Nhằm hướng nhà trắng tôi phóng về thì hai thằng kia đã yên vị ở phòng, lại còn hỏi:– Anh chạy con mẹ đằng nào đấy?
– Anh chạy đánh lạc hướng chúng nó còn đéo gì nữa…
Hai thằng ra điều gật gù thán phục lắm:
– Quả là đại ca cao mưu thật, phục bác.
Xem xong trận bóng mà nằm mãi không ngủ được, nhớ lại cảnh em Duyên trần truồng đứng tắm mà thằng em nó lại biểu tình rồi, cũng lâu rồi không đụng chạm ai mà…
Nhận được tin nhắn… Anh T ah, em Duyên đây, em muốn gặp anh…
Hai đứa đi chơi ở một khu như kiểu nghỉ dưỡng, em lôi tôi vào phòng đè ngửa tôi ra rồi mút chim, vừa mút tay em vừa xọc làm tôi thấy sướng quá, để em mút chán hết bên trên lại xuống dưới, tôi ngồi dậy hai tay bóp vú em, sao thấy cặp vú này quen thế nhỉ, y như của em Trà vậy, em liếm ti khiến tôi rùng mình, sau đó em trườn lên ngồi lên chim tôi và bắt đầu lắc, người đầm nên lắc mạnh quá, được mấy phát tôi không chịu nổi bắn xối xả vào âm đạo em… giật mình tỉnh giấc, quần ướt nhẹp, bỏ mẹ rồi đêm hôm lại lọ mọ dậy giả vờ đi đái để thay quần.
Hôm sau tôi về nhà đầu tuần đi làm bình thường, sẽ chẳng nhớ gì đâu nếu em Duyên không nhắn tin, cứ buổi tối là em nhắn tin “anh ăn cơm chưa? Anh ngủ chưa?”… vv, hai đứa nhắn tin với nhau qua lại cũng vài hôm. Riêng cái khoản nhắn tin kiểu này tôi không có lạ nếu không nói là khá văn vở trong cái kiểu này, khối em chết rồi đấy, nhưng đây là em chủ động nhắn tin trước, hôm đấy tầm 9h tối, sau khi nhận được tin nhắn tôi có nhắn lại “anh ăn rồi, em ăn chưa? Đang làm gì đấy? Tiếp khách à?” Thì được em nhắn lại “Làm gì có ai anh, em đang xem phim”, nhớ lại hình ảnh em đang trần truồng xối nước rất hấp dẫn nên tôi đánh liều hỏi “em tắm chưa”.
Thấy nhắn lại ngay “em hay tắm muộn, xem phim xong mới tắm”, vậy là anh biết thói quen của em rồi nhá, mai lại mò xuống công trường đi rình em tắm vậy, hy vọng trời không mưa…
Hôm sau trời mưa thật, chuẩn bị đâu ra đấy thì trời đổ mưa, mấy anh em lại làm ít mồi về ngồi với nhau, rượu vào lời ra, quẩn quanh cũng chỉ chuyện lồn với vú, chủ đề hôm nay xoay quanh chị em nhà Tấm, Cám… Nói chung thì 2 em này nhìn cũng được, không đến nỗi nào, nhận xét của tôi về em Duyên thì có đánh giá như sau:
Mặt cho 6 điểm, mũi hơi to, mắt hơi bé, mồm bình thường, nói chung không xấu.
Vòng 1 thì 8 điểm, khá to như hai quả dưa lê, trắng, bóp chắc đầm tay.
Vòng 2 cho 6 điểm, hơi nhiều mỡ.
Kết luận: Ổn.
Trên đây là những nhận xét mang đậm tính cá nhân sau khi đã được chiêm ngưỡng cơ thể em bằng phương pháp rình trộm… Mặc dù rất được mà hình như em ý cũng khá có cảm tình với mình nhưng tôi không hề thấy rung động, có thể nhiều lúc em làm tôi trỗi dậy ham muốn nhưng đó chỉ là tình dục, không phải tình yêu, tôi mà chết em nào thì phải chết ngay từ đầu cơ, kiểu như em Ngọc, đến giờ tôi vẫn chết lên chết xuống, bác nào giải thích hộ trường hợp này cái?
