Trưa ngày hôm sau…Reng reng…Tiếng điện thoại của Kiều Thanh vang lên.
– A lô.
– Xin chào cô là Kiều Thanh có phải không.
– Dạ vâng, xin hỏi chị là ai ạ.
– Tôi là Mộng Cầm, tôi là đồng nghiệp của anh Hoàng Nam, cô còn nhớ tôi chứ.
– Vâng em đã gặp chị trong sinh nhật anh Nam năm ngoái.
– Cô có trí nhớ rất tốt, chúng ta có thể gặp nhau một chút được không.
Cảm giác có điều gì chả lành, nhưng Kiều Thanh vẫn lịch sự đáp lại.
– Vâng, em có thể gặp chị ở đâu.
– Không cần, cô ở đâu tôi sẽ đến đó.
Mộng cầm đã cúp máy điện thoại, lúc này Kiều Thanh chợt dân lên một sự bất an khó hiểu. Cô cũng tự hỏi Mộng Cầm muốn gặp cô để làm gì.
Một chiếc xe ferrary đỏ vô cùng sang trọng đỗ ngay trước cửa quán cà fê. Kiều Thanh ngước mắt nhìn, một người phụ nữ tuyêt đẹp bước xuống, vẻ sang trọng, rực rỡ và đẹp như người phụ nữ này khiến Kiều Thanh có đôi chút tự ti. Nhưng cô ngay lập tức lấy lại tự tin, cô ngẩng đầu lên tự tin nói.
– Chào chị.
– Chào cô.
Mộng Cầm lạnh lùng.
– Không biết hôm nay chị muốn gặp em là có việc gì.
Không vòng vo Mộng Cầm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
– Tôi muốn cô rời xa Hoàng Nam.
Hơi tái mặt vì câu nói trực tiếp đó, Kiều Thanh khó chịu lên tiếng.
– Xin lỗi chị, tôi và anh ấy yêu nhau, chúng tôi tại sao phải chia tay nhau.
Không để ý lời Kiều Thanh, Mộng Cầm lạnh lùng.
– Tôi biết, nhưng với Hoàng Nam đó chỉ là sự ham mê thể xác đối với cô mà thôi. Đến cho cùng cô chỉ là một bản hợp đồng không hơn không kém của anh ấy. Và anh ấy đã bị cô mê hoặc vào trong cái vòng xoáy thể xác mà thôi.
Tê tái, nhưng Kiều Thanh vững vàng cô nói.
– Đúng, giữa chúng tôi có bản hợp đồng, nhưng hiện tại giữa chúng tôi là một tình yêu trong sáng. Chị nên tôn trọng tình yêu của chúng tôi.
– Cô có thể mê hoặc được Hoàng Nam vì anh ấy quá tốt bụng, nhưng không mê hoặc được tôi bằng những lời nói sáo rỗng đó đâu. Đối với cô anh ấy chỉ tồn tại một tình thương mà thôi, và cô đã lợi dụng điều đó để chiếm lấy trái tim anh ấy.
Kiều Thanh ngắt lời Mộng Cầm.
– Không phải.
Mộng Cầm cười phỉnh.
– Nếu cô không là một bản hợp đồng, một loại cave rẻ tiền thì tôi đã vui vẻ chúc cho Hoàng Nam hạnh phúc, nhưng với cô, tôi không thể khoanh tay thấy cô lừa gạt anh ấy như vậy.
– Mộng Cầm, xin chị hãy tôn trọng tôi và ăn nói có học hơn một chút.
Mộng Cầm không quan tâm tới lời nói của Kiều Thanh. Vứt lên bàn một xấp đô la.
– Đây là 200.000 USD. Cô hãy cầm lấy và tránh xa Hoàng Nam ra.
– Chị Mộng Cầm, dù chị có bao nhiêu thì cũng không mua được Hoàng Nam của tôi. Chị hãy cầm tiền về đi. Tôi không phải là người như chị nghĩ, mong chị tôn trọng tôi và hãy cất số tiền kia ngay đi.
