Huyền My yên tâm khi chiếc taxi lao vù khuất hẳn sau ngã rẽ cuối đường. Rút cuộc con bé cũng chịu nghe lời nàng dù có chút hậm hực để Gia Bảo đưa về sau năm phút đồng hồ chẳng thể nào liên lạc được với Hoàng Phong. Nàng mỉm cười khi thấy thái độ con bé đối với đàn anh trong ban nhạc, thật giống như oan gia kiếp trước vậy. Có khi nào… ghét của nào, trời trao… Bật cười lớn trước ý nghĩ bất chợt trong đầu, Huyền My quay lưng thoan thai bước về phía phòng Kỳ Nam, nơi có người nàng yêu sẽ bất ngờ khi nàng xuất hiện.Trời bắt đầu nhỏ giọt theo từng bước chân của nàng.
Huyền My vừa đi vừa cất giọng khe khẽ bài mà nàng đã nghe Hải Hà hát trong văn phòng khoa. Cô bé dễ thương thật, hôm nay lại vắng mặt nếu không chắc sẽ có một màn song ca hay hợp ca tuyệt vời với cả nhóm rồi. Dù gì cũng toàn cây văn nghệ tiệc tùng đêm nay mà.
Cánh cửa phòng người yêu đã ở ngay trước mắt, Huyền My hít một hơi sâu chuẩn bị cho màn xuất hiện bất ngờ của mình. Nàng tưởng tượng gương mặt lãng tử kinh ngạc của Kỳ Nam, tự lấy làm thích thú nhu mì trong lòng. Huyền My co tay định gõ cửa, đúng lúc một âm thanh nho nhỏ bên trong phòng len lỏi qua khe cửa rót nhẹ vào tai nàng. Huyền My như bị điểm huyệt ngay tức thời, toàn thân bất động, cố xác định tiếng động phát ra từ phòng người yêu.
Thanh âm chùn chụt chanh chách xen lẫn tiếng ư ử đứt quãng của một cô gái xé toan màn đêm cứ vo ve như muỗi đập cánh bên tai Huyền My. Huyền My chết trân tại chỗ, tiếng động này không thể lẫn vào đâu được, là âm thanh phát ra mỗi khi… mỗi khi… nàng bú mút dương vật của Kỳ Nam.
– Nhưng… không thể thế được… không thể thế được…
Nàng đang ở đây, ngoài này, trước cửa phòng anh. Còn mọi người đã ra về hết từ lúc nào. Vậy… vậy ai… Ai đang ở trong đó ? Ai đang ở trong đó với anh ? Và tại sao… ? Tại sao… anh lại cùng người ta làm chuyện ấy… ? Chẳng lẽ anh còn ai khác… ngoài nàng sao… ?
Huyền My bụm miệng mình, hàng ngàn câu hỏi chợt hiện lên trong đầu, nàng thấy chóp mũi mình bắt đầu nghèn nghẹn, mặc cho những hạt mưa đang lớn dần bắt đầu lăn tăn trên vai. Bây giờ nàng phải làm sao đây ? Quay lưng ra về hay xông vào bắt quả tan tình cảnh đau đớn bên trong kia ?
Huyền My khuỵa xuống trước bậc cửa phòng nghe tim mình như rỉ máu, âm thanh trong căn phòng Kỳ Nam ngày càng dồn dập hơn.
– Phải về thôi, mình không thể ở đây thêm giây phút nào nữa
– Hơ…
Vừa dợm bước đi, tiếng rên khe khẽ quen thuộc của người yêu xuyên thẳng vào tai Huyền My.
Nghĩ trong đầu là thế nhưng Huyền My không đủ can đảm để bật cửa xông thẳng vào, bản tính nhu mì của nàng giờ đây đang níu lấy cơn ghen tuông trực trào trong lồng ngực, cứ loay hoay mãi chẳng biết nên lùi hay nên tiến. Trời thì bắt đầu mưa nặng hạt hơn, từng gió luồn qua con hẻm nhỏ kêu vu vu như những tiếng khóc ai oán. Chợt nàng nhớ ra một điều, một điều bí mật mà nàng phát hiện ra cách đây không lâu – khe cửa sổ nứt nẻ.
Huyền My run run khom người xuống chỗ mà cách đây vài hôm có kẻ đã khơi gợi chút cảm xúc sâu thẳm trong con người nàng. Nàng nghe mưa rơi bắt đầu thấm đẫm lưng áo sơ mi mình, cơn lạnh từ đâu lùa vào một đợt rùng cả mình. Nàng mặc kệ. Ánh sáng từ phòng Kỳ Nam xuyên qua khe cửa nứt tạo một vệt dài ngang má Huyền My, mắt nàng từ từ vừa tầm có thể quan sát được sâu trong phòng anh.
Huyền My không hề hay biết ở căn phòng đối diện, cũng có người đang im lặng quan sát nàng. Kẻ mà cách đây không lâu đang đứng vị trí của nàng bây giờ, để đau đớn trong dục vọng nhìn nàng ân ái với thằng bạn chí thân. Kẻ đó đang xót xa cho nàng đang cô quạnh ngoài hiên và cho cả chính bản thân mình cô đơn cũng đâu kém là bao.
Huyền My vội bụm miệng nhưng cũng không ngăn nổi tiếng la thoát ra khỏi cổ họng mình, nhưng thật mong mắn, một ánh chớp loé lên cùng tiếng gầm đúng lúc đã giúp nàng không bị lộ bản thân. Dù đã hình dung từ trước nhưng chính nàng cũng không khỏi thắt tim khi mục kích trực tiếp hình ảnh bên trong phòng Kỳ Nam.
Anh đang nằm ngửa, hai chân dang rộng hướng về phía cửa sổ, chính giữa chúng là một thân hình loã lồ hoàng toàn, cặp mông nảy nở, âm hộ hồng hào ươn ướt, chùm lông thưa thớt cắt tỉa gọn gàng, một nhúm da xoăn tít tạo thành lỗ nhỏ hơn ở bên trên, cái đầu với mói tóc xoã nhấp nhô lên xuống nhịp nhàng. Tất cả… tất cả… đập ngay vào đôi mắt bắt đầu nhoè lệ của Huyền My. Vị trí ấy, tư thế ấy… nàng đã từng thực hiện với anh đúng y như thế ngay chính tại căn phòng này. Trong một phút giây