“Bộp….. bộp….. bộp….”Tôi đấm liên tục vào bao cát trước sân nhà, nó rung lên đều đặn theo từng nhịp ra đòn. Đã 2 ngày nay tôi không gọi điện cho em, lúc nào trong đầu tôi cũng vang lên câu nói đó, một câu nói hững hờ đến vô cảm: “Không là gì cả.”
Ừ, không là gì cả, có lẽ em cũng chỉ xem tôi như người qua đường mà thôi, một người bình thường như bao người trước đó đến tán tỉnh em vậy. Có chăng là tôi may mắn hơn họ 1 chút, nhưng mà chỉ chiếm được một thân xác không có linh hồn thì còn có nghĩa lý gì nữa. Em coi tôi là gì chứ, từ khi nào tôi phải cần người khác ban phát ân huệ cho như thế? Tôi tội nghiệp đáng thương đến vậy sao? Càng nghĩ tôi càng tức, nhịp độ những cú đấm, cú đá tăng dần….
Một giờ sau…
“Phù…. phù…”
Tôi ngồi lên bậc thềm, thở dốc. Lâu ngày không tập luyện, người yếu đi nhiều, cơ bắp tôi nhức mỏi, căng ra như sắp đứt. Với lấy chai nước, tôi ực 1 hơi dài……
“Sao hôm nay có hứng ra tập thế?” một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi xoay người lại thì thấy thằng MC đang mỉm cười, tay đang chỉnh lại vải băng…
“Không có gì…”
“OD kể tao nghe rồi.” nó lẳng lặng ngồi xuống cạnh tôi.
“Mày đừng trách nó. Tính nó trước giờ vốn thế mà.”
“Tao không trách nó, nhẫm ra nó nói cũng đâu có sai.”
“Ừm…..”
“Sao hả cục nước đá, có hứng dợt 1 trận không?” nó vẫn thường gọi tôi như vậy.
“Ok” dứt lời tôi và nó bước ra sân.
“Luật thế nào?”
“Vẫn như cũ thôi, không đánh mặt, không đánh hạ bộ, còn lại chơi tất.” nó nhún vai rồi thủ thế.
“Được, đỡ nè….”
Cả hai lao vào nhau…
…
Chúng tôi ngồi bật ra, thở hổn hển, vơ lấy chai nước xối từ trên đầu xuống, người như tỉnh hẳn ra. Tôi đưa tay xoa những chổ đau buốt vừa trúng đòn khi nãy.
“Tao hết thời rồi, mày thì càng ngày càng tiến bộ….” tôi thở dài.
“Ha ha. Mày nhầm rồi.” nó cười lớn.
“……………”
“Đối kháng quan trọng tâm phải vững. Mày nôn nóng, lòng lại không tĩnh, ăn đòn là tất nhiên.” nó lắc đầu.
Tâm tôi đang dao dộng sao? Ừ, làm sao mà nó yên lặng cho được. Lúc nào tôi cũng cảm giác nó đang nổi sóng âm ĩ…
“Thuốc không?” tôi ngậm lấy điếu thuốc rồi hỏi nó.
“Ừ…”
“Tách”
“Tách”
…
“Phù…. Sao hôm nay mày lại buông cái desktop ra thế, chắc sắp có bão lớn.”
Nó im lặng, trầm ngâm không nói gì. Rít 1 hơi dài rồi quay sang, nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn.
“Chắc bọn bây nghĩ cuộc sống của tao chỉ có game thôi phải không?”
“………….”
“Không sao, tao biết mà. Thực ra hồi đó tao không như vậy đâu.” Nó thở dài rồi bắt đầu kể…….
“Quê tao ở miền Trung, cái nơi luôn nắng mưa thất thường. Lúc thì bão lụt, lúc thì nắng cháy da. Hồi đó nhà tao nghèo lắm, khi còn nhỏ, tao chưa được biết đến mùi sữa bò là gì, cùng lắm thi thoảng là được uống sữa dê thôi. Nhà tao lại đông con, ngoài tao ra còn 2 đứa em nữa. Ông bà già làm lụng vất vả mới đủ lo cho 3 đứa tao. Cực lắm, nhưng mà tao có rất nhiều bạn. Ngày nào bọn tao cũng đá bóng trên những cánh đồng, chạy chân đất, không giày dép gì hết. Nhiều khi nóng rát hết bàn chân, bong da phồng rộp, vậy mà vẫn cười ha hả….”
Nói đến đó khuôn mặt nó trầm xuống, khẽ đưa điếu thuốc lên môi, nó châm lửa rồi kể tiếp….
