Sinh đôi

Phần 24

– Anh Nam, uống ly nước chanh giải rượu đi…– Cảm ơn em…

Hồng Thanh bưng ly nước chanh vừa pha xong đặt xuống bên cạnh Kỳ Nam, anh nhận lấy lơ đãng. Huy Phước đang dọn dẹp đóng lon bia, ngước mặt lên e ngại nhìn Huyền My, nhưng có lẽ anh ta lo thừa, bản tính nhu mì của nàng không bận tâm lắm những điều nhỏ nhặt, nàng còn gật đầu tỏ ý cám ơn Hồng Thanh tinh tế.

– Này… này… em gái, ở đây có ba người đang say, sao chỉ có mình thằng Nam là được ưu ái vậy… hay là em…

– TẦM BẬY… Anh sẽ có ngay. Chờ đó…

Hồng Thanh nghiêm giọng cọc lốc ngắt lời Gia Bảo nói ra những điều không hay ho, mặt cô chăm chú nhìn ly nước chanh đã vơi bớt phân nửa trên tay Kỳ Nam.

– Em cũng uống một tý đi…

– Ơ…

Hồng Thanh thốt nhẹt, mặt hơi nhíu mày khi Kỳ Nam truyền ly nước cho Huyền My. Lòng cô xáo trộn dữ dội, lồng ngực nhộn nhạo không biết có phải vì bia.

– Để em… em cũng say này…

Huyền Ny tinh nghịch giựt lấy ly nước trên tay của chị mình, Huyền My lè lưỡi trách yêu đứa em, nàng vẫn chưa uống được ngụm nào.

– Hay là… Huyền My yêu dấu… em pha cho anh một ly với… ha ha…

Gia Bảo nhìn Huyền Ny hớp một ngụm to, gã liếm môi cố tình chọc ghẹo nàng. Huyền Ny nhìn điệu bộ của gã, má nàng nóng ran, nàng biết gã còn nhớ nụ hôn bất ngờ đêm hôm đó, tự trách mình sao lúc ấy lại mất điều khiển cảm xúc như thế.

– Đừng hòng… đồ heo mập biến thái…

Huyền Ny vô tình lặp lại câu chửi của mình dành cho gã ở đầu cầu thang tầng hai trong trường.

– Ha… ha… đúng… đúng rồi… là câu đó…

Gã khoái chí giựt ly nước chỉ còn lại một ít trên tay Huyền Ny, không ai hiểu ý nghĩa của câu chửi ấy… ngoài nàng và gã…

Huyền My, Huyền Ny cùng Gia Bảo trò chuyện vang cả một góc đường trước cổng phòng trọ. Cả đám quyết định đứng chờ taxi bên ngoài, nhường lại không khí im lặng cho Kỳ Nam nghỉ ngơi. Huy Phước đã về phòng mình, Hồng Thanh đi đâu từ trước thì không ai rõ. Ấy vậy mà đã hơn mười phút rồi vẫn chưa thấy chiếc taxi nào đến, trong khi cuộc đầu khẩu của Huyền Ny và Gia Bao không hề có dấu hiệu chấm dứt. Nàng thì cong môi rủa, gã thì nhếch mép trêu chọc, một xinh đẹp quyến rũ, một mập mạp phốp pháp, quả thật làm Huyền My đứng kế bên vừa đau đầu vừa thú vị.

– Em lo cho nó thì ở lại đi… còn tiểu cô nương này để anh hộ tống về cho…

Gia Bảo cười hềnh hệch, khoác vai Huyền Ny nói khi thấy Huyền My cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn hướng phòng Kỳ Nam. Huyền Ny bất ngờ với cú kéo giật, không kịp phản ứng gì, cả người nàng ngã nhào vào lòng gã, bầu vú vun cao trong chiếc áo sơ mi body bị ép dẹp bởi bộ ngực núng nính mỡ.

