Phàm là người ai cũng thích những ngày nghỉ, một dịp thật tốt để bạn nghỉ ngơi và ngồi vỉa hè ngắm gái hay làm một bài báo cáo quan hệ biện chứng giữa giá tiền chiếc xe và vẻ đẹp của người yêu (trò này tôi làm hoài, hờ hờ), nếu như bạn đang cô đơn. Còn với những đôi lứa yêu nhau, những ngày như thế thật sự ý nghĩa: cùng người yêu dạo phố, ăn hàng, mua sắm hay thậm chí là đi tới một nơi xa xa một chút, thay đổi không khí để hâm nóng ngọn lửa yêu thương…. Người thường là thế, tôi thì khác. Những ngày nghỉ, ngày lễ quả là một cơn ác mộng kinh hoàng, nhất là cái ngày 14 – 2 định mệnh. Vì sao thì ai cũng biết rồi đấy. Phải căng mắt ra mà xếp lịch thôi: Sáng Kim Anh, chiều nghỉ ngơi, tối làm hai ca, mệt thật.
Cách đó một ngày, những cửa hàng bán hoa, bán socola, bán thiệp tấp nập người ra kẻ vào, khung cảnh thật nhộn nhịp như thể hứa hẹn một ngày lễ tình nhân thật đông vui và hạnh phúc, tôi thầm nghĩ. Nhìn xung quanh: đường phố hơi đông rồi đây, chắc tối nay quận nhất kẹt xe quá! Hi vọng là không tới nỗi đó. Nói vậy nhưng tôi vẫn siết ga nhắm thẳng nhà Kim Anh. À quên, ghé mua một đóa hồng nữa chứ
Tôi đứng chực trước cổng nhà em vào lúc hơn 8h sáng, một thời điểm vô cùng lãng xẹt của đôi lứa yêu nhau vào cái ngày tình nhân định mệnh này. Nhưng biết sao được, có còn hơn không vậy, Kim Anh lúc nào cũng phải đi chơi với tôi vào những buổi sáng cả, tội nghiệp em thật, tôi vừa rít thuốc vừa suy nghĩ…
Một lát sau, Kim Anh ra khỏi phòng, hôm nay em ăn mặc thật đáng yêu: Váy ngắn tới đầu gối, áo sơ mi màu cam có hoa văn thật đẹp, có vẻ như nãy giờ em đang bận trang điểm thì phải, mà nếu vậy thì cũng đáng để tôi bỏ công chờ đợi: Em đẹp quá! Nhưng có vẻ gì đó hơi buồn, ánh mắt em nhìn tôi chăm chăm như thể trách móc, hờn dỗi. Đôi mắt ấy hết nhìn lên trời, rồi nhìn xuống đất, rồi bao quát cả xung quanh. Quái thật, tôi đứng chần dần trước mắt sao em không liếc một cái nhỉ nhỉ? Làm như em ghét cái mặt tôi lắm thì phải, hic. Sau một hồi quan sát thiên văn và làm thơ xong, em mới chịu quay qua nhìn vào cái mặt mẹt của tôi.
– Tặng người yêu bé nhỏ! – Tôi đưa em bó hoa cùng với một nụ cười nịnh thần chễm chệ trên môi.
– Cảm ơn! – Em cúi đầu đáp
– Anh chờ lâu chưa? – Kim Anh hỏi một cách vô cùng hờ hững.
– Anh mới tới, mời người đẹp lên xe.
– Hôm nay em mệt, chỉ muốn ở nhà.
– Sao vậy?
– Anh tự biết lấy! – nói xong Kim Anh quay mặt ra chỗ khác.
Tôi chẳng biết nói gì thêm, lỗi tại tôi cả, nhưng đã mang tiếng là người yêu của tôi rồi! Không lẽ ngày này bắt em phải ở nhà sao? Như vậy thiệt thòi cho em quá.
– Lên xe đi em, không đi anh nằm dài ăn vạ đó!
– Đi làm gì, em chán lắm!
Nói vậy thôi chứ em cũng bẽn lẽn mà leo lên yên. Nhìn em lúc này dễ thương quá. Đi đâu đây? Ra ngoại thành chơi vậy, ở đây sợ đụng Hạnh hay Uyển Văn lắm. Đi ra Văn Thánh mướn lều ăn uống chăng? Em không ý kiến gì cả, hờ hững khoác tay qua eo tôi, hôm nay có lẽ em buồn thật, phải ráng làm cho em vui hết buổi sáng, mà có thể là cả buổi chiều nữa. Nếu như em thích, còn buổi tối thì chắc là không được rồi!