“Đến lúc tao học gần xong cấp 1, ông già tao nhờ liều lĩnh, băng rừng đốn cây rồi bán cho mấy thằng lái buôn, tuồn vào thành phố, sau đó có vốn, ổng mở rộng hơn. Nhà tao giàu lên nhờ cái nghề đốn gỗ lậu đó…. Mà kể cũng hay, đời lắm thằng lạ. Cùng hoạn nạn có nhau được, vậy mà lúc có tiền, lại không cùng hưởng phước được. Hồi đó thân biết bao nhiêu, có cái bánh cả đám cũng chia nhau ăn, cùng nhau cởi truồng tắm mưa, tắm sông… Tao có tiền, không tiếc với bọn nó thứ gì, đi đâu tao cũng đãi, cũng trả, tao chỉ mong cả đám được vui vẻ…. Vậy mà chúng nó coi tao như thằng ngu, thằng khờ, lừa gạt tao hết lần này đến lần khác…. Tao biết chứ không phải không, nhưng tao vẫn mặc, tao không tính toán gì hết. Ấy vậy mà cũng không được. Riết rồi sau vài lần, chúng nó lại càng quá đáng hơn. Con người cũng có sức chịu đựng thôi, đầu tao cũng chứa não chứ đâu phải bã đậu…. Vậy là tao không chơi với ai hết. Chỉ còn 1 mình…”
“Rồi thế nào?…” tôi hỏi, giọng cũng trầm buồn theo nó.
“Rồi thì tao bắt đầu chơi game, bắt đầu hút thuốc mỗi khi buồn. Tao không say mê gì đâu, nhưng mà trong thế giới ảo đó, tao thấy mình được tôn trọng, được đối xử chân thành. Thì cũng có khi bị gạt, bị lừa, nhưng mấy cái đó không đáng gì so với những gì tao trải qua. Tao quen nhiều người trong game, khi buồn thì cùng nhau chơi, thắng thì cùng cười, có khi thua cũng cười. Nhưng mà tao không bao giờ đi gặp ai ngoài đời hết, thà giữ tình bạn trên game còn hơn là gặp để rồi thất vọng, để rồi mất hết tất cả…. Lúc tao đi qua đây, tao dể lại ở nhà không chỉ là khí hậu thất thường, nắng gắt gió bão, mà còn cả những buổi đá banh chân đất, những lần uống nước sông no cả bụng và cả những người bạn tao từng trân trọng bằng cả tấm lòng….”
Nó ngước mặt lên nhìn trời, dường như đang nuốt nước mắt vào lòng, cố ngăn không cho cái thứ nước trong suốt ấy trào ra. Đặt tay lên vai nó, tôi đồng cảm…. Vậy là trước giờ mình không hề hiểu cho nó, xin lỗi mày, Nguyên.
“Vậy mà lúc mới gặp mày ở sân bay Hồng Kông, tao tưởng mày thân thiện lắm chứ.”
“Ờ, thì lúc đó thực ra tao đang ngồi nhớ nhà, thấy hối hận khi quyết định đi, tự nhiên nghe tiếng mẹ đẻ, nên mừng quá bắt chuyện thôi.”
“Vậy giờ mày có hối hận không?” tôi cười.
“Không! Thật ra những lúc chơi game cùng bọn mày, những lần đi xa cắm trại, cả những lần cãi nhau vì mấy chuyện vớ vẩn, tao đều thấy vui, nó giống như cái cảm giác ngày xưa của tao vậy.”
“Cám ơn mày…” tôi nắm chặt vai nó.
“Cám ơn gì, mày với thằng OD không chê tao là thằng nhà quê, thằng lập dị, suốt ngày ôm cái máy, chịu ở chung với tao. Không chê tao là thằng vụng về, chỉ biết chiên trứng, chịu uống món canh mặn như nước biển của tao, tao vui lắm.”
Nghe đến món canh nước biển, cả tôi và nó cùng cười ha hả.
“Mà nè, tao nói cái này…”
“Sao?”
“Tao không sâu sắc như thằng OD, tao chỉ là 1 thằng biết vui vẻ trong hôm nay thôi, chuyện ngày mai tao không nghĩ tới. Vấn đề trai gái tao không có kinh nghiệm, tao không có tư cách gì để nói mày. Nhưng mà với thân phận 1 thằng bạn, chỉ cần thấy mày vui là tao cũng vui. Dạo này mày không thấy mày vui hơn trước nhiều hả? Mày làm gì cũng được, mình sống làm sao mà cảm thấy vui, không hối hận là được rồi, đừng nghĩ nhiều cho phức tạp. Hiểu không?”
“Ừ.”
“Nhà này vốn lạnh lẽo lắm rồi, đừng có làm cái mặt chầm dầm như cục nước đá suốt mấy ngày qua nữa.”
“Rồi, tao biết rồi…” tôi mỉm cười.