– Buông ra tên biến thái… Ai cần anh đưa về…

Huyền Ny thúc mạnh cùi chỏ vào bụng Gia Bảo, thấy tay mình bật ngược trở lại vì lớp mỡ nơi ấy quá đàn hồi.

– Vậy… vậy… nhờ anh chăm sóc dùm con bé ương ngạnh này nhé…

Huyền My như mở cờ trong bụng với đề nghị của Gia Bảo, nàng không ngờ gã tinh tế đến thế. Đúng như Kỳ Nam nói đừng trông mặt mà bắt hình dong. Vết thương Kỳ Nam dù đã lành gần hết, nhưng hôm nay anh lại say quá vì vui mừng, nàng thật không yên tâm để anh lại một mình

– Chị…

Huyền Ny dậm chân liền mấy cái, tức tối bà chị vì trai mà nỡ bỏ lại đứa em xinh đẹp dễ thương cho tên phì lũ đáng ghét kia. Huyền My không hề biết ẩn tình bên trong của hai người, nàng vừa lo cho Kỳ Nam vừa lo cho cô em lí lắc cũng hơi tê tê vì men bìa này, vì từng thấy võ công của Gia Bảo nàng mới an tâm tin tưởng để gã đưa em gái sinh đôi của mình về.

– Em cứ về trước đi, chị ở lại một chút rồi về hà, không bỏ em ngủ một mình đêm nay đâu. Đừng lo.

– Hứ… – Huyền Ny phụng phịu.

– Tiểu thư nhỏ bé cứ yên tâm, với thân võ công của tại hạ sẽ đưa được tiểu thư về nhà đến nơi đến chốn.

– Ai thèm… tự tôi về được… khỏi nhọc đến anh…

Huyền Ny lúng túng nói khi Gia Bảo lặp lại điệu bộ liếm mép kinh khi.

– Thôi mà… giúp chị lần này đi Ny Ny… nha…

Huyền Ny lòng xốn xang khi thấy dáng vẻ van lơn gần như muốn khóc của bà chị. Nàng biết yêu cầu đó là chính đáng, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của gã Gia Bảo, nàng quyết không cho hắn chiếm tiện nghi được.

– Chị yên tâm, em gọi Hoàng Phong đến đón em vậy…

Chiếc điện thoại rung rung bên trong tủ đựng đồ của Hoàng Phong ở căn phòng nghỉ vắng tanh, đâu có ai ở đấy tất cả đều tập trung ở đấu trường theo dõi trận đấu định đoạt số phận của cả hội.

Hoàng Phong đang gục đầu ở góc đài của mình. Trọng Bá vừa ướp lạnh gương mặt sưng vù vì ăn phải năm sáu cú đấm móc của địch thù vừa trấn an, lòng thấp khởi không yên, lo lắng cho số phận của võ đường mình.

– Cố lên… anh biết mày làm được mà… chỉ cần tin tưởng vào mình thôi…

– Không ổn rồi anh ơi… tự dưng em thấy hoa mắt, sức lực giảm đi nhiều từ nửa hiệp thứ hai rồi. Chẳng lẽ do mấy ngày nay tập luyện quá sức…?

Trọng Bá nhíu mày khi nghe Hoàng Phong nêu lên tình trạng bản thân. Có gì đó không đúng, với kinh nghiệm huấn luyện của mình, Trọng Bá hoàn toàn biết cân nhắc bài tập cho từng ngày trước trận đấu để không làm gà chiến của mình rơi vào trạng thái quá tải. Anh ta dùng tay banh mắt Hoàng Phong quan sát cẩn thận, nó không còn tinh anh như lúc trong phòng nghỉ mà như có một làn sương vẫn đục che phủ. Trong Bá đứng bật dậy nhìn quanh, cô nàng hoang dã lúc nãy giờ đang cũng đang gục đầu núp mình sau đám đệ tử của võ đường Lưu Đạo.