– Cô nên suy nghĩ lại, nếu như Hoàng Nam bị thôi việc, thì cả đời cô cũng không có số tiền như vậy đâu.
– Tôi biết, nhưng dù anh ấy chỉ làm ra đủ ăn mỗi tháng tôi sẽ vẫn yêu anh ấy và không đòi hỏi gì cả. Hơn nữa tôi tin chúng tôi sẽ thành công trong cuộc sống bằng trí tuệ và sức lao động của mình.
Nhìn chăm chăm vào Kiều Thanh, giọng Mộng Cầm bỗng trở nên hoà nhã.
– Cô rất đẹp, có cá tính, và rất dễ thương, quả thật tôi đã hỏi tại sao Hoàng Nam chọn cô chứ không chọn tôi. Hôm nay tôi cũng đã có một phần đáp án. Nhưng cho tôi hỏi cô một câu.
– Chị cứ hỏi.
– Hoàng Nam có ơn rất lớn với cô có phải không.
– Tôi không phủ nhận.
– Cô biết ước mơ và khát khao của anh ấy chứ.
Lặng im giây lát, Kiều Thanh đáp.
– Tôi biết.
– Cô có thể giúp Hoàng Nam thực hiện ước mơ và khao khát của anh ấy chứ, ước mơ có một sự nghiệp lớn cho chính mình và biến đất nước trở nên giầu có, xoá đi những cảnh nghèo những cảnh bất hạnh.
– Tôi sẽ cố gắng giúp anh ấy nhiều nhất, và tôi tin mình có thể và đem lại hạnh phúc cho anh ấy
– Hừ, đó chỉ là những ý nghĩ tức thời và ngây thơ mà thôi, theo tôi cô chỉ biết lo cho bản thân mình mà thôi, với lương và địa vị của Hoàng Nam cô cả đời cũng chả giúp anh ấy được gì mà chỉ là sự cản trở của anh ấy mà thôi.
– Cho dù vậy tôi tin tưởng mình vẫn đem lại được hạnh phúc cho anh ấy.
– Hạnh phúc khi mà chí lớn không thành, cô hãy đừng ích kỷ và bóp nát con đường sự nghiệp phía trước đầy rộng mở của anh ấy. Ngay cả hy sinh vì anh ấy cô còn không làm được thì nói gì đến yêu. Cô chỉ vì bản thân và hành phúc của riêng mình mà thôi.
Kiều Thanh im lặng. Mỗi lời nói của Mộng Cầm như mũi dùi đâm vào tim cô. Trong lòng cô nỗi đau giằng xé, cô thực sự bị lời nói của Mộng Cầm lung lay, cô chỉ vì bản thân mình, cô thực ích kỷ, thực sự làm cản trở anh.
Thấy Kiều Thanh ngồi im không nói len lời, Mộng Cầm bất chợt nhẹ nhàng.
– Nói thực với cô, thực sự nếu Hoàng Nam lấy cô, mỗi ngày nhìn thấy anh ấy, tôi sẽ khổ đau không chịu được. Tôi chỉ có thể chọn giải pháp cho anh ấy nghỉ việc. Còn nếu Hoàng Nam lấy tôi, tôi tự tin nói với cô rằng tôi sẽ giúp Hoàng Nam trở thành một con phượng hoàng, còn như cô, cô chỉ làm anh ấy trở thành một con gà trống đẹp mã chỉ biết bới đất mà thôi. Chào cô, mong cô suy nghĩ kỹ.
Mộng Cầm đi rồi, Kiều Thanh vẫn ngồi im lặng như hoá đá, rồi những giọt nước mắt của cô lặng lẽ rơi. Ngồi thật lâu, giấu mình trong nỗi buồn sâu thẳm, rồi khẽ xoa bụng cô thì thầm với hai hàng nước mắt ướt nhoà.
