Không khí buồn bã bao trùm cả văn phòng khoa, cả đội văn nghệ ai nấy chọn cho mình một góc phòng trầm tư, chẳng ai nói lên được lời nào.Huyền My tựa người vào lòng Kỳ Nam trong khi cô em gái dựa vào vai mình, cả hai mệt mỏi, mặt vẫn còn bóng loáng mồ hôi nhưng vẫn bội phần xinh đẹp. Huyền My len lén nhìn Hồng Thanh, cô ta nãy giờ lại trở về vẻ cau có cứ liếc về phía ba người bọn họ, chắc trong lòng đang vô cùng khó chịu vì trong tình cảnh này mà vẫn có thể không thôi âu yếm nhau. Gia Bảo cứ đứng nhìn miết hành lang tầng này vắng tanh vằng tanh cửa sổ phòng, chẳng ai biết gã nghĩ gì. Hải Hà bó gối, đầu tựa nhẹ vào vai Đại Nghĩa, mắt nhắm nghiền, anh chàng cũng im lặng hơn mọi ngày. Huy Phước cũng không còn vẻ hoạt náo như thường lệ, phải nói đúng hơn sự thay đổi của anh ta đã bắt đầu sau đêm Kỳ Nam bị tấn công. Huy Phước cứ đảo mắt hậm hực nhìn quanh phòng tìm Đại Hùng nhưng không thấy, cố gắng bỏ ra khỏi đầu hình ảnh Huyền My nương người vào lòng thằng bạn thân. Đại Hùng hoàn toàn mất tích sau tiết mục thảm hại do chính mình gây ra, không ai trong đội trách hắn cả, nhưng cũng chẳng ai buồn nghĩ đến việc đi tìm hắn.
– Tôi biết các em rất thất vọng về ngày hôm nay. Nhưng thi cử thì cũng có kẻ thắng người thua, có may, có rủi. Hôm nay chúng ta đã thất bại khi chỉ về nhì so với khả năng của chính mình, nhưng đó cũng là bài học cho mỗi chúng ta, là hành trang cho bước đường sau nay. Quan trọng là chúng ta phải đứng lên sau mỗi lần thất bại…
Cô Bảo Thy, phụ trách hoạt động của khoa, vừa mở cửa bước vào đã tuôn ra một tràn lời nói trước những gương mặt thiễu não của đám sinh viên do mình quản lý. Chính bản thân cô nỗi buồn xâm chiếm không ít hơn họ là bao, nhưng với cương vị của mình cô buộc phải mạnh mẽ hơn, mặc dù lời động viên tự chính cô cũng thấy có hơi đôi phần giáo điều sáo rỗng. Đội của Bảo Thy vừa về nhì trong cuộc thi văn nghệ toàn trường, nhưng ai cũng biết rằng họ hoàn toàn vuột mất những phần thưởng đặc quyền dành cho đội về nhất. Về nhì ư…? chẳng có gì ngoài một tấm giấy khen nho nhỏ trong tay cô cả. Một vài tiếng dạ vâng nho nhỏ đáp lời cô Thy, cô thở dài thường thượt, nỗi buồn vừa tự nhủ mình lắng xuống lại bi không khí nặng nề trong phòng khơi dậy. Bảo Thy chỉ vừa chớm ba mươi ba xuân xanh, thân hình cân đối, gương mặt bầu bĩnh dễ thương vẫn chưa bị tuổi già níu kéo, nhiệt huyết tuổi trẻ trong người vẫn còn khí thế cống hiến lắm nên cô mới chấp nhận hoạt động trong bộ phận phụ trách để truyền lửa lại cho các thế hệ sau. Trong những thất bại buồn bã như thế này, điều cần làm nhất là xích lại gần nhau hơn, san sẻ những gì tốt đẹp còn lại cho bản thân và cho những người xung quanh. Bảo Thy biết điều đó nhưng dường như chính cô cũng bất lực trước cảm xúc của chính mình, loay hoay không biết phải làm gì bây giờ. Chính lúc đó một động thái làm cho bầu không khí xung quanh chợt chuyển mình…
Rằng quanh ta không ai lẻ loi
Hãy quên đi, đừng tiếc nuối
Những tháng năm không có ngày vui. ”
Giọng hát trong vắt vang lên len lỏi vào trái tim của từng thành viên đang có mặt tại đây, như một bàn tay ấm áp xia dịu đi mần phần nào đó buồn tủi. Đó là Hải Hà, cô bé vẫn tựa đầu vào Đại Nghĩa, hay tay mân mê xoắn tít cọng dây thun buộc tóc, miệng khe khẽ cất tiếng hát. Tất cả đội văn nghệ đều ngây người ngạc nhiên, không ngờ cô bé rụt rè ít nói mong manh như thuỷ tinh thường ngày lại có một giọng hát tuyệt vời thánh thiện đến thế.
