Hai tháng đã trôi qua, thất vọng, uất hận, căm tức, rồi kết thúc bằng sự tha thứ để rồi cố gắng lãng quên đã tuần tự diễn ra trong đầu Hoàng Nam. Hai tháng trôi qua cũng đã giúp anh lấy lại đuợc một phần nào đó sự cân bằng, và lúc này những sự quan tâm của Mộng Cầm đã không còn bị Hoàng Nam từ chối một cách khách sáo nữa.
– Hoàng Nam này cuối tuần này anh có rảnh không.
– Rảnh, có chuyện gì không Mộng Cầm.Vui vẻ ra mặt, Mộng Cầm cười tươi.
– Tối thứ 7 qua nhà em ăn tối đi, em mới học được vài món.
– Vậy anh là thượng khách được mời đến thử tay nghề của em.
– Không, em không nghĩ vậy, anh sẽ là chuột bạch.
Mộng Cầm lém lỉnh.– Bộ tay nghề em khủng khiếp vậy sao.
Hoàng Nam nghe vậy thì giả bộ trừng mắt sợ hãi, Mộng Cầm thấy vậy thì càng vui vẻ che miệng cười.
Mấy tay đồng nghiệp ngồi cạnh nghe lỏm được vài câu thì vô cùng ghen tị, nếu được làm chuột bạch như Hoàng Nam thì sung sướng biết bao, tối thứ 7 tại nhà riêng, chậc chậc không biết là chuột bạch hay bạch mã hoàng tử nữa.
…
Để chuẩn bị cho bữa tối hôm nay Mộng Cầm đã phải bỏ biết bao công sức để học nấu nướng. Một tiểu thư đài các chẳng mấy khi vào bếp, để chuẩn bị một bữa ăn như ngày hôm nay cũng có thể thấy cô đã kỳ công như thế nào.
“Kính cong…”
Tiếng chông cửa vang lên, cuối cùng thì anh đã đến.
– Tặng em.
Một bó hoa rực rỡ từ sau lưng anh hiện ra trước mắt cô. Dù đã được tặng hoa không biết bao nhiêu lần, nhưng khi người đàn ông mình yêu mến tặng hoa, đó luôn là những bó hoa ý nghĩa nhất, trong lúc đó người con gái bao giờ cũng có một cảm giác vô cùng hạnh phúc.
– Cám ơn anh. Anh vào nhà đi.
Một bữa cơm ấm cúng, đã lâu rồi Hoàng Nam mới có cái cảm giác đó. Một cảm giác thật dễ chịu.
Sau bữa cơm ấm cúng, dưới ánh đèn dịu nhẹ, tiếng nhạc cất lên, những âm thanh êm ái, mị hoặc giúp Mộng Cầm áp sát người vào anh. Không gian tràn ngập mùi tình ái, một mùi hương quyến rũ len lỏi vào mũi anh, bờ vai trần và khe ngực trắng muốt làm Hoàng Nam cảm thấy thèm muốn, và cũng lâu rồi anh mới có cảm giác này. Cảm giác căng cứng làm anh muốn chiếm lấy cô ngay phút giây này.
Ánh mắt Mộng Cầm ngước lên, như bắt quả tang ánh mắt xấu xa của anh. Không gian như ngừng lại, không hề trốn tránh đôi mắt to tròn với hàng lông mi cong vút mỏng manh, mắt anh truyền sang cô sự khao khát cháy bỏng và chẳng thể kiềm chế lâu hơn, đôi môi của anh đã tìm đến đôi môi anh đào mọng đỏ của cô, một nụ hôn mềm mại ướt át kết nối họ với nhau.
Đôi môi ướt át của anh lướt xuống thân thể cô, ngực áo bung ra giải thoát bộ ngực căng tròn, phập phồng như mời gọi. Như trái táo chín trước mặt anh ngoạm lấy vào nút chặt lấy nó. Người Mộng Cầm rung lên, bộ ngực phập phồng càng thêm dữ dội, như mời mọc, như hiến dâng cho anh thưởng thức.