– Con ơi, mẹ xin lỗi.
Kiều Thanh ngồi thật lâu, rồi trời bỗng nổi giông và kéo mây đen rầm rĩ, một cơn mưa thật to, thật buồn, buồn như cái ngày hôm đó trước khi gặp anh, cái ngày mà ông trời đã cho cô hạnh phúc từ trong tuyệt vọng. Rồi hôm nay cũng lại một cơn mưa thật to, nhưng dường như đó lại là cơn mưa buốt giá lấy đi tất cả mọi thứ của cô.
Hoàng Nam trở về sau một ngày làm việc vất vả, cả tuần nay, nhất là tối qua Kiều Thanh có gì đó khó hiểu, dù anh gặng hỏi nhưng cô nhất quyết không nói. Hôm nay anh đã mua một đôi nhẫn và dự định sẽ cầu hôn cô và hỏi luôn cô xem cô đang u sầu vì chuyện gì mà luôn lảng tránh anh, lảng tránh cả việc quan hệ giữa hai người.
– Kiều Thanh.
Hoàng Nam đầy vui vẻ lên tiếng gọi.
– Kiều Thanh.
Gọi thêm vài tiếng nữa, nhưng đáp lại anh là một sự im lặng. Lên tiếng gọi thêm vài câu nhưng vẫn không thấy bóng Kiều Thanh đâu, đáp lại anh vẫn là sự im lặng đáng sợ. Hoàng Nam rút điện thoại gọi, nhưng đáp lại là tiếng chuông trả lời tự động đến vô tình. Cơm nước vẫn chưa có gì, anh xuống bếp đặt nồi cơm, một bức thư vô tình hiện ra.
Hoàng Nam như bị gáo nước lạnh tạt vào người, mặt anh xám ngoét, nhưng bỗng như tỉnh táo, anh lẩm bẩm.
– Kiều Thanh em dám trêu đùa anh anh sẽ cho em biết tay.
Mở tủ quần áo của Kiều Thanh, tất cả đều trống rỗng. Mặt Hoàng Nam nghệt ra, anh lao đến hỏi những người bạn của Kiều Thanh hỏi, nhưng tất cả chỉ là những cái lắc đầu. Cơn mưa cuối mùa lạnh buốt trùm lấy anh, nhưng mặc kệ anh thẫn thờ đi trong mưa như kẻ vô hồn.
– Kiều Thanh.
Anh gào tên cô trong mưa, nhưng tất cả đều vô nghĩa, đáp lại anh chỉ là tiếng sấm gào thét.
Sáng nay Hoàng Nam không đi làm, Mộng Cầm thấp thỏm chằng yên, cô gọi điện cho anh.
– A lô.
– Em đây, anh làm sao mà không đi làm vậy.
– Xin lỗi anh ốm, cho anh nghỉ vài hôm.
Sau đó là một tiếng tút dài. Vội vàng xuống hiệu thuốc, sau khi mua vài thứ cần thiết Mộng Cầm liền phóng xe đến chỗ anh.
– Anh Nam ơi….
Vẫn không một tiếng trả lời. Mộng Cầm vội vã thò tay vào then cửa, may sao cửa không khoá. Hoàng Nam nằm trùm khăn kín mít. Cô vội vàng lật chăn ra người anh nóng rẫy, cô hoảng sợ vội vàng lấy điện thoại gọi bác sĩ.
Bỗng Hoàng Nam giơ tay lên.
– Đừng gọi bác sĩ anh không sao đâu, cảm vặt ý mà.
– Không được.
Mộng Cầm gắt lên.
– Em có nghe lời anh không đấy. Đi mua cho anh một vỉ giảm sốt là được rồi.
– Em có thuốc đây.
