra một mùi thơm thật dịu nhẹ, nụ hoa e ấp nở trong đêm như dáng một thiếu nữ đang e thẹn khi lần đầu tiên gặp mặt người khác giới…

Chợt, cái điện thoại đặt trên bàn reo ầm ĩ… kệ… tôi cũng chẳng có hứng thú để nghe.

“Anh hứa sẽ đưa em đi suốt cuộc đời, mà sao không đưa được đoạn đường em đi. Anh nói sẽ ôm em khi gió đông về mà giờ đây một mình em đứng trong mưa…”

Tiếng chuông ầm ĩ quá, và tôi chẳng thích ồn ào chút nào, đành nhấc máy thôi. Số của em Uyển Văn, tôi chợt buồn cười, chúng tôi chia tay cũng cũng lâu nhưng thỉnh thoảng em vẫn cố tìm cách liên lạc với tôi. Thật là một việc làm sai lầm, nhưng thôi, để xem em ấy nói cái gì.

– Alo! Anh hả? – Nghe giọng em tôi đoán chừng em đang khóc
– Ừ! – tôi trả lời một cách uể oải.
– Sao em gọi anh không bắt máy.
– Anh bận.

là một câu trả lời mà tôi cho là hay nhất trong tất cả các câu trả lời. Nó vừa cho người nghe một lý do rất hoàn hảo mà không ai có thể bắt bẻ được: Ai mà chả bận, bận nên mới không liên lạc được chứ. Giống như hồi nhỏ, mỗi lần thầy cô hỏi: ”Sao em không học bài”, chúng ta có thể nói dối là: ”Thưa cô, hôm qua em bận chuyện nhà” nhưng thật chất là trong cái thời điểm đáng lẽ ra là học bài, chúng ta lại làm chuyện khác, chơi điện tử chẳng hạn. Sau đó, có thể chúng ta sẽ bị điểm kém đấy hay thậm chí là cả đánh đập, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có lý do quá hoàn hảo để trở về bàn với vẻ mặt buồn buồn trong sự cắn rứt của thầy cô: ”Có thể hôm qua nhà nó chuyện thật, hồi nãy mình nóng quá, kiểm tra mình cho điểm nó thoáng một chút”, và “bận” cũng cho người trả lời một gợi ý rất thoáng: Thiếu cha gì lý do cho việc “bận” mà ta có thể thay vào: Bệnh, làm, học …

– Em muốn gặp anh nói chuyện cho rõ.
– Không được đâu giờ, anh đang bận chút việc.

Đấy! Một lần nữa câu trả lời hay nhất của tôi đã phát huy tác dụng, em chả có cái lý do gì mà phá hỏng buổi tối của tôi. Không lẽ em muốn anh hết “bận” để qua nện em sao, nếu thế thì thôi, anh “bận” rồi!

– Vậy chừng nào anh rảnh ?

Một câu hỏi khá hấp dẫn, cũng như “bận” ai mà chả “rãnh” chỉ có duy nhất lý do: Lúc nào thì rảnh. Thôi thì tôi cũng không phải hạn tuyệt tình vả lại cái đề tài nói “chuyện cho rõ“ cũng khá thú vị (hi vọng là không liên quan đến “nện”) nên tôi nhìn sơ qua cuốn sổ tay

– Tối thứ 5 tuần sau.
– Thứ bảy chủ nhật anh làm gì.
– Anh bận.
– Anh làm gì mà bận.
– Anh học bài.
– Ừ! Em chờ anh ở chỗ cũ.
– Thôi! Anh cúp máy đây.

Chỗ cũ là chỗ nào? Thôi tới đó rồi nhớ ra cũng được. Chợt tôi nhìn cái điện thoại, cũng iphone đây. Thú thật tôi cực kỳ ghét những cái điện thoại cảm ứng như thế này, cầm quét quét cứ như đàn bà và cả chiếc tay ga tôi đang chạy nữa, nó quá yếu so với chiếc Super Four chiến đang thu lu nằm một góc dưới nhà và xe tay ga cũng chỉ là một thứ bỏ đi đối với tôi trong những chuyến du lịch bụi dài ngày. Tôi mua chúng vì một lý do khá đơn giản: Có vẻ gái thích mấy thằng cầm iphone đi tay ga chăng?

Rít một hơi thuốc, tôi nhớ lại em Uyển Văn, con của bà cô chủ nhiệm cũ, rất đẹp với thân hình đầy đặng, làn da trắng, khuôn mặt dễ thương, ba vòng đầy đặn và nhất là bầu ngực, lúc nào cũng căng phồng như thể muốn bứt tung cúc áo để nhảy ra. Hồi còn đi học, nghe hồi đó tụi bạn đồn là em cũng là một hot girl, tôi ngu sinh ngữ chả biết hot girl là gì, hot dog thì tôi vẫn ăn mỗi ngày nên tôi nghĩ chắc hot girl ăn ngon hơn hot dog, và có lẽ em cũng biết vậy nên lúc nào cũng khoác lên mình cái vẻ mặt kiêu kỳ phát ghét.