– Em thích ăn gì nè?
– Tùy anh!
Thì đành vậy, mua một ít thịt, một ít than, chục lon coca cho tôi, nửa thùng bia cho em. Thế là bước chuẩn bị cho một ngày Valentine bên cạnh Kim Anh đã xong. Em ngồi trên giường tre, thơ thẩn ngắm cảnh, thỉnh thoảng cười tít mắt mỗi khi tôi hít hà dụi mắt vì khói bay mù mịt. Trông em có vẻ vui, bất chợt, em nhìn xung quanh rồi rón rén như một chú mèo con tiến lại bếp lò lúc tôi đang mệt mỏi đánh vật với mấy cục than lì lợm không chịu bắt lửa, tôi nghe tiếng bước chân của em từ lâu rồi nhưng vẫn giả bộ cắm cúi vào mấy miếng thịt, thôi thì cho em có cái hạnh phúc làm người khác ngạc nhiên vậy. Em ôm tôi lại, tay siết chặt rồi thình lình hôn một cái thật kêu lên má, cái này thì tôi hơi bất ngờ thật. Phải một lúc tôi mới kịp phản ứng lại, nhe răng cười với em, quay qua hôn lại một cái để bị em đánh một cái thật đau vào vai.
– Quỷ! Người ta nhìn, mà anh khờ ghê, phải lấy củi mốp nó mới bén vào than được. Qua đó ngồi chờ đi để em làm
Tôi đành cười hì hì, lê mông vào trong lều ngồi hút thuốc trong lúc chờ em nướng thịt thôi! Nhìn em đứng nướng thịt mà thấy yêu em quá, cái dáng em nhỏ nhắn, mảnh mai trong gió như một cành liễu mong manh, yếu ớt đang chống chọi lại phong ba bão táp của cuộc đời. Thỉnh thoảng em lại đưa tay vén lại mái tóc mềm mại hay lau những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Gương mặt em dưới cái nóng của bếp lò và cả những ánh nắng ban mai tinh nghịch đang đùa qua kẽ lá trông thật hồn nhiên và nữ tính, mặt em đỏ ửng lên nhưng đôi môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc. Không rõ là tôi đang say nước ngọt hay đang say đắm dáng hình em nữa? Chỉ biết lúc ấy tôi ngồi lặng lẽ dán mắt về phía em cứ như thể cả cái thế giới này, ngoài em ra chẳng có cái gì đáng để tôi quan tâm cả. Chốc em lại quay mặt về phía tôi cười tinh nghịch.
– Làm gì mà nhìn người ta dữ vậy. – em bẽn lẽn mắng yêu tôi một cái rồi cắm cúi vào bếp lò.
Kim Anh và tôi cùng cười, thời gian lúc này đối với hai đứa dường như là một con số không tròn trĩnh. Một lúc sau, thịt cũng vừa chín, ăn cũng tàm tạm nhưng vì có bàn tay em chen vào, cái gì đối với tôi cũng ngon tuyệt vời. Hai đứa vừa ăn vừa cười vừa tán dóc hay chọc ghẹo lẫn nhau, em gắp cho tôi ăn, rồi gật gù nốc bia, trông em hôm nay có vẻ ngang tàng thật, cũng vui vẻ mà nâng cốc với em thôi! Vừa uống vừa đếm(thói quen cũ khó bỏ, hic) ! Ngồi được một lát, tôi cảm thấy dường như Kim Anh uống mỗi lúc một hăng máu, em nốc cạn hết lon này rồi nhanh tay khui lon khác đưa lên miệng. Nên cản em lại, uống nhiều không tốt. Mặt em đỏ gay, thỉnh thoảng nấc lên một cái, nhìn tôi chăm chú với ánh mắt vô cùng đểu giả (tôi không biết dùng từ nào để diễn tả ánh mắt em lúc này cả)
– Tối nay anh đi chơi với con Hạnh trước hay con Văn trước?
Tôi im lặng không trả lời! Được thể, em càng hỏi dồn với âm lượng mỗi lúc một hơn. Nhục mặt thật, mấy người xung quanh cứ nhìn tôi bằng một ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn kinh dị. Không biết phải làm sao để em ngừng la hét nữa? Tôi cúi gầm mặt xuống đất như thể đang tìm cái lỗ nào để chui vào.
– Đồ đểu! – em nói bằng cái giọng nhừa nhựa của mấy tay say xỉn – Đã đểu mà còn hèn nữa!