“À, hay thật. Một cục tao còn chịu được, chứ nếu hai cục chắc lạnh chết. Ha ha…” nó đột nhiên cười lớn.
“Là sao?Hai cục gì?” tôi thắc mắc.
“Nhìn ra ngoài sân kìa…” nó chỉ tay về phía trước.
Kia là bóng dáng quen thuộc, một làn da trắng hồng, một đôi mắt trong suốt thoáng vẻ ưu tư phiền muộn, một đôi môi luôn cong cớn mỗi khi cãi lại lời tôi, một người mà mấy ngày nay luôn làm tôi suy nghĩ. Em đang đứng bên bờ rào, tóc bay bay trong gió, vẫn là khuôn mặt vô cảm, nhưng tôi không còn cảm thấy nó lạnh lùng nữa, nó mang đến cho tôi sự bình yên trong tâm hồn đang nổi sóng.
“Alan….” Em khẽ dịu dàng.
“A.. A.. l…a.. n…Ngọt ghê ta ơi…” thằng MC vặn vẹo người, bắt chước giọng của em, cái điệu bộ của nó khiến em bật cười khúc khích….
“Thôi đi ông nội.” tôi quát nó.
“Ha ha.. thôi tao đi vào… Nhớ đó, vui được cứ vui, đừng suy nghĩ nhiều…”
“Ừ, cám ơn mày. Bạn tốt.”
Nó nhìn tôi cười rồi mở cửa bước vào nhà.
Nó nói đúng, tại sao vui được mà không vui. Sống lạc quan, hạnh phúc là tốt nhất. Làm người đơn thuần 1 chút, suy nghĩ đơn giản 1 chút, cuộc đời sẽ đẹp hơn…. Cám ơn mày thật lòng, người bạn tốt của tao.
…
Từ đó, những buổi ăn sáng của em xuất hiện nhiều hơn, những đêm em bên tôi cũng nhiều hơn. Chúng tôi là gì cũng được, điều đó không còn quan trọng với tôi nữa. Em cứ làm điều mà em thích, tôi cứ làm điều mà tôi vui là được. Thằng OD dần dà cũng quen với sự có mặt của em trong căn nhà này, nó không còn khó chịu ra mặt như lúc ban đầu nữa. Khi em lâu ngày không đến thì nó lại hỏi, tôi ngạc nhiên thì nó bảo không có em, nhà vắng nhiều tiếng cười. Thằng MC thì thỉnh thoảng lại gật gù: “Hóa ra để riêng từng đứa thì lạnh, ghép lại gần thì lại ấm, hay hay.”
Ừ, hóa ra 2 tảng băng ghép lại thì thành một mặt trời, em là mặt trời bé con trong lòng của tôi, cô mèo ương bướng à…
…
…
“Xin mời cô dâu chú rể đọc lời tuyên thệ.”
“…………………………………………………………”
Tôi vẫn tìm kiếm khắp nơi, anh đang ở đâu, anh có đến không? Mắt tôi dừng lại ở phía cửa, anh kia rồi, tuy cái mũ đã che mất khuôn mặt, nhưng lòng vẫn mách bảo cho tôi đó là anh. Không ai trong căn phòng rộng lớn này mang lại cho tôi cảm giác đó được.
“Cô dâu…. cô dâu…”
Tôi vẫn im lặng, cả sảnh bắt đầu vang lên tiếng xì xầm.
Anh bỏ mũ xuống, nhìn tôi mỉm cười. Một nụ cười ấm áp. Hai giọt nước trong suốt từ từ lăn trên má tôi. Bên cạnh, một bàn tay nắm lấy tay tôi thật chặt:
“Tiểu Lợi, anh sẽ lo cho em suốt cuộc đời còn lại.”
Nhìn xuống dưới, anh gật đầu, qua ánh mắt đó, tôi hiểu anh muốn nói gì với mình. Tôi cất tiếng:
“Tôi, Du Tiểu Lợi, nguyện suốt đời chăm sóc lo lắng cho chồng tôi, anh Trần Hạo Minh. Dù cho giàu sang hay nghèo khổ, dù cho vui sướng hay bệnh tật, tôi đều ở bên anh, lo lắng cho anh, cùng anh đi đến hết đoạn đường đời. Mãi không đổi thay”
Mãi không đổi thay sao? Anh và tôi cũng đã từng nói với nhau như thế…
Anh cười hạnh phúc, khẽ đưa tay chào tạm biệt. Bàn tay ấy từng nắm chặt tay tôi, nguyện mãi không rời, vòng tay ấy từng ôm chặt lấy tôi vào lòng, nguyện suốt đời bên nhau, nay nó lại phải vẫy chào tôi lúc ly biệt. Bóng anh dần khuất xa…
Tạm biệt anh, Tử Lãng, mong anh hạnh phúc…