Còn tôi! Theo lời nhận xét của mấy cô giáo là đẹp trai, thầy chủ nhiệm thì cho là tạm được, mấy thằng bạn nhận xét là “bén”. Có thể 12 bà mụ lúc nặn tôi cũng rảnh rang nên chăm chút cho tôi khá kỹ: răng khá đều, không hô không móm, khuôn mặt góc cạnh, lông mày khá rậm, mắt sâu, mũi cao và nhất là… da tôi khá trắng (tôi cực ghét da trắng, nhìn giống gay quá mặc dù tôi có mọi cách để nó đen đi), người tôi cao hơn hẳn tụi con trai trong lớp, cơ cũng chắc (vì tôi là dân võ), tóc dầy và hơi dài kiểu như michael george trong bài careless whisper ấy. Nói chung hình hồi trẻ của ba tôi và tôi giống nhau như anh em sinh đôi. Tôi cũng không lấy điều đó làm gì đáng tự hào lắm, đẹp trai đâu mài ra ăn được, nhưng khổ nỗi gái lại thích thế. Ôi cái sự đời.

Và em Uyển Văn cũng không ngoại lệ, tôi nhớ lúc mới tán tỉnh ẻm, kiêu lắm cơ. Tuy nhiên tôi ghét nhất cái thể loại mà cá độ coi cưa em này trong bao lâu, cưa em nọ trong bấy lâu, mẹ cái lũ rách việc, tôi không thích cá độ những chuyện ấy. Và bước ngoặt của tôi với Uyển Văn đã xảy ra, một đêm nọ tôi đang chat với Uyển Văn, nói chuyện mệt quá nên tôi quyết định làm luôn, tôi nhắn cho em một tin ngắn gọn.

Đón Uyển Văn lúc hơn 8h tối tại đầu hẻm nhà em (Uyển Văn không thích mẹ em biết và tôi cũng thế). Đi dạo một hồi, tôi chở Uyển Văn lên quận 7 vào một quán cafe, hai đứa dắt tay nhau vào phòng riêng. Nói chuyện hồi lâu, cái gì tới nó cũng tới, tôi nhìn em và nói:

– Mình biết coi bói đấy!
– Thật không? – rồi Uyển Văn đưa tay cho tôi.
– Mình không bói tay.
– Vậy chứ bói gì? – mắt Uyển Văn tròn xoe.
– Bói đùi!
– Hả?

Và không để em từ chối, hai tay tôi đã đặt hẳn lên đùi em. Lúc đầu Uyển Văn cũng có ý định hắt tay tôi ra nhưng một lúc sau em để mặt tôi muốn làm gì thì làm. Da Uyển Văn thật mềm mại, tôi có cảm giác bàn tay tôi không đặt lên đùi một người con gái mà là đang mân mê trên một thảm nhung đắt tiền. Gương mặt Uyển Văn đỏ lên, người Uyển Văn nóng ran, bộ ngực phập phồng sau lớp áo mỏng lấm tấm mồ hôi càng làm cho tôi thêm động lực.

Tôi ôm Uyển Văn vào lòng, hôn lên má, lên môi, cảm nhận mùi thơm từ cơ thể của em. Uyển Văn có vẻ như vừa thích vừa sợ, bàn tay đặt lên vai tôi vừa như muốn đẩy ra vừa như muốn kéo vào. Bàn tay tôi mân mê khắp cả người em, chỗ nào cũng nóng ran.

Người Uyển Văn run lên bần bật, mắt em nhắm nghiền lại, miệng em thở dốc ra, tay em thả lỏng xuống. Bộ ngực đầy đặng của em ép sát vào người tôi tạo một cảm giác mềm mại và thích thú. Chúng tôi hôn nhau thật lâu… mà nói đúng ra là nấu cháo lưỡi. Tôi biết là ở đây mặc dù riêng tư thật nhưng cũng chẳng muốn làm chuyện đó bây giờ, tôi liền tính tiền và dẫn em vào một nhà nghỉ.

Lấy chìa khóa từ lễ tân lên phòng, trái với sự rạo rực lúc đầu, Uyển Văn giờ đây khá sợ, nhưng một nụ hôn thật sâu cũng có thể tiếp thêm cho em rất nhiều sức mạnh vào lúc này. Em nằm xuống nệm, tay nắm chặt mép gối mắt nhắm lại ra chiều sợ hãi lắm, em mặc sức để tôi tự do.

Bắt đầu tôi cởi tất cả những gì em đang mặc trên người, để lộ ra những khoảng thịt trắng nõn mềm mại đầy gợi cảm. Thân hình đầy đặn và trần trụi của em dưới ánh đèn mờ quả thật có một sức mạnh đến ghê hồn. ”Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” thật là đúng, mà tôi chả phải anh hùng nên càng khó mà cưỡng lại những ham muốn của mình. Bàn tay tôi một lần nữa mân mê khắp người em, cảm giác lâng lâng như người bước trên mây và có vẻ em cũng vậy, người em run lên theo từng cử động của bàn tay tôi, tôi cúi xuống hôn vào vành tai em, liếm nhè nhẹ lên đó. Lúc đó, cả người em lại nóng ran lên, hơi thở có chiều nặng hơn và mệt mỏi hơn. Tôi biết là đã đến lúc, tôi vớ vội cái condom trong bóp. Khi tôi chuẩn bị vào, em khóc và cố gắng đẩy tôi ra một cách yếu ớt và nói:

– Anh có yêu em không?
– Có chứ.

Mặc cho em nói, tôi vừa hôn em vừa thích thú tiếp tục công việc của mình. Em giờ đây có lẽ cũng giống tôi, em thả lỏng để tôi tung hoành trên người em, mân mê bộ ngực đầy đặn và đẹp tuyệt vời, đẹp hơn tất cả những tuyệt tác khỏa thân của các danh họa vĩ đại mà tôi từng thưởng lãm. Tay em vẫn bấu chặt vào mép gối, mặt em lúc này có vẻ rất đau đớn, đùi em khép chặt và nhiều thứ cũng bắt đầu khép lại, hai dòng nước mắt của em cứ trào ra ngoài. Một chút máu chảy nhỏ giọt lên tấm nệm trắng. Vậy tôi là người đầu tiên của em rồi. Xong việc, tôi ngồi mồi thuốc hút còn em thì vẫn nằm đó và khóc, phải dỗ mãi em mới chịu nín. Và một lần nữa em nhìn vào mắt tôi và hỏi:

– Anh phải có trách nhiệm với em.