Em nhìn tôi cười man dại, rồi ói mửa tùm lum. Tôi vội vàng đỡ em dậy, em gạt tay tôi ra, vẻ mặt bất cần đời rồi lững lững dạo bộ trên thảm cỏ xanh rì. Tôi chạy theo em, sợ em lại trượt chân mà rơi xuống nước thì chết, vừa đi vừa canh em như canh đứa trẻ mới chập chững vậy. Dìu em trở về lều, mặc cho em cái áo khoác vào kẻo trúng gió, nhậu nhẹt chi vậy trời, khổ tôi quá! Ngồi một chốc, đã gần 2 giờ chiều mà vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy em sắp tỉnh rượu cả, em vẫn nằm lên đùi tôi, lảm nhảm cái gì đó trong miệng, tay chân quờ quạng, mặt đỏ chót. Tai hại thật, đang lẽ tôi không nên cho em uống nhiều, hỏi xin cô lao công chai dầu, sức vào thái dương và ngực cho em. Cũng chẳng có gì mắc cỡ cả, ai cũng như ai thôi!
3 giờ chiều, em đã tỉnh rượu hẳn, ngồi ôm tôi và khóc, lúc đầu thì khóc tấm tức, sau là òa lên nức nở, thấy thương em thật. Tôi ngồi lặng lẽ ôm em vào lòng, vừa vỗ về vừa an ủi. Em khóc một lúc cũng chán, ngồi dậy lấy tay dụi mắt, nhìn tôi gượng cười. Hai đứa chẳng nói với nhau tiếng nào, chỉ im lặng mà ngắm ánh dương đang từ từ khuất sau những tòa nhà cao tầng. Một cảm giác khó tả, không hẳn buồn, không hẳn cắn rứt, chỉ là một sự hụt hẫng đang dâng tràn trong lòng của tôi và có thể là của em nữa.
Tôi quay sang nhìn em, nắm chặt lấy vai em. Tôi sợ, nỗi sợ mất em cứ dâng cao trong lòng, tôi hôn em thật sâu. Em có chút kháng cự nhưng rồi cũng im lặng. Điện thoại reo, Hạnh lại nhắc tôi sắp tới giờ hẹn. Đành chở Kim Anh về, trên đường đi, cảnh vật sao lạ lùng đến thế, người xe nô nức, những con người hạnh phúc đang dắt dìu nhau đi theo tiếng gọi của trái tim bỏ mặc hai kẻ bơ vơ đang tự tìm lấy niềm hạnh phúc cho riêng mình, một thứ hạnh phúc vô cùng quái lạ và nguy hiểm. Cảnh vật đang từ từ chuyển thành một màu đen tăm tối. Tôi nhìn lên trời, những tia nắng cuối cùng của một ngày đã tắt hay cái mơ ước nhỏ nhoi của tôi về một thứ hạnh phúc bình thường như bao người đã mãi mãi rời xa. Bóng tối xung quanh như một người bạn vô hình đang song hành cùng với số phận của tôi hay đó chính là lời báo trước cho một tương lai vô định mà tôi tự chuốc lấy? Đời không như là phim, tôi tự nhủ. Chở Kim Anh về tới tận nhà, em lẳng lặng không thèm nói một tiếng nào cả, bất chợt, em hôn khẽ lên má tôi rồi nhìn tôi bằng một ánh mắt vô cùng buồn bã, từng giọt nước mắt của em lăng dài trên má. Trước khi bước vào nhà, em còn quay lại, cười buồn
– Yêu anh khổ quá!
Tôi lặng nhìn theo dáng em đang từ từ khuất dạng sau cánh cổng sắt. Một lúc sau, quăng vội điếu thuốc mà chạy tới nhà Hạnh, hình như 5h hơn rồi thì phải
…
Chạy như bay tới nhà Hạnh, ghé mua thêm một đóa hoa nữa, hơi gấp nên tôi quên kiểm tra xem nó còn tươi hay không? Sẵn tiện đặt cọc trước một đóa nữa, cũng tiện đường tới nhà Uyển Văn, mẹ! Con nhỏ bán hàng nhiều chuyện thật, bán thì lo bán đi, ở đó mà còn tròn xoe mắt nhìn tôi. Mà thôi ghé Hạnh trước, tới nơi cũng 6h hơn rồi còn gì! Chắc là em ngồi chờ sốt ruột lắm đây. Mà quả đúng như vậy thật, em nhìn tôi bằng vẻ mặt phụng phịu, ánh mắt trách móc. Chẳng biết làm gì hơn, cười với em một cái nào
– Anh đi đâu mà giờ mới tới.