Thằng Đô thì có vẻ thích em Duyên, còn Đức mập thì không thấy biểu hiện gì, có lẽ gu của nó là những thằng to khỏe như thằng cu Trưởng chẳng hạn, tôi cũng đéo biết… Tôi bảo với bọn nó:
– Nói thật với các chú em Duyên, em Quyên nhìn cũng được nhưng không phải gu của anh, chơi bời xã giao thì được chứ để tán tỉnh thì mấy em kiểu thế anh không phải tán, anh cứ đi đến gần là khác tự đổ vào người anh, nhiều khi anh phải dựng bớt bọn nó dậy, cũng mỏi tay phết… đại loại thế…
Cái thằng Đô đ bĩu môi mặt vênh lên nhìn chỉ muốn vả cho cái:
– Địt… cụ chỉ được cái tuynh tướng…
Tôi lại nhẹ nhàng giảng giải:
– Thế chú lại đéo hiểu gì về anh rồi…
Tôi biết là thằng Đô nó thích em Duyên rồi, mấy lần cũng mò vào nhà chơi đấy, nói mạnh mồm như thế vì tôi có nội gián mà, chính là em Duyên, đàn bà nó thế đấy các bác ah, dễ dụ lắm, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là chúng nó tuôn ra hết trơn, không dấu được cái gì đâu, dễ lắm… cái khó là… phải tìm được chỗ ngứa…
Tôi trịnh trọng tuyên bố với hai thằng kia như kiểu cha xứ đang giảng đạo:
– Anh nói cho hai chú biết mấy điều để các chú khỏi băn khoăn này.
1. Anh đéo có hứng với chị em nhà Tấm Cám.
2. Theo một nguồn đáng tin cậy, một quan chức dấu tên (không nói tên sợ lộ, chỉ cần biết là phó thôn được rồi) cho hay, Trưởng đen bấy lâu nay đang có ý đồ tán tỉnh em Quyên, con gái nhà ông Ba, nếu không được có thể tán lan sang em Duyên.
3. Vụ buổi tối anh em mình bị úp phải phi xuống ruộng chân dẫm đầy cứt là do thằng cu Trưởng đen xúi dục.
4. Hồ sơ thằng Trưởng đen đang nằm trong tay anh.
5. Anh đã có biện pháp xử lý…
Mặt hai thằng cứ ngệt ra có vẻ đéo hiểu gì, vẫn còn mơ hồ lắm:
– Anh kiếm đâu ra mấy cái thông tin đấy.
– Mịa, thế tao mới là anh bọn mày… này… nhìn cái mặt hai thằng mày chắc bọn con gái nó phải nứng lắm đấy…
Hai chú hí hửng nhao nhao lên:
– He he, thế hả anh?
– Ùh… như cặc ý…
Đang được đưa lên mây lại rơi bịch mẹ xuống đất, bọn nó tức lắm:
– Địt, nghiêm túc tí đi anh.
– Ơ, anh nói nghiêm túc mà…
– Thế anh định xử lý thế nào.
– Cứ đợi đấy…
Tôi bấm điện thoại gọi cho Trưởng đen, nhạc chờ eo éo “… Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em…”, haiz lại cùng hội với Đức mập rồi, suốt ngày “Không phải em’với’ Xin lỗi em” nghe cứ như mấy thằng tội phạm tình dục. Thấy nhấc máy:
– A… lô… ai đấy.
Giọng tôi vẫn nhỏ nhẹ như mọi ngày:
– Trưởng phải không nhỉ?
– Đúng rồi.
– Tôi là T, đang phụ trách công trình X…
Giọng hắn cộc lốc, tỏ vẻ ngây ngô:
– T nào nhỉ, sao đây không biết???
– Hôm gặp ở nhà em Duyên đấy…
– À… thế có việc gì?
Giọng tôi vẫn điềm đạm và lịch sự:
– Tôi nghe nói cậu có con xe chở vật liệu hả?
– Ờ, sao?
– Thế hay chở những gì? – Tôi hỏi.
Bên kia hăm hở trả lời:
– Đây chở tuốt, gì cũng chơi, cứ có tiền là chở…
– Thế có chở cứt không??? – Ý là tôi định nhờ nó đánh con công nông huyền thoại đến chuyển phát nhanh cái đống cứt ở nhà trắng ra bãi rau nhà em Duyên, dạo này anh em sản xuất nhanh quá sắp đầy kho mới cả hôm trước ăn rau nhà em Duyên thấy hơi nhạt, định bón thêm ít đạm… Nhưng sợ nó bận nó từ chối nên tôi hỏi trước:
– Thế có bận không?
– Bận thì có bận, nhưng sao?
– À, nếu không bận thì ra quán bia Hiền béo anh em trao đổi công việc.
Nói như thế cho nó nâng cao quan điểm chút, bên kia suy nghĩ giây lát:
– Hiền béo hả, ô kê ra ngay…
Quán bia Hiền béo là quán khá đông khách ở khu vực này, một phần bởi nó ở vị trí ngay đầu làng, lại gần đường lớn liên xã, gần ngay công trường xây dựng và hơn hết là có bà chủ quán tuổi tầm 40 trông sồn sồn mông to vú mẩy, ăn nói thì cứ gọi là bỗ bã thôi rồi không kiêng nể ngại ngần bố con thằng nào, thỉnh thoảng tôi hay ngồi tâm sự khen đểu chị:
– Chị Hiền trông thế này hồi trẻ chắc xinh lắm nhỉ.