Tôi cười và nhẹ nhàng hôn lên môi em, ”Trách nhiệm” em nên tra từ điển tốt hơn là hỏi anh. Nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 10h và có lẽ chúng tôi nên về. Tôi chở em giữa cái lạnh của một tối mùa thu, em ôm chầm lấy tôi, dụi đầu vào lưng tôi, thi thoảng đấm bùm bụp vào đấy. Trước khi chia tay ở đầu hẻm, em còn tinh nghịch đùa giỡn với mái tóc dài đen tuyền của mình, nhìn tôi âu yếm và nói:

– Anh không yêu em là em giết anh chết.

Chúng tôi làm chuyện đó chỉ cách ngày sinh nhật thứ 16 của em đúng 4 ngày, còn tôi lúc ấy đã 17 tuổi.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36

Truyện Sex Cảm xúc

Lâu lắm rồi…. hình như vợ chồng mình bị nguội lạnh chuyện ấy thì phải, theo tìm hiểu trên nhiều kênh thông tin thì hóa ra trường hợp của vợ chồng mình cũng không phải là ngoại lệ.

Ừ nhỉ ! Mười mấy năm rồi còn gì, với khoảng thời gian ấy thì con gì mà chả cũ… kể cả… con vợ.

Mọi cảm xúc, từ những tình cảm chân thành trong sáng nhất của đời sống vợ chồng … cho đến những cảm giác mang tính nhục dục nhất trong sinh hoạt tình dục đều dần dần phai nhạt cho dù cả hai đứa cùng cố gắng níu kéo trong vô vọng, cho đến một ngày nọ…

Số là bữa đó có ông anh vợ bên quận Gò Vấp nổi hứng rủ hai vợ chồng qua đó câu cá giải trí, sẵn gài độ nhậu luôn.

Chơi thì chơi ! Đang rảnh mà, thế là vợ chồng xách nhau đi.

Qua đến nơi, hồ câu là một cái ao khá lớn, hai bên bờ hồ là hai dãy chòi lá được chủ quán kê các dãy bàn thấp dọc theo lối đi. Giờ này vào buổi xế trưa, quán vắng khách, hình như chỉ có hai bàn khách, một của ông anh ở sát trong cùng dãy bàn cuối, một bàn khác có 3 người khách ngồi ở bàn phía ngoài gần cổng ra vào, giáp với bãi gởi xe…

Mình lo gởi xe vào bãi nằm sát ngay bên cạnh hồ câu, vợ lon ton xách giỏ đi vào trước. Đang lui cui dựng chống xe thì chợt nghe giọng thì thầm nhừa nhựa của một trong 3 gã bợm nhậu ngồi ở bàn phía ngoài:

– Đù… tướng con hàng này không đẹp mà độc quá bây!

Một trong hai gã còn lại phụ họa theo với giọng phấn khích:

– Wao! Coi cặp mông đít nó kìa… tròn quay … đàn bà đít kiểu này nứng lồn dzữ lắm à!

Gã còn lại đế thêm vào:

– Đít này mà chơi từ sau tới chắc chết wá !!


Mình ngờ ngợ suy nghĩ…

Nghĩ đến đó, bất giác mình ghé mắt nhìn qua hàng rào chỗ tấm tole bị lủng thì y như rằng chứng kiến cảnh 3 thằng trong bàn nhậu đó đang dán mắt vào mông đít vợ mình đang lững thững đánh mông bước vào trong quán…

Bất gián tự nhiên trong mình xuất hiện một cảm giác khó tả, không thể giải thích được; cảm giác vừa ghen ghen xen lẫn hứng hứng… tự nhiên mình cũng bị hướng theo ánh nhìn của mấy gã ba trợn kia vào mông đít vợ, tai vẫn lắng nghe những lời bình phẩm không còn có thể dâm dục hơn của mấy gã kia…

Phải mất hơn một phút, sau khi vợ đi khuất vào phía trong và những gã kia đã thôi bình phẩm thì mình mới tỉnh hồn trở về thực tại và đồng thời phát hiện ra một cảm giác mà trước giờ chưa từng gặp, đó là tự nhiên nứng khi vợ bị thằng khác thị dâm và khẩu dâm…

Lủi thủi đi vào quán mà hồn cứ như trên mây… quên mẹ nó cái hứng sắp ăn nhậu với ông anh.

Lúc ngang qua chổ bàn nhậu của ba cha nội kia tự nhiên có cảm giác xấu hổ như lần đầu nhìn lén phụ nữ bị bắt gặp vậy! Một cảm giác vừa ngại vừa hứng…

Vào đến bàn, cụng ly chào hỏi qua loa xong rồi cứ ngồi thừ ra nghĩ về những câu nhận xét của đám bợm nhậu về mông đít vợ, cảm giác cứ như bị họ nói công khai về vợ mình trước mặt mình vậy!

Một lát sau, vợ nhờ ra lấy đồ để trong cốp xe, mình làm biếng không chịu đi, năn nỉ mấy câu không được, vợ kề tai nói nhỏ:

– Chồng không chịu đi lấy dùm thì vợ đi ra đó… ráng chịu à nha !?