– Kẹt xe người đẹp ơi!
– Xạo.
– Anh thề có chúa.
– Tạm tin vậy!
– Lên xe !
– Thôi! Vào nhà em chơi! Đi với anh ban đêm nguy hiểm lắm!
Tôi đành cười buồn mà dắt xe vào trong sân, hôm nay chắc chắn tụi bạn em không có ở nhà và em đã nấu sẵn món nào đấy chờ tôi rồi, tôi biết tính em mà, keo dữ lắm. Tôi đoán không sai, vừa vào tới cửa, em bắt tôi nhắm mắt lại, nghe mùi là biết socola em tự làm rồi! Còn gì nữa ta. À! chả giò, cá viên chiên, bún thịt nướng và chắc là nước ngọt nữa. Nghe giọng của em, tôi đoán là em đang hồ hởi lắm.
– Anh biết em nấu món gì không?
– Bún bò huế chăng?
– Trật lất! Cho anh đoán lại.
– Khó quá!
– Đoán đúng mới cho anh ăn.
– Chịu! Anh thua rồi.
Em bỏ tay ra, nhìn tôi cười hì hì.
– Có vậy mà cũng đoán trật.
Nói xong em lấy lồng bàn ra: quái thật, ăn cá viên mà không có tương đen sao. Hơi cay nhưng chắc là ngon. À! Mà phải làm nghĩa vụ nữa chứ: tặng hoa và hôn em thắm thiết. Hôm nay em mặc bộ đồ mà tôi tặng lần trước, nói chung cũng ổn! Có điều là em đẹp hơn mọi ngày thôi. Từ đâu em lôi ra một cái hộp, trong là mấy viên socola em làm, chắc chút nữa ra đường phải ăn cho bằng hết rồi mới tới nhà Uyển Văn quá.
Ngồi cạnh em, cười một chút, tám một chút, hôn hít sờ mó một chút. Em cũng không phản ứng gì! Đành đè em xuống sàn vậy, cái khác từ từ ăn sau, em trước. Lúc bấy giờ cửa đã đóng kín và hai chúng tôi đã vào chui tuốt trong buồng nên cũng không ngại lắm. Chỉ sợ bạn em về bất tử thôi, mà làm quái gì mà giờ này tụi nó về. Em cũng chống cự cho có lệ rồi nằm im để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Nhìn đồng hồ, gần 7h rồi, tranh thủ xong còn qua nhà Uyển Văn nữa. Làm xong 1 nháy, tôi với em lại tiếp tục ngồi ăn uống. Đồ ăn cũng hơi nguội nhưng không sao, ăn với em cũng vui rồi.
– Anh kỳ quá! lỡ tụi bạn về bất tử thì sao? – Hạnh đấm vai tôi một cái thật đau.
– Coi như tụi nó coi phim khỏi trả tiền.
– Không được nói như vậy nữa! – Hạnh nhìn tôi có vẻ giận, mặt em nghiêm khắc vô cùng – Em không phải hạng con gái không đàng hoàng.
Nói xong em xụ mặt xuống. Lỡ lởi thật, phải năn nỉ em thôi, mà chắc là gãy lưỡi đây, hic. Hạnh ít khi giận nhưng một khi lên cơn điên thì khó mà hạ nhiệt lắm. Em đang nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt sắc như dao cạo. Năn nỉ cả tiếng mà em chẳng chịu nói tiếng nào cả, đành chơi trò liều mạng đè em ra hôn thôi nhưng cũng không ăn thua, em hất mạnh tôi ra, lầm lỳ quay sang chỗ khác, hình như em khóc thì phải, tôi ngu thật. Sắp tới giờ hẹn với Uyển Văn rồi, biết làm sao bây giờ, đành phải tiếp tục năn nỉ ỷ ôi. Phù, may thật, em cũng nguôi giận mà nói chuyện với tôi.
– Cấm anh không được nói như vậy!
– Anh hứa.
– Lần sau là em giận anh suốt đời luôn.
– Ừ!
– Thôi anh ăn đi rồi mình đi chơi tiếp.
Chút nữa anh phải tăng ca rồi em ạ! Hic. Phải làm sao đây? Mà đúng hơn, phải nói dối Hạnh kiểu nào đây? Suy nghĩ thử coi!
– Anh phải về sớm có chút việc em à!
– Có thật không? Hay là anh đi chơi với người khác! – Hạnh giận dỗi nhìn tôi.
