2011…
Gió vẫn gào thét, sóng vẫn xô bờ và màn đêm vẫn đầy lạnh lung như cách đây đã lâu.
Cảnh vật còn đây nhưng người đã thay đổi, tim tôi lại gợn lên chút gì đó nhớ nhung, đau đớn.
“Về thôi đại ca…” thằng Dê già lên tiếng…
“Uhm, về đi, lâu lắm rồi chúng ta mới tụ họp lại với nhau. Rồi ngày mai sẽ đẹp hơn thôi…” thằng Đức cũng đồng tình…
“Chậc, ngày này em đã mong từ lâu lắm rồi. Biết bao nhiêu chuyện cuối cùng chúng ta vẫn gắn bó. Ngày mai chắc chắn sẽ tươi sáng, thời đại chúng ta đến rồi anh ơi! Chỉ cần anh em đồng lòng, thằng hà bá cũng đếch thèm sợ haha…” thằng Heo sữa vẫn pha trò như mọi khi…
Uh, phải rồi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu…
“Đi…” Tôi rít 1 hơi dài rối ném điếu thuốc đang hút dở xuống dòng sông. Năm mới bước sang, pháo hoa đã nổ, kèm theo là tiếng hân hoan của của mọi người chúc nhau 1 năm mới hứa hẹn nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Chúng tôi lên xe rồi hướng thẳng về thành phố trong ánh đèn mờ ảo. Ngồi trong xe, tôi ngoái đầu nhìn lại… Đâu đó văng vẳng câu nói:
“Liệu có ngày nào đó em sẽ bay khỏi cuộc đời anh không?”
“Không đâu, anh là đôi cánh của em, thiếu anh, em sẽ không bay được. Hì hì…”
…
Đã xa rồi…
…
1998…
…
“Anh ăn gì ạ???”
“Cho 3 vắt mì xá xíu.”
“Dạ !”
“Ê, khoan đã nhóc, thêm 1 chén hoành thánh nữa nhé.”
“Dạ vâng !”
“Bà Hai ơi, 3 vắt mì xá xíu với 1 chén hoành thánh…”
“Có mệt không con? Tao thấy mày hôm nay xanh lắm, đêm qua không ngủ hả? Hôm nay nghỉ sớm đi nhé, tao với ông già lo được…”
“Không mệt đâu bà, tại hôm qua con thức khuya để học bài, sắp thi rồi.”
“Thế thì càng phải nghĩ. Đi, về sớm đi, hôm nay cho mày nghĩ sớm!”
“Không, con làm được. Với lại….”
“Ê nhỏ, bán mì nè!”
“Dạ, em đến ngay. Lát nói sau bà nhé. Con làm được mà.” – Tôi nháy mắt cười với bà 1 cái rồi chạy đi.
“Cái thằng….”
Tôi là học sinh cấp 2, cuộc sống hằng ngày của tôi là sáng cắp sách đến trường, trưa về nhà lo cơm nước rồi sang tiệm mì của bà Hai phụ bán. Nói là tiệm mì cho sang chứ thật ra chỉ là 1 cái xe đẩy để trước cửa nhà rồi thêm 1 ít bàn ghế nhựa cho khách ngồi, thế là thành tiệm. Trường của tôi là 1 trong những trường cấp 2 nổi tiếng của thành phố, nơi quy tụ nhiều học sinh giỏi và tất nhiên cũng nhiều cậu ấm cô chiêu thời ấy. Trong mắt thầy cô, tôi là 1 học sinh ngoan ngoãn, luôn đạt điểm tốt, là tấm gương cho bè bạn. Còn trong mắt bạn bè, tôi là một con mọt sách ít nói ít cười đáng ghét được thầy cô thiên vị nên thường hùa nhau bắt nạt, cô lập tôi.
Bọn con gái lớp tôi đang ở tuổi dậy thì, bắt đầu biết chưng diện, bắt đầu biết cặp kè. Những đứa hiền lành thì rất là thích tôi, vì tôi thường chỉ bài cho bọn nó trong giờ kiểm tra. Còn những cô nàng tiểu thư thì thường chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt, vì trong mắt bọn họ, tôi chỉ là 1 thằng nhà quê, cục mịch, nhưng tôi nào có quan tâm. Trong trường tôi sống không đúng con người thật của mình, vì niềm tin của bố mẹ đặt hết vào tôi, tôi không thể làm họ buồn lòng. Nhưng khi bước ra khỏi trường tôi là 1 con người khác, 1 con người thật của tôi. Cũng biết quậy phá, cũng biết đánh nhau hang máu như bất kì anh choai choai nào. Sống ở cái nơi chợ búa, lúc nào cũng vây quanh bởi tiếng chửi thề, tiếng đánh nhau này, ai cũng như thế.