Đang cơn hứng bậy, mình cũng ghé tai vợ nói nhỏ:

– Ừ… vợ đi ra đó đi… chồng cũng chịu hết nổi nẫy giờ mà vẫn phải ráng nè!

Vợ hỏi lại:

– Chịu hết nổi cái gì vậy chồng?

Mình đang ấp úng chưa biết nói sao thì vợ bất ngờ ghé tai nói tỉnh bơ:

– Vợ bị người ta nhìn làm cho chồng chịu hông nổi hả ?!

Đến đây thì sự kìm chế cảm xúc của mình đã đến giới hạn, thôi thì xả cho đở ức chế vậy, bèn ghé tai vợ nói nhỏ (chứ mà nói lớn mọi người trong bàn nghe hết thì sao ?!)

– Ừ… chồng thích… ( Chỉ nói được có vậy rồi nghẹn họng luôn, chắc tại hứng quá… )

Vợ vẫn không chịu buông tha:

– Thích gì vậy chồng ?!

Lở rồi, vợ muốn nghe thì nói luôn:

– Thích người khác nhìn đít vợ…

Vợ hỏi dồn:

– Vậy chồng có thích người ta nhận xét về đít vợ không ?!

Cảm giác nứng lại trào dâng, ấp úng mãi mới nói được một câu trong hơi thở đứt quãng:

– Thích…

Vợ lườm yêu mình ( với dáng vẻ thật dâm dục) nói:

– Lát nữa trên đường về mình ghé khách sạn đi anh, em sẽ cho anh xã thỏa mãn cái sở thích dâm dục nha…

Thế là kể từ lúc đó trong bàn mọi người cứ trố mắt nhìn mình uống ?
( Uống nhanh để còn đi khách sạn mà… )

Vợ tự nhiên đứng dậy lững thững đi ra bãi gởi xe, mình nhìn theo như mất hồn khi vợ đánh mông đi ngang qua bàn của đám bợm nhậu dâm dê kia…


Còn tiếp…

Truyện Sex Ký ức nhạt nhòa

Tôi sinh ra trong 1 gia đình mà có lẽ sự thăng trầm của nó diễn ra lúc mà tôi còn quá bé để lờ mờ nhận ra. Trong trí óc của 1 đứa trẻ, có lẽ những gì ghi nhớ được là những điều đặc biệt nhất, sâu đậm nhất

Lạng Sơn… chắc nghĩ đến đây rất nhiều người nghĩ đó là nơi mà hàng lậu được tuồn vào rất nhiều từ Trung Quốc qua đường cửa khẩu, đường rừng. 1 nơi mà rất ít hình ảnh của đồng ruộng thẳng cánh cò bay, hay những bậc lúa nương vẫn thường thấy ở những tỉnh miền núi… nên có lẽ tuổi thơ của tôi cũng không có những hình ảnh quen thuộc, tuổi thơ của 1 đứa trẻ “thành phố”, nơi mà người ta cầy mặt đường ra lúa gạo

Bố kém mẹ 1 tuổi. Ngày trước tôi được nghe kể lại rằng bố mẹ lấy nhau bị cả 2 nhà phản đối nhưng phần nhiều là từ ông trẻ bên nhà ngoại, vì lúc ấy nhà nội tôi nghèo, lại có nhiều anh em. Nhà Nội quê gốc Hưng Yên, lên Lạng Sơn từ 1970, ban đầu bố làm công nhân xưởng dệt rồi công nhân ở xí nghiệp xây lắp… Mẹ quê gốc Hải Dương thoát ly từ năm 78 theo chú ruột lên Lạng Sơn. Đôi lúc vẫn nghe mẹ kể lại bố đã đạp xe 30km để đến chỗ mẹ tầm 1h rồi lại về. Bố cưới mẹ về chẳng có gì cả… lúc ấy mẹ vẫn còn thủ kho ở cửa hàng thực phẩm của huyện, mang từng kg đường, muối cả dưa đem về nhà nội tôi. Cái thời kì bao cấp, thời tem phiếu có lẽ tôi cũng chẳng mường tượng được nó như thế nào… nhưng có lẽ vất vả và nhiều cơ cực lắm.

Mẹ lấy bố, tôi nghĩ mẹ đã hy sinh rất nhiều. Nhà Nội nghèo, đông con nên mọi thứ đều hết sức thiếu thốn. Nghe kể lại lúc có mang chị 2, có miếng cơm be bé ăn phải len lén dấu các em không lại lắm chuyện, lần đói quá đến nỗi đã phải ăn bã chè xanh đến nỗi say phải đi viện…

Khi tách ra ở riêng, nhường hết đất đai cho các em, bố cũng chẳng có gì cả. Tiền mua mảnh đất mà gia đình tôi đã ở hơn 20 năm có lẽ cũng là tiền tích cóp của mẹ. Bố là anh cả, bị bắt nghỉ học sớm để đi làm nuôi các em, lại sống trong 1 gia đình có phần hà khắc đến cực đoan của ông bà Nội nên tôi cũng không lạ khi Bố thương 3 chị em chúng tôi theo 1 cách khác mà người ta gọi là thương cho roi cho vọt… và ông không bao giờ khen các con câu nào trước mặt người ngoài cả. Khách quan mà nói, trong gia đình bố gia trưởng và độc đoán…