Mộng Cầm vội vàng lấy thuốc và nước rồi giúp anh uống thuốc. Dứt cơn sốt được một chút, Hoàng Nam chìm vào giấc ngủ, trong cơn mê anh thiếu Kiều Thanh, anh gọi cô nhưng cô cứ thế bước đi mà không quay lưng lại.
– Kiều Thanh, Kiều Thanh.
Tiếng Hoàng Nam gọi Kiều Thanh làm cho Mộng Cầm đau sót. Cô đứng dậy thay cho chiếc khăn mặt ướt ở trán, rồi ngồi đó bên cạnh anh.
Nửa đêm, Hoàng Nam tỉnh giấc, bên cạnh anh lờ mờ hình ảnh một người con gái, anh bỗng kéo cô vào lòng.
– Kiều Thanh, đừng bỏ anh.
– Hoàng Nam, em là Mộng Cầm.
Nhưng mặc kệ, anh ôm cô ôm thật chặt và yên lặng ngủ say.
Sáng sớm tỉnh dậy, Hoàng Nam phát hiện ra bên cạnh anh không phải là Kiều Thanh như mọi khi mà lại là Mộng Cầm. Anh lờ mờ nhớ lại những việc xẩy ra tối qua. Mộng Cầm đang say ngủ, tay chân cô gác lên anh. Chiếc váy ngắn cô mặc lúc này để lộ cả mảng đùi trắng bóc. Nhưng Hoàng Nam lúc này không bị điều đó làm xao động. Anh khẽ gỡ chân Mộng Cầm xuống. Lúc này Mộng Cầm cũng tỉnh giấc, mắt cô nhìn anh và cô khẽ hỏi.
– Anh đỡ chưa.
Thò chân bước xuống giường, anh đáp.
– Đỡ rồi, xin lỗi đã làm phiền em.
– Có gì đâu anh đừng ngại. Để em ra phố mua cho anh bát cháo nóng.
Một mình ở lại, Hoàng Nam kéo ngăn tủ lấy hộp nhẫn ra. Trong mắt anh hiện rõ nỗi buồn rầu vô hạn. Không phải chỉ buồn vì mất đi tình yêu, mà mất đi cả lòng tin, một người mà anh tin tưởng vô hạn lại làm cho anh một cú sốc, một cú sốc khủng khiếp.
Hoàng Nam đang thẫn thờ thì Mộng Cầm xách lồng cháo về. Cô đổ cháo ra bát.
– Anh ăn đi.
– Em ăn trước đi, tí nữa anh ăn.
– Không đuợc anh ăn đi cho nóng mới chóng khỏi.
Mộng Cầm năn nỉ.
– Thế em cũng lấy bát ra ăn luôn đi, ăn một mình thấy kỳ kỳ.
Những ngày sau đó, Mộng Cầm chăm sóc anh như một người yêu đích thực, dù Hoàng Nam vẫn đặt một khoảng cách với cô, nhưng cô tin cô sẽ xoá đi được những khoảng cách đó.
Chuyện đã trôi qua một tuần, Hoàng Nam đã bình tâm lại nhiều, những ký ức, những ngọt ngào bên Kiều Thanh lại hiện về mồn một, cô gần như có mấy khi đi chơi đâu mà cô lại nói có người khác, một sự nghi hoặc dâng lên trong anh và trong đầu anh bỗng có cảm giác không tin được chuyện xẩy ra là sự thật. Anh nghi hoặc chẳng nhẽ có chuyện gì mà anh không biết. Đúng không để mọi thứ nhập nhèm thế này được. Hoàng Nam quyết định về nhà Kiều Thanh để xem thực hư chuyện này là thế nào. Trên đường về nhà cô, sự hy vọng le lói trong anh làm anh cảm thấy dễ chịu.
Đợi cả gần nửa tiếng đồng hồ mà cửa ngõ nhà Kiều Thanh vẫn đóng kín. Bỗng thấp thoáng một bóng còng còng quen thuộc lại gần, Hoàng Nam nhận ra đó là bà Năm hàng xóm.