– Mẹ tổ cậu chê chị già ah? – Giọng rất chua ngoa.
– Ý em là ngày chị còn đi học chắc khối anh theo tán tỉnh lắm nhỉ.
– Không phải nói phét chứ cái xã này chị đây mà đẹp nhì thì đéo đứa nào dám vỗ ngực đẹp nhất, há há…
– Thế anh nhà chị sao mà tán được chị? Tài thế?
– Tài cán đếch gì cái đồ chó dái đấy…
Nghe nói lão chồng chị bỏ mẹ con chị đi theo gái rồi, tôi đoán có thể lão không chịu nổi cái tính bỗ bã vỗ mặt của chị, mà cũng có thể lão khốn nạn thật như chị nói, ôm tiền đi phúng cho mấy con đĩ mắt xanh mỏ đỏ ở xã bên, đời lắm lúc thật oái oăm…
Chị Hiền có nuôi một đứa cháu ngoài 20 tí, tên là Xuyến, làm các công việc vặt kiêm luôn bưng bê rửa chén bát, nói chung tất tần tật các việc nó làm hết, bé này tai nghễnh ngãng nghe câu được câu chăng nên mọi người gọi thân mật với cái ních nêm là Xuyến điếc… Chẳng biết thế nào nhưng tôi thấy con bé Xuyến này có cái tật là rất hay nghe lỏm khách nói chuyện, cứ bưng bia ra là kiểu gì cũng phải dền dứ vểnh tai lên nghe xong là đôi lúc cũng ngồi chém gió như đúng rồi, có hôm nó nghe hai ông khách ngồi nói chuyện với nhau:
– Đợt này ông có đi được chuyến nhãn nào không?
Chả hiểu nó nghe kiểu gì mà tự dưng mặt đỏ tía tai miệng toáng làng nước lên:
– Này này, anh đừng có mà nói con Xuyến này nghễnh ngãng nhá… nhá…
Đấy, có ai bảo nó điếc đéo đâu…
Tôi thì hay cười với nó nên được nó quý, không như mấy ông thô thiển trong làng hay chỉ ngực chỉ mông nó rất ghét, vừa đi nó vừa lườm miệng lầm bầm “mất dạy…”, bia thì nó rót cho toàn bọt… uống vào như cá đớp o xi.
Tôi hay chỉ vào tóc nó rồi chỉ vào cốc bia sắp cạn, đéo hiểu nó nghĩ thế nào thấy cười tít mắt giơ ngón tay cái ý bảo ô kê, chắc nó nghĩ tôi bảo “tóc em trông ngon đấy” thực ra tôi muốn bảo nó là: Hôm qua nấu mấy nồi cá hấp bia cho khách xong không gội đầu à, tanh quá…
Lúc tôi đến vừa ngồi vào bàn đã thấy em Xuyến thò mặt ra nghe ngóng ý hỏi uống gì, tôi giơ 2 ngón tay và gọi:
– Cho anh đĩa lạc.
Bia với lạc chả thấy đâu chỉ thấy nhạc nổi lên ầm ỹ, inh hết cả tai, đúng là cho điếc đi làm DJ chỉnh nhạc thế này chuẩn cmn luôn… Thấy bà Hiền béo gào lên:
– Người ta gọi lạc mày bật nhạc làm gì???
Em Xuyến vừa bưng khay bia ra miệng vẫn lí nhí:
– Bảo mở nhạc thì mở chứ sao, cô đã không nghe thấy thì thôi…
Quán này rất vui, lúc nào cũng náo nhiệt, ai đến cũng phải ăn to nói lớn như ở chợ, nhiều lúc giống hệt như cãi nhau, người nói 1 đằng kẻ nghe 1 nẻo, ấy thế nên bà Hiền mới bán được nhiều bia, vì khách gào thét luyện thanh nhiều nên khát mà.
Uống được lưng cốc thì Trưởng phi đến, ngồi chưa ấm chỗ đã hỏi:
– Có chuyện gì đấy?
– Cứ ngồi uống cốc bia đã, đi đâu mà vội thế.
Xong 1 chầu tôi bắt đầu câu chuyện:
– Nghe nói cậu có con xe chở vật liệu, trong công trình cũng cần rất nhiều thứ, gọi cậu ra đây bàn bạc xem có cung cấp được gì thì anh em hợp tác.
– Các kiểu đây chơi tuốt.
Thấy vẫn giọng cộc lốc thế tôi phải nói luôn:
– Anh Trưởng sinh năm bao nhiêu nhỉ, để tiện xưng hô.