Năm 1992… thời kỳ mở cửa biên giới. Hàng hóa ồ ạt tuồn từ Trung Quốc sang. Nhiều người có vốn lại máu liều phất lên nhanh chóng. Nhà nhà buôn hàng, người người buôn hàng. Mặt hàng lúc ấy được tiêu thụ nhiều nhất là vải, sau đến là đồ điện tử… tưởng tượng 1 chiếc xe Misk ( loại xe uống xăng như nước lã nhưng cực khỏe ) đeo trên mình 1,5-2 tạ hàng. Chỉ cần người lái hơi mất thăng bằng là đổ ụp… Những xúc vải tôn chất cao hơn đầu người lái chừng 70-80 phân. Đi một mình còn đỡ, khi cả đoàn tầm 7-8 chiếc xe thì tiếng nẹt bô, tiếng còi vang lên, người đi đường đã phải biết mà tránh trước cả trăm mét… Hay cảnh 1 xe con cóc ( xe Dai-u) chất đầy hàng đến nỗi không đóng được cửa sau, 1 xe đi trước, 2 xe đi 2 bên, 1 xe đi đằng sau, thấy công an là sẵn sang lao vào để cản trở truy đuổi.

Nhà tôi gần Ga Lạng Sơn nên còn nhiều cảnh thú vị nữa. Chẳng hạn là chuyện đưa hàng lậu lên tàu. Tất nhiên không thể đưa theo cách thường vì sẽ phải đánh thuế hoặc chịu mất trắng. Vậy là người ta nghĩ ra chuyện để người không trên các toa tàu, còn hàng thì ở dưới đất cách ga một đoạn tầm 200-300m, tránh người kiểm soát. Khi tàu chạy ở vận tốc khoảng 30-40km/h.. người ở trên đưa tay ra, người ở dưới nhâng hàng lên ( thường là 2 người nhận hàng vì một bao vải rất nặng… theo đà ném vào toa tàu đã mở cửa sẵn, thường là tàu hàng ). Có lẽ người nào được gọi là giàu ở đất Lạng Sơn này cũng không thể quên 1 thời như thế.

Tiền bố kiếm được nhiều đến nỗi tiền lúc nào trong tủ cũng phải 300-400 triệu vào thời điểm 1993, bố mua thêm một mảnh đất rộng gấp 2 mảnh đất đang ở. Tôi lờ mờ nhớ được nhà mình từng giàu nhất xóm. Những viên chức trong xóm nhiều lúc phải sang vay nhờ gạo, tiền mua thức ăn. Tôi được mua nhiều thứ đồ chơi mà có thể gọi là của những đứa trẻ nhà giàu… Trong xóm rất ít nhà có đến cái TV đen trắng còn nhà tôi đã có TV màu, làm cái ăng ten cao 20m bắt được cả đài Trung Quốc. Mẹ sinh được 2 chị nên khi tôi ra đời, bố cưng lắm, bắt mẹ nghỉ hẳn ở nhà để chăm sóc con cái với lí do: Lương cả tháng của cô chưa bằng tiền một ngày tôi chạy hàng. Có lẽ bố quen sống khổ rồi, nên lúc mới sướng được một chút thì chính bố đã có nhiều quyết định sai lầm…

Mẹ nghỉ ở nhà vì nghe bố. Ăn lương một cục không có hưu… Bố đi làm được nhiều, và cảm thấy mình cần phải xả hơi. Bố không biết đánh bài, chỉ biết đánh Lô. Mà ngày nào cũng phải đánh, kết con số nào là phải ghi cả mấy trăm đến cả nghìn điểm. Các chú sang can ngăn, ông bà nội sang can ngăn, bố chỉ lạnh lùng nói : Tiền tôi tự kiếm thì tôi có quyền tự tiêu. Tôi không hiểu đã có cái gì trong Bố lúc này hay chỉ là những con số nhảy múa. Mà cái thói đời : Càng chơi càng ham, trúng thì mong trúng nữa, thua thì phải đánh tiếp để gỡ. Tôi còn nhớ như in câu mà bố nói với Mẹ khi tiền trong tủ đã sắp cạn : Đánh nốt tuần này, rồi xây nhà. Mặc cho Mẹ khóc lóc van xin. Và căn nhà đã không bao giờ được xây nữa, mảnh đất đã mua cũng phải gán để trả nợ… mãi sau nhiều năm chắt bóp nó mới được đập đi xây lại.

Tôi từng thấy bố có rất nhiều bạn, từng rất quý một số người, nhưng có lẽ đó chỉ là bạn tiền, bạn nhậu, bạn lợi dụng mà thôi. Bạn??? Bạn là gì mà làm chủ đề, bạn mình chơi không can ngăn mà đồng ý ghi nợ, ghi thiếu để lao vào như con thiêu thân? Có lẽ cái ý nghĩ đó đã ám ảnh tôi từ bé… cho dù lúc ấy tôi chưa đủ lớn để hiểu hết nhưng cũng đủ để không còn yêu những người bạn của bố nữa.

Trước tôi nghe kể còn có một anh hay chị nữa. Mẹ tắm bị cảm, băng huyết và xảy thai. Cũng từ đó mà sức khỏe mẹ giảm dần, sau khi sinh tôi thì càng yếu hơn nữa. Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải chính sự ra đời của tôi đã làm mẹ khổ? Có phải chính tôi là khởi nguồn của nhiều thứ… có phải…? Ngay cả cái số phận mà tôi đang sống, có nhiều lúc nó cũng dở khóc dở cười. Nhiều lúc tưởng chừng như hạnh phúc sắp đến thì ngay sau đó y như rằng tôi lại đang giẫy chết trong 1 cái hố nào đó. Ngay cả ngày sinh tôi cũng có đến 2 ngày sinh 10-11 và 10-1 do ngày tôi sinh bố mừng quá, tổ chức ăn uống linh đình mà đến nỗi ghi nhầm mà ngay cả người trực ban cũng không thấy… Có lúc tôi nghĩ rằng, mình đang sống số phận của một người khác. Nếu lúc đó mẹ không xẩy thai thì tôi cũng chẳng được sinh ra cơ mà. Tôi là gì trong cuộc sống của tôi và trong gia đình tôi?