Nhà tôi nằm ở khu phố người Hoa, bản thân tôi cũng mang một nửa dòng máu Trung Quốc từ mẹ. Thời ấy internet không có rằm rộ như bây giờ, các tiệm net cũng chỉ lác đác, cũng không hề có khái niệm game online là gì. Vả lại với đứa nhà nghèo như tôi, tiền kiếm được rất khó khăn nên lâu lâu mới cùng mấy đứa bạn ghé vào tiệm net trong xóm, lân la các phòng chat, xem vài đoạn phim vu vơ và tất nhiên cũng có cả những trang web đen nữa. Tuổi dậy thì ai mà không tò mò?
“Bốp bốp…Rầm!!!”
“Thằng Cái lại đánh nhau rồi.” – tiếng bà Hai thở dài.
Tôi đưa mắt về hướng bà chỉ, nhìn một lát rồi lại tiếp tục gom chén đũa đi rửa. Chuyện thường ngày ấy mà.
“Mẹ nó, tức thật, thằng khốn đó chạy thoát rồi @#$%” anh thanh niên ngồi vào bàn mà miệng vẫn còn chửi rủa.
“Hôm nay lại sao thế nữa anh?” tôi hỏi.
“Mẹ nó, nhóc, mày xem tức không? Thằng khốn đó ở đâu đến đây, cả gan vỗ mông Tiểu Lợi, may mà tao ở đó, sẵn tiện tặng nó vài đấm.”
“Cái gì? Thằng nào?” tôi sôi máu hỏi gằn.
“Thôi thôi cho tao xin. Chúng bây suốt ngày đánh với chả đá, chừng nào mới nên người hả con? Thằng Cái, mày không được dạy hư nó nữa.” bà Hai cắt ngang lời của tôi.
“Làm gì có hả bà…” anh thanh niên gãi đầu cười xòa.
“Chuyện người ta con ạ. Lo đến làm gì? 2 đứa bây ăn đi, hôm nay tao đãi. Mà nhóc nè, sao mày khẩn trương thế? Nói thiệt bà nghe, thích con Lợi phải không?”
“Không mà bà. Làm gì có. Thì…chơi từ nhỏ đến giờ mà.” Tôi ấp úng.
“Ha ha, nó đỏ mặt rồi kìa bà.”
“Anh im mà ăn mì đi….”
“Ôi ghê thật, hôm nay dám chửi cả anh mày. Sức mạnh tình yêu đây rồi” anh gật gù.
Anh thanh niên này là đại ca của tôi, tên Ngọc Thanh. Cái tên nghe y như con gái, cho nên anh chỉ thích người ta kêu anh bằng cái tên ở nhà là Cái. Anh cũng là người Hoa, nhà anh sống ở đây cũng lâu rồi. Bố mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất sớm, chả còn họ hàng thân thích gì ở đây cả. Tôi quen anh từ lúc nhỏ và chơi thân đến tận bây giờ. Anh lúc nào cũng bảo bọc tôi như đứa em, có lẽ là vì chỉ còn 1 mình nào nên anh coi tôi như người thân duy nhất.
Còn Tiểu Lợi, cái tên mà bây giờ nhắc đến, vẫn khiến tim tôi nhói đau…
Trong mắt tôi, em là 1 thiên thần với nụ cười như hoa bồ công anh dưới nắng. Không cần biết mệt đến nhường nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là mọi mệt mỏi của tôi như biến mất. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, mặc dù cùng tuổi nhưng em lúc nào cũng gọi tôi là anh. Lúc còn nhỏ em hay lẽo đẽo theo tôi và anh Cái như là tiểu muội. Thời gian dần trôi qua, không biết từ khi nào, trong mắt tôi, em không còn là đứa nhóc nữa. Cảm giác của tôi với em cũng dần thay đổi. Nó không còn là cảm giác của 2 người bạn thân, tim tôi đã đập mạnh hơn mỗi khi ngồi gần em. Không biết em có biết không vì tôi chưa từng dám thổ lộ với em điều đó. Anh Cái cũng thường nói tôi:
“Thích thì nói, có gì mà rụt rè. Đàn ông con trai mà nhát thế. Mày xem nó dễ thương vậy, ngày nào cũng có người dòm ngó. Không nhanh tay thì đừng hối hận nha nhóc.”
Mỗi lần như vậy tôi đều ậm ừ. Thật ra không phải tôi nhát gan, mà là vì tôi tự thấy mình không xứng với em. Bố em mở đại lý gas bán lẻ, có thể gọi là giàu có, có của ăn của để. Còn tôi? Tôi chỉ là 1 thằng nhà nghèo, rách rưới. Vì người Hoa hay có quan niệm môn đăng hộ đối, nên tôi đâm ra tự ti với bàn thân mình. Cứ như vầy, mỗi ngày đều được nói chuyện với em, được nhìn em cười là tôi mãn nguyện.