Êm dịu như tình yêu trong sáng
Cuộc đời thấy ngày càng dễ thương
Cuộc sống nay đã qua đêm dài
Bao trái tim thiết tha ngồi lại
Cùng đất trời, chung tiếng cười ”
Cô bé vẫn vô tư hát tiếp, tiếng hát dần dần lớn hơn trước những ánh mắt bắt đầu đổ dồn về mình. Tiếng hát của Hải Hà lần lượt chạm vạo cảm xúc của từng người, bao trùm chúng bằng sự an ủi ấm áp. Một điều kỳ diệu đã bắt đầu lan toả trong căn phòng. Đầu tiên là tiếng đàn của Huy Phước vang lên, âm thanh ôn nhu nâng đỡ giọng hát thiên thần. Tiếp đến là giọng trầm ổn của Gia Bảo hoà nhịp, gã vẫn không quay mặt vào phòng, giọng gã êm ru nhẹ nhàng tông chuyển hạ bè phối, nhường vị trí hát chính cho Hải Hà. Huyền My và Huyền Ny khe khẽ hát theo cô bé, đầu lắc lư nhẹ nhàng cùng giai điệu, giọng hát hai nàng không tệ nhưng vẫn không thể sánh với Hải Hà. Hồng Thanh và vài thành viên còn lại vỗ tay hưởng ứng nhịp nhàng.
Ngày mai đây không ai lẻ loi
Chẳng còn cô đơn hay bóng tối
Trước mắt ta là những ngày vui. ”
Bảo Thy thấy mắt mình ươn ướt, đây là điều cô đã mong chờ nãy giờ. Lũ trẻ trước mặt cô đang bước qua thất bại, bên trong chúng chắc chắn trưởng thành lên dù chỉ là một ít. Đây đúng là tuổi trẻ, là tuổi mà cô đã từng trải qua. Thất bại, tủi hổ rồi lại đứng lên, hy vọng. Thất bại hôm nay với chúng chỉ như một cái hố nhỏ xíu cần phải vượt qua mà thôi. Nụ cười đã trở lại trên gương mặt của từng đứa, ánh mắt chúng nhìn nhau bắt đầu bằng những hứa hẹn. Bảo Thy thấy mình như trẻ lại hơn, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh toát vẻ nhẹ nhàng, đầu mũi nho nhỏ dần ửng đỏ, cô sắp bật khóc lên mất.
– Again… Remix…
Gia Bảo lên tiếng, búng tay cái tách, tấm lưng rộng của gã run lên kín đáo. Đại Nghĩa kéo bộ Cajon lại gần, hoà nhịp gõ cùng với tiếng đàn bắt đầu tăng tốc của Huy Phước, Hải Hà cũng cất tiết tấu rộn ràng. Niềm thư thái hân hoan tràn ngập trong lồng ngực mỗi thành viên, một vài người đã hoà theo giọng hát của thiên thần. Bài hát của cả đội tràn ra cả hành lang, vang vọng khắp một góc tầng hai nơi văn phòng khoa của Bảo Thy được bố trí, nhưng không thể lấn át được âm thanh sấm rền bùng nổ từ hội trường lầu sáu. Đội hạng nhất vừa lên nhận giải, cả khán đài hò reo, một vài người xì xào bàn tán nuối tiếc cho chính những người ở lầu hai trong khi Nhạc sĩ Dương Khắc Chính và thầy hiệu trưởng trao phần thưởng năm mươi triệu đồng và một suất tham gia lễ hội lớn nhất cả nước dành cho các trường đại học cho đại diện đội xuất sắc. Một vài người ở gần để ý ca sĩ Tóc Mây lặng lẽ rời khỏi khu vực ban giám khảo, thân hình cô khiêu gợi thành thục trong bộ váy kim sa, mỗi bước cô di chuyển như cả một bầu trời đầy sao tung tăng lung linh. Đội văn nghệ của cặp chị song sinh, tuy chỉ về nhì nhưng lại để lại ấn tượng vô cùng đặc biệt cho tất cả khán giả theo dõi cả đêm thi hôm nay, họ đang hân hoan lấy lại tinh thần trong văn phòng khoa mình không hề biết gì về điều kỳ diệu này.