Sinh ra với nhiều mong chờ… có lẽ tôi cảm nhận vậy. Ngày bé rất được cưng chiều. Cho dù bố mẹ cũng đánh đòn nhiều, đặc biệt là bố. Tôi còn nhớ có những ngày trời đông, bố lấy thanh tre đánh vào chân tay 3 chị em khi phạm lỗi mà đến cả 2 tuần cũng chưa lành. Mỗi lần đi chơi về mà thấy bố đã ở nhà là biết tự giác lấy roi ra để ở góc nhà để tí bố xử… nói chung là sợ bố hơn cả sợ cọp. Mỗi lần bữa cơm, không ai dám nói trái ý bố. Bố cũng uốn nắn tôi theo cách của riêng mình… Câu nói quen thuộc của Bố mà Tôi vẫn luôn nhớ là : “ Mày cũng đi học như chúng nó. Tiền bố mẹ chúng nó đóng thế nào tao cũng đóng như thế. Tại sao chúng nó học được như thế mà mày không học được ”

Tình thương của bố dành cho tôi, có lắm lúc hạnh phúc, lắm lúc lại thấy ngột ngạt bức bối và muốn thoát ra. Lúc tôi 3 tuổi, bố đã mang về cho cuốn truyện đô rê mon đầu tiên, cũng là cuốn truyện tranh đầu tiên tôi được xem… 4 tuổi tôi bố dậy hết các phép tính. Ngày nào trước khi đi làm bố cũng viết ra khoảng 100 dẫy phép tính để tôi làm. Có lẽ chính nhờ điều đó mà sự ham học của tôi đã bắt đầu sớm, ham tìm hiểu ham đọc khi những năm đi học đầu đời bắt đầu. Tôi đã học bằng suy nghĩ của một đứa trẻ, học để biết… Dành những giờ ra chơi để làm hết bài tập toán, say mê những cuốn sách văn đầy mơ mộng và ảo tưởng không thực tế. Một thằng bé từng khóc khi đọc lại bài thơ gì mà nhớ được mấy câu “ Ông bị đau chân… Cái chân nó tấy…..”… rồi đọc rất nhiều sách văn của các lớp trên. Tôi nhớ mình từng rất thích thú mỗi lần đọc sách Kể Chuyện, sách Văn Học của Chị… có thể vậy mà suy nghĩ có lúc thấy cuộc sống nó quá hồng nó quá sách vở chăng ?

“Ngày đầu tiên đi học… mẹ dắt tay đến trường… em vừa đi vừa khóc…”

Còn nhớ cái cảm giác lần đầu tiên ngồi sau yên xe đạp mẹ đèo tới trường. Cảm giác lạ lẫm, vui mừng chứ không sợ sệt điều gì. Tan giờ học đã thấy mẹ ở ngoài cửa, ra cổng trường mua cho cây kem 200đ ( lúc ấy kem rẻ nhất là 100đ – loại kem đen đầy đường phên, kem 200đ màu trắng, có trộn thêm dừa, kem 1000đ là kem cao cấp, ngoài là đen của socola, trong là xanh màu cốm )… Nhớ cái lần đầu tiên theo bạn để tự đi một mình về nhà, dù nhà tôi chỉ thẳng đường tới trường là tới nơi.

Cái trò hồi còn lít nhít lũ trẻ con hay làm là thưa cô giáo, thưa mọi điều, bất cứ gì mà mình thấy sai trái. Hình như thưa cô nhiều là được khen hay sao ấy. Có lẽ cái suy nghĩ về điều đúng và sai của trẻ con thật đơn giản, chẳng như người lớn… nhưng cuối cùng nó cũng sẽ bị thời gian, bị cuộc sống làm thay đổi. Có những thứ không sai, cũng chẳng đúng… hoặc có những thứ thấy sai mà vẫn bảo đúng và ngược lại.

Cứ thế chầm chậm trôi qua… trải dài là những ký ức vụn vặt. Bởi dường như nó là bình thường, con người ta chỉ nhớ những gì đẹp nhất hay đau khổ nhất thôi. Có lẽ những gì tôi nhớ, nó chỉ là phần rất nhỏ của 1 thời thơ ấu, đẹp đẽ, ít vẩn đục mà ai cũng muốn quay lại… ai cũng muốn mình là hành khách trong chuyến tàu về với tuổi thơ

Nhà có 2 chị nên có lẽ tôi nhàn nhất. Nên chả biết làm gì ngoài chơi… Mẹ lúc ấy chăn lợn, mà chăn lợn muốn lãi nhiều phải đi lấy rau về chăn. Rau ở đây thường là loại dau dền mọc ở ruộng rau, hoặc là những lá rau mà người ta bỏ đi ( sâu, héo )… Nhớ những lần đi lấy rau cùng 2 chị. Mang theo 1 cái làn to, đi khắp các ruộng sâu trong làng của thổ ( ở trên mình gọi tày nùng là thổ )… những lần bị họ vác gậy ra đuổi vì sợ lấy rau họ trồng, nhớ cái mùi nồng hôi của những hố shit lộ thiên để làm phân bón xanh mà không cần ủ. Để khi về nhà lại phải nhặt lại, băm, nấu cám cho lợn. Vất vả mà chẳng được bao nhiêu vì có lẽ mẹ nuôi không khéo hay ông trời chẳng thương nhà tôi. Khi thì ốm, khi thì còi. Lần cuối cùng mẹ nuôi lợn được béo thì bị người ta lừa mua mà không trả tiền…

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9

Truyện Sex Tán gái sư phạm

Hôm đó, đang chán vào bar tìm cạ lại gặp ngay thằng bạn vàng đang ngồi một mình. Thế là hai thằng rủ nhau đi nhậu, đời thế mà lại vui. Đang ngồi chén chú chén anh, bỗng nó hỏi:

– Dạo này em út thế nào? Xe đẹp, dế ngon chắc gái theo nhiều. Có em nào mối dùm tao một em, FA lâu rồi sinh chán.

– Đợt này tao đang gác kiếm. Cai gái gú, đầu tư vào gái tốn tiền quá. Có khi FA vậy mà hay hay. Giờ đang tính đổi gió, kiếm em nào ngoan hiền chút, mấy em chơi quá chiều không nổi.

– Gái ngoan giờ khó kiếm, mà khó tán, nó yêu toàn tập xác định nên kiếm trai ngoan, hư hỏng như mày nó chịu theo hả?

– Tao mà đã ra tay, trước giờ có con nào thoát đâu? – tôi cười ha hả, có sao tôi nói vậy, trước giờ chưa con nhỏ nào lọt tầm ngắm của tôi mà tôi để xịt hết. Yêu đương vớ vẩn cũng gần chục em, nhưng toàn yêu chơi bời, nhanh đến nhanh đi, cả thèm chóng chán. Cả năm nay cũng chẳng buồn vương vấn ai nữa, còn năm cuối cùng ráng lấy cái bằng tốt nghiệp về cho ông bà già xin việc, quậy phá vậy cũng thỏa thê rồi.

– Mày chém gió vừa thôi, rồi có khi lại thảm vì yêu – nó nhếch mép cười với tôi.

Tự ái đàn ông nổi lên, tôi vùng vằng với nó:

– Con gái trên đời này, thề với mày chẳng đứa nào làm tao mất tự tin hết.

– Ừ được rồi, mày có tiền, mày có quyền, mày đẹp trai, biết ăn nói… nhưng con gái không phải đứa nào nó cũng cần những thứ đó đâu.

Nó cầm cốc bia tu ừng ực, tôi nheo mắt nhìn nó cười nhạt:

– Bộ mày đang thất tình hả? Ăn nói nghe già đời thế?

– Nói thật với mày, tao đang thích một em, cưa gần 3 tháng rồi mà chẳng đổ.


– Ha ha… có một đứa con gái mà mày cưa nó đến 3 tháng, trình độ của mày chỉ thế thôi hả? Nó thế nào mà làm mày khó dễ thế? Điều kiện mày có tồi đâu.

– Thì thế tao mới bảo con gái không phải đứa nào nó cũng như nhau. Xinh đáo để, cá tính, gái nhà lành, đang học năm thứ 3 sư phạm. Nhưng giờ nghỉ rồi. Không làm được, bỏ sớm đỡ mất thời gian.

Tự nhiên thấy tò mò về đứa con gái của thằng bạn. Cộng thêm tính hiếu thắng có sẵn, tôi thách thức nó:

– Mày tin tao tán nó đổ trong vòng 2 tuần không? – vì đối với tôi, trước giờ đứa con gái tôi thích nhất tôi cũng chỉ tán trong vòng hai tuần, nói lời yêu nó, nó gật lia lịa, 3 tháng sau nó bảo chia tay tôi cũng lia lịa gật.

– Dẹp đi mày – thằng bạn tôi nhăn mặt – Nó không phải loại chơi bời đâu.

– Vậy thì cá cược đi – tôi tự tin, một đứa con gái làm tôi hứng thú rồi đấy, đúng lúc đang tính đổi gió.

– Cá cái gì?

– Tao tán đổ nó trong vòng 2 tuần, mày đáp ứng tao 3 điều kiện, không thì ngược lại. Ok?

Nó im lặng suy nghĩ, tôi nóng lòng hối:

– Sao mày? Đồng ý thì đưa thông tin liên lạc đây.

– Ok. Tao thử xem đẳng cấp của mày tới đâu.

Nó đưa số điện thoại, số nhà, tên lớp, tên trường… tất cả thông tin về một con bé tên là Phương Vy. Xem qua bức ảnh trong điện thoại, đúng như thằng bạn tôi nói, một đứa con gái xinh đúng kiểu. Tà áo dài tôn lên đường cong trên cơ thể mỏng mong. Nụ cười tươi tắn với hai cái lúm đồng tiền hai bên, và nó có một đôi mắt biết nói. Tôi bắt đầu thấy thích rồi đấy.

Ông bà già tôi làm ra tiền, tôi lại là thằng con độc nhất nên từ bé đã được cưng chiều. Ngựa quen đường cũ nên lớn lên tôi cũng chịu khó chơi bời lắm. Ông bà già tôi nhiều lúc phát điên vì cách tiêu tiền hoang phí của tôi, nhưng quan niệm của tôi sống là phải biết hưởng thụ, đang trẻ mà không biết hưởng thụ, kiếm tiền rồi về già cũng có để làm gì đâu? Chết cũng không mang xuống âm phủ xài được. Và tôi chỉ cần một đứa con gái chân dài, chịu chơi để có thể khoác tay tôi đi tới những nơi mà tên tuổi của tôi được đánh dấu vẻ vang.