– Chết tiệt… bị chơi rồi. Đứa nào dưới kia lấy cho anh chai nước suối loại lớn, cái bình thuỷ nước ấm, đốt cái nồi than lên coi… nhanh… nhanh…

Trọng Bá la lớn ra lệnh cho đám đệ đang bao vây quanh góc đài, anh ta biết mình phải làm gì trong trường hợp này dù hiệu quả cũng không được bao nhiêu.

Lưu Đạo nhìn đám huynh đệ địch thủ đang nháo nhào lúng túng, hắn biết kế hoạch của hắn đã thành công. Cô nàng được phái đến đánh thuốc Hoàng Phong là một món đồ chơi hằng ngày trong tay hắn. Lưu Đạo đã chỉ thị cho cô nàng bôi thuốc lên môi mình xong tiến lại gần quyến rũ Hoàng Phong trước khi anh ta bước lên võ đài. Mọi sự diễn ra trót lọt hơn cả hắn mong đợi. Giờ đây Lưu Đạo chễm chệ ngồi ở góc đài của mình, không có lấy một vết thương đáng kể nào trên người, ngạo mạn đảo mắt xung quanh toàn bộ khu đấu trường. Thứ mà Lưu Đạo ngày đêm khao khát, thứ được đem ra đặt cược hôm nay, võ đường Phong Bá, rộng gấp năm lần cái võ đường tồi tàn của hắn nằm dưới bãi để xe khu chợ cũ.

Phong Bá đường là một tổ hợp của những thùng container cũ xếp liền kề hoặc chồng lên nhau trên một mảng đất trống giáp ranh quốc lộ. Bên trong được nối ghép thành những phòng nghỉ, phòng thay đồ nhỏ và khu đấu trường rộng bằng bốn lần một thùng container, hình thành nên một võ đường to lớn mà bất cứ ai cũng phải trầm trồ kinh ngạc. Đây là thành quả sau bao nhiêu năm lăn lộn khắp các sàn võ, trải qua bao nhiêu trận chiến đẫm máu của hai anh em Hoàng Phong và Trọng Bá để giành lấy. Nơi này là sinh mệnh của cả hai người bọn họ, là thứ không thể dễ dàng đem ra đặt cược đánh đổi nếu như Lưu Đạo không dùng thủ đoạn bỉ ổi dẫn dắt một tên đàn em thân tín của hai người lâm vào con đường cờ bạc. Đều là người trọng nghĩa khí, để cứu lấy mạng sống của tên chết bầm ấy, Hoàng Phong và Trọng Bá đành đồng ý tổ chức trận đấu giành quyền sở hữa Phong Bá đường vốn thuộc về họ. Tờ giấy nợ nần của tên đàn em được Lưu Đào xé toạc ngay khi bản cam kết trận đấu được ký kết xong.

Hoàng Phong uống ừng ực chai nước suối lớn tổ chảng mà Trọng Bá đưa cho. Nồi than đỏ hỏn dưới chân anh ta toả lên sức nóng kinh người, mồ hôi đổ ra như tắm, được đám đàn em lau không sót giọt nào từ tấm khăn tẩm nước ấm. Chỉ có cách này mới có thể giải được thuốc tạm thời ra khỏi cơ thể Hoàng Phong, ai nấy đều hiểu rõ sự tình lúc bấy giờ động tác chẳng dám trì trệ. Tên đàn em gây nên tội lỗi lớn, nước mắt ròng ròng, quỳ lạy cả hội dưới khán đài, tuy thông cảm cho hắn trẻ người non dạ, nhưng tội lỗi nghiêm trọng cùng tình hình cấp bách khiến không ai có thể thốt lên một lời động viên nào. Trọng Bá thấy Hoàng Phong chẳng khá lên được bao nhiêu, quả thật thời gian nghỉ giữa hiệp là không đủ, lòng như lửa đốt khi tiếng kẻng báo hiệu hiệp đấu tiếp theo đã bắt đầu vang lên.

Keng…eng…eng…

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48