Dường như tạm thời hả hê với bộ ngực mĩ nhân đôi môi tham lam xấu xa của anh lại tiếp tục lướt xuống dưới, mông Mộng Cầm cong lên để cho anh dễ dàng giải thoát chiếc quần chíp nhỏ xíu. Bàn tay của Mộng Cầm cũng đang lần cởi cúc áo của anh, rồi cô loay hoay cởi nốt chiếc quần vướng víu. Rồi cái lò xo được giải thoát nó chĩa thẳng và bụng cô ấm nóng và cứng, rất cứng, nó làm cô thèm khát, rồi bàn tay búp măng của cô tò mò thò xuống mân mê cái vật cứng ngắc của anh.
Khe bím hồng rực đỏ au được ngón tay Hoàng Nam nhẹ nhàng tách ra, màng trinh nguyên sơ hiện ra trước mắt anh, lần đầu cũng sắp là lần cuối. Không chần chừ lưỡi anh quét nhẹ lên đó.
– Ư – Mộng Cầm rên lên
Nước nhờn rịn ra hai bên mép đỏ hồng càng cúc càng nhiều, ngai ngái mằn mặn, càng khiến cho Hoàng Nam tham lam mút lấy.
– A AA…
Mộng Cầm rên lên người cô rung lên bần bật.
Không hành hạ Mộng Cầm thêm nữa, môi Hoàng Nam lại tìm đến môi cô chặn lại những âm thanh rên rỉ điên cuồng.
Thật ôn nhu, thật nhẹ nhàng tình cảm và cả sự dũng mãnh điên cuồng, Hoàng Nam muốn cho Mộng Cầm sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, vì thế anh lại càng kích thích cô nhiều hơn nữa. Bàn tay không ngừng vuốt ve đùi trong và bóp lên cặp mông của cô.
Nhưng ngay cả bản thân anh cũng không thể chịu đựng hơn được nữa. Hạ thân của đã quá bức bối vì liên tục cọ xát lên mồng đốc ướt đẫm của cô.
– Cho vào đi anh, em muốn anh.
Mộng Cầm rên rỉ.
– A……
Cửa mình nóng hổi nhỏ xíu của Mộng Cầm đã bị anh xé rách. Cô ôm chặt lấy anh và hét lên. Một chút đau đớn không là gì so với biển cả của sự sung sướng, miệng Mộng Cầm há rộng, cô cong cả người lên, khoé mắt cô hai giọt lệ long lanh vô thức chẩy xuống, sung sướng tột đỉnh vì cuối cùng anh cũng đã vào trong cô, thể xác cô đã hoàn toàn là người đàn bà của anh.
– Đau không.
Anh nhẹ nhành hỏi.
– Không, yêu em đi anh.
Cô thèm khát trả lời.
– Ừ anh sẽ cho em sung sướng.
Mút chặt môi cô, anh thúc từng nhịp, từng nhịp, từng nhịp vào người cô, những tiếng ú ớ từ miệng cô làm những nhịp đập càng thêm mãnh liệt. Ở dưới đó sự sung sướng làm cô tê dại, cả người lâng lâng phiêu bồng, cơn cực sướng cực độ, cô ôm chặt lấy anh. Cơn sung sướng của cả hai đã hoà trọn ngút ngàn, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ thoả mãn mà thống khổ càng lúc càng to.
– Em sướng quá.
Mộng Cầm bật lên những lời theo cảm xúc và cả những tiếng rên rỉ.
– Anh cũng vậy, em thật tuyệt.
Rồi đỉnh điểm của sung sướng cũng đến, Hoàng Nam bắn tinh xối xả vào người cô. Cô rướn người lên như phản xạ của bản năng nút chặt lấy tất cả, như muốn để vương vãi chút nào cái nguồn tạo ra sự sống ấy.
Sự sung sướng tột đỉnh đưa Hoàng Nam nằm vật xuống ôm lấy cô và ngủ thiếp đi. Nằm bên cạnh Mộng Cầm bỗng ao ước có một đứa con với anh, cô biết mình yêu anh vô vàn, bỗng cô khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc và sợ hãi vì sợ nếu một ngày nào đó thiếu vắng anh.
Và cũng ngay lúc này một nơi xa xôi, một người con gái khác đang lặng lẽ đơn côi.