Cả năm nay ông bà già tôi cằn nhằn nhiều quá, lại bị cắt bớt nhiều nguồn viện trợ nên tôi dần tu tâm dưỡng tính. Suy đi tính lại, một thằng con trai 23 tuổi rồi mà chỉ biết ngửa tay xin tiền, không làm nên trò trống gì cả, bố mẹ cũng không phải sống cả đời mà “phụng dưỡng” mình được. Cũng phải kiếm lấy cái nghề mà làm ăn cho đàng hoàng. Cuộc vui nào chẳng có lúc tàn. Bắt đầu tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình…

Tranh thủ lên facebook kết bạn, nghía qua hình ảnh và xem cách ăn nói của nàng. Cô nàng có vẻ kiêu kì và nghiêm túc, vì vậy đầu tư cũng phải ác chiến. Khốn nổi đợt này ông bà già đang cắt trợ cấp mạnh quá nên tài chính hơi eo hẹp. Dân chơi không sợ mưa rơi, cứ thích là nhích cái đã.

Xoẹt xoẹt giấy bút vẽ ra đường đi nước bước. Tán gái cũng phải giống như đánh giặc vậy đó, không có chiến thuật, không có bài bản, không có người lãnh đạo (ở đây là nhà tài trợ) là chẳng làm nên trò trống gì đâu.

Việc trước tiên là phải tìm nhà tài trợ, nhót xuống nhà kì kẹo bà già nhà mình. Mẹ nào mẹ chẳng thương con, lại được mỗi thằng con nối dõi tông đường nên cứ lúc nào cần tiếp phí là lại giở cái chiêu nhõng nhẹo lãng nhách của mấy đứa con gái:

– Mẹ à…

– Sao hả con trai?

– Mẹ đi đâu mà ăn mặc đẹp thế? – bắt đầu rồi đấy.

– Mẹ đi dự tiệc con ạ, con xem mẹ mặc thế này có được không? Sao mẹ cứ thấy chưa vừa lòng.

– Ôi zời mẹ ơi… mẹ mặc vậy là quá tuyệt rồi. Đùa chứ sắp có con dâu rồi mà mẹ cứ xì teen như gái 20 vậy. Nhìn mẹ còn xuân phơi phới, ra đường con trai tơ bọn con nhìn con tưởng lầm ấy.

– Bố mày, được cái giỏi nịnh mẹ thôi – mẹ tôi cười tít mắt, đấy các bác xem, đàn bà con gái, ai chả thích được khen xinh khen đẹp, điểm yếu của họ là cứ thích nghe lời đường mật nên dễ bị dụ thế đấy.

– Con nịnh mẹ làm gì. Bạn con đứa nào cũng bảo con nhìn đẹp trai ngời ngời, con gái theo miết, mà nó bảo may mà con của mẹ, đến tụi bạn con còn công nhận nữa cơ mà.

– Vâng, cứ hôm nào anh mà nói xơn xớt thế là lại muốn ý kiến xin xỏ gì nữa chứ gì?

– Thề với mẹ là đời này chỉ có mẹ hiểu con trai mẹ nhất – đã xong rồi đấy – Số là… đang muốn lấy vợ mẹ à.

– Hả?

– Mẹ cứ từ từ, đừng có sốc. Là thế này, xong năm nay là con ra trường rồi, cũng phải tìm hiểu dần đi là vừa. Mà lấy vợ đâu có phải chuyện một sớm một chiều. Phải tìm đứa nào ngoan ngoãn, hiền thục, lại đảm đang để về còn quán xuyến gia đình nữa. Mẹ thấy con nói có đúng không?

– Ừ, đúng là biết suy nghĩ rồi. Mày khôn ra thế này có phải bố mẹ đỡ nhiều rồi không?

– Thì chừng nào con chả khôn ngoan, con mà không khôn ngoan thì giờ còn ngồi đây nói chuyện với mẹ được nữa hả? Đợt này con đang say nắng con nhỏ học sư phạm, nhìn nó ngoan hiền hết chỗ chê. Mẹ mà gặp mẹ cũng thích, nó là đứa con gái con thấy được nhất, chỉ xếp sau mẹ thôi đấy.

– Thế giờ anh định làm gì? – mẹ tôi quét thêm một lớp phấn trên mặt, vẫn chăm chú nghe tôi nói.

– Muốn tán gái thì phải đầu tư, khổ nổi dạo này bố thắt chặt chi tiêu quá, đến cả muốn mời người ta đi uống nước cũng không đủ tiền, thấy ngại lắm…

– Biết rồi ông tướng. Thế bây giờ cần bao nhiêu?

– Mẹ thấy thế nào đấy thì đầu tư cho con. Không lỗ đâu mẹ yêu ơi, sau này về có đứa con dâu ngoan hiền quán xuyến việc gia đình, mẹ lại thảnh thơi hơn nữa, tha hồ mà trẻ ra cả mấy chục tuổi nữa ấy chứ.

– Được cái nịnh mẹ mày là giỏi thôi.

Mẹ tôi rút ví đưa tôi 2 chai. Bà già tôi phóng khoáng ghê. Cứ nịnh nọt vài câu là chuyện đâu ra đó ngay. Giờ tài chính đã có, còn lại vấn đề của tôi nữa thôi. Ngủ giấc cho đời nó lành, ngày mai bắt đầu xuất quân bám trụ cổng trường em học.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56