– 85.
– Ui, trẻ thế mà đã có cơ ngơi hoành tráng thế cơ đấy, công nhận cậu giỏi thật (cơ ngơi là một con công nông huyền thoại và hai con ba gác)
Trưởng được khen sướng lắm, phổng mũi:
– Thế ông sinh năm nhiêu?
– À, mình hơn cậu mấy tuổi nhưng cũng đã có gì đâu, nào uống đi.
Sau ba chầu thì không khí thân mật hẳn, anh em ngọt sớt rồi, tôi cũng nói luôn là tôi sẽ lấy một số loại vật liệu thông qua chỗ Trưởng, nếu giá rổ ô kê, và cũng nhờ luôn:
– Anh em trước lạ sau quen, dù sao chú cũng người ở đây, có gì anh cứ ới chú giúp anh, coi như chú là người công ty đi, ô kê chưa?
Trưởng đen phấn khởi lắm:
– Ô kê, bác yên tâm, mấy chuyện vặt đấy cứ để em, lo hết.
Về chuyện gái gú thì sau khi tôi bảo tôi có người yêu rồi, vào nhà em Duyên chơi cho biết làng biết xóm thôi chẳng tán tỉnh gì cả, định kể chuyện rình chị em nhà ấy tắm cho nó nghe nhưng lại thôi, chuyện này bí mật không tiết lộ được, lộ ra là mất đường làm ăn như chơi. Về phía Trưởng thì cũng tâm sự thật lòng, em đang tán con Quyên nhưng nó rắn quá anh ah, chưa rủ đi chơi được phát nào, tôi bảo:
– Các chú kém lắm, với mỗi em dù khó thế nào nhưng cũng phải có cách.
– Anh có cách gì không?
– Có.
– Như nào bảo em phát.
– Cứ từ từ anh sẽ chỉ cho.
– Nhớ nhá, vụ này bác mà quân sư được em sẽ hậu tạ bác…
Đấy, trường hợp như thế này nhiều khi tưởng khó nhưng lại rất dễ, quan trọng là biết cách phải không các bác? Buổi chiều sẽ có buổi liên hoan ăn mừng hợp đồng chuyến hàng đầu tiên.
Vụ ăn uống này do Trưởng đạo diễn gồm có tôi, Trưởng, Đức mập, Đô và chị em nhà Quyên Duyên, riêng hai chị em thì do tôi gọi điện cho Duyên bảo đến anh em gặp nhau liên hoan một bữa. Trưởng đen ăn mặc khá bảnh bao như mọi ngày, 2 chị em thì có trang điểm trông cũng khá xinh, tôi khen:
– Hai chị em hôm nay xinh thế, như hai bó hoa di động.
Cả lũ cười tít mắt, hôm nay được Trưởng chiêu đã món Dê, mịa cái thằng này cũng khéo chọn món thật, đi với hai em xinh tươi mơn mởn thế kia mà lại ăn dê thì giết con nhà người ta chứ còn gì, ý tôi nói là giết mấy thằng đàn ông thôi…
Bữa hôm nay vui tưng bừng, anh em hiểu nhau hơn và thân thiết hơn, tôi cũng có ý vun vén cho đôi Trưởng Quyên và đôi Đô Duyên, hai cặp này có vẻ được đấy, hai chú phấn khởi ra mặt, rượu thì cứ phải nói là bất tận, say mèm luôn, đến mức mà hai chú Đô Trưởng còn phải dìu nhau ra bờ ruộng thi nhau gọi em Huệ.
Duyên và Quyên thì tôi với thằng Đức mập đưa về, hai thằng kia thì không đi nổi nằm luôn tại quán, khổ thân anh em hết mình nhiều khi nó thế đấy…
Nửa đêm Trưởng thức dậy thì thấy đang ngủ trong công trường rồi, nó hỏi tôi:
– Đã về đây rồi hả anh? Thế 2 đứa kia ai đưa về?
– Anh đưa về.
– Thế ah? Em say quá không biết gì luôn…
Tôi bảo nó:
– Uh, lúc các chú đi vệ sinh vào thì hai em ý mặt đỏ bừng lên cứ đòi về, chắc bọn nó ngại, lần sau có đi vệ sinh thì cũng chú ý kéo cái khóa quần lên, chú để lòi cả sịp kẻ xanh đỏ ra trông khiếp lắm.
– Thôi chết mẹ em rồi…
Nằm mãi cũng chẳng ngủ được, tôi được nó dẫn đi tăng hai, không ngờ vùng quê này lại có cái món cũng hay ho ra phết…
Mà thôi, chuyện đó để sau đi, ngày mai tôi sẽ kể một câu chuyện khác…