– Anh có việc thật mà! Em không tin anh sao?
– Em tin! Thôi anh về đi, nhớ đi đường cẩn thận.
Có vẻ như miệng em nói tin mà mắt em lại nói không thì phải? Một nụ hôn thật sâu và vài câu sến rện cũng đủ để đập tan mọi nghi ngờ của em vào lúc này! Em không còn xụ mặt xuống nữa, khẽ quang tay qua vai tôi, hôn tôi một cái thật kêu rồi tiễn tôi đến tận cửa, không quên đặt hộp socola trên bình xăng rồi thủng thẳng vào nhà. Tôi cũng len lén khi không có ai để ý, tiện tay vỗ mông em một cái. Em lườm tôi.
– Mới tha cho anh xong mà!
Tôi hãi quá, phóng xe vọt thẳng quên cả chào tạm biệt. Tấp vào lề đường, Uyển Văn gọi, đành phải ngấu nghiến ăn cho hết hộp socola của Hạnh vậy. Hạnh làm ngon thì ngon thật nhưng cứ cái kiểu ngấu nghiến thế này thì chẳng có mùi vị gì cả, nhưng không thể để dành, Uyển Văn thấy, phải phòng cả trường hợp em khám cốp xe của tôi chứ. Vất đi thì không được, quà của Hạnh mà, thế thì đành nuốt cho hết. Tôi tới nhà Uyển Văn lúc tám rưỡi, cũng hơi trễ nhưng đi giờ này mới vui.
Cô vẫn đang ngồi soạn giáo án ở phòng khách, Uyển Văn ngồi kế bên đang nhấp nhỏm nhìn ra cửa. Thấy tôi tới, cô bỏ cặp kính ra ngó tôi một lượt từ đầu tới chân với vẻ mặt vô cùng ái ngại.
– Làm gì mà đi chơi khuya lắc vậy em.
– Đi giờ này mới vui mà cô!
– Chở con cô về sớm! – Cô vừa nói vừa cúi mặt nhìn vào giáo án – 10h30 nó phải có mặt ở nhà.
– Dạ!
Tôi chào cô xong rồi rón rén ra ngoài. Trời Sài Gòn lạnh quá! Nhưng không sao! Có vòng tay đang siết chặt cũng như là cả thân thể của Uyển Văn dựa sát vào người thì chẳng có cái lạnh nào làm tôi nao núng cả. Em cười nói huyên thuyên, thỉnh thoảng cao hứng còn chồm lên hôn tôi nữa chứ. Em lúc nào cũng hồn nhiên như thế. Nhưng đâu chỉ được một chút, em lại đập đập vai tôi.
– Sáng giờ anh ở đâu?
– Đi uống cafe.
– Một mình à?
– Ừ! Rồi đi lựa hoa cho em nè!
– Thật không?
– Anh thề có chúa! hì hì
– Nói xạo coi chừng chúa sẽ đày anh xuống địa ngục đó!
Nghe mà chảy mồ hôi hột! hic. Không biết có thật không nữa, hi vọng là chúa sẽ nhân từ cho những lỗi lầm vô hại của tôi, tôi cứ ước mong thế thôi, hờ hờ. Đường phố đông thật, đúng nhứ tôi dự đoán, người người nô nức, xe cộ hối hả lướt đi nhanh trên từng tuyến đường dẫn tới nhà thờ Đức Bà. Đêm nay Sài Gòn mới đông đúc làm sao, ai nấy đều vui vẻ cả. Có lẽ như đêm nay quận nhật là nơi tập trung của các cặp tình nhân thì phải?
Uyển Văn vui, tôi cũng vui. Hai đứa ghé vào một quán nước, vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh Sài Gòn. Nói chuyện chán, chúng tôi dắt tay nhau tới nhà thờ Đức Bà cho em cầu nguyện, chả biết em cầu nguyện điều chi, chỉ thấy gương mặt em vô cùng hạnh phúc. Tôi cũng lấy thế mà tự tạo cho mình một cảm giác yên bình và nhẹ nhàng. Tôi cũng đáng được hưởng cái điều giản dị ấy vào cuối một ngày bận rộn chứ? Cầu nguyện xong, chúng tôi lại đi dạo khắp nơi, thấm thoát cũng gần tới giờ giới nghiêm của cô rồi, chán thật
– Đi đâu đi em.
– Trễ rồi! Lần sau em bù! Mẹ em khó lắm, anh cũng biết mà.
Đành vậy, chở em về nhà xong, tôi cũng về chuồng mà đánh một giấc.