– Bà Năm.
Anh gọi to.
– Nam đó à, lâu lắm mới thấy cậu, hồi này vẫn khoẻ chứ.
– Dạ, tốt ạ. Hồi này bà có còn đau lưng nữa không.
– Thì vẫn, trở trời là lại đau lắm.
– Bà cho con hỏi Kiều Thanh hồi này có nhà không bà.
– Ủa nghe nói nó vô nam lấy chồng rồi mà, cả bố mẹ nó cũng theo vô luôn thì phải.
Niềm hy vọng mới dâng lên một chút xíu đã tắt ngấm, Hoàng Nam buồn bã.
– Dạ, con cám ơn bà, thôi con chào bà con về luôn ạ.
Nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Hoàng Nam, bà Năm định nói gì đó nhưng lại thôi. Ở cách đó không xa, một người con gái đang đứng nhìn anh, mắt ướt nhoè.
Khi bóng Hoàng Nam khuất khỏi tầm mắt, bà Năm đến bên cạnh Kiều Thanh bà lắc đầu buồn bã.
– Khóc gì mà khóc, bằng tuổi này còn bắt bà đi lừa dối người khác. Bà không biết hai đứa có chuyện gì, nhưng bà thấy nó là người tốt, có gì thì đuổi theo nó đi, trông nó thấy tôi tội.
Chẳng còn suy nghĩ gì thêm nữa, như theo bản năng, Kiều Thanh vội chạy theo anh.
– Hoàng Nam.
Cô gọi to nhưng chuyến xe lên Hà Nội đã phóng vọt đi xa. Tiếng gọi của cô chỉ lọt vào hư vô. Có lẽ đó là số phận chăng, Kiều Thanh thầm nghĩ, đúng cô không nên cản trở con đường của anh. Mắt cô ướt nhào lệ.
– Vì sao chứ, tại sao em lại làm vậy, anh vẫn cảm giác thấy tình yêu của em mà Kiều Thanh.
Hoàng Nam liên tục hỏi những câu hỏi mà mấy hôm nay anh rất đỗi quen thuộc nhưng không hề có câu trả lời. Đem nỗi thất vọng, anh trở lại thành phố với nỗi buồn không nguôi.
Trong căn phòng quen thuộc nhưng vắng lặng, nỗi buồn thiêu đốt, biến mọi thứ thành sự uất ức.
– A…
Hoàng Nam hét lên, cầm cả chiếc điện toại anh ném thẳng vào chiếc tivi.
Rồi “ Choang, xoảng.. ”
Sau những âm thanh hỗn tạp và cả chai vodka là một quang cảnh tang hoang vỡ nát. Trong mắt anh bầu trời như xụp đổ. Anh muốn chửi, chửi cái cuộc đời này quá. Khốn kiếp.
…
Cũng lúc này, ngồi một mình, nỗi nhớ anh cứ trào lên. Kiều Thanh đã từng tưởng tượng ra tình huống này, nhưng cô không ngờ sự đau khổ lại khủng khiếp đến vậy. Nỗi nhớ siết chặt, bao vây lấy cô, nó cào xé tâm can cô và tuôn ra từ khoé mắt cô mỗi đêm. Có lúc tưởng chừng như muốn gục ngã, cô muốn trở lại bên vòng tay anh ngay lập tức, cô muốn nói cho anh biết :”trong cô chỉ tồn tại mỗi anh, cô có thể trao cho anh cả cuộc sống nếu anh cần”. Cả sự thèm khát những cái vuốt ve, những tiếng cười, những câu nói, những lời an ủi, sự thèm khát cũng giằng xé tâm hồn của cô. Nhưng rồi Kiều Thanh cố nén những nhớ thương lại. Rồi vuốt ve bụng, cô chỉ biết thì thầm như tự an ủi mình.
– Con yêu mẹ sẽ quên đi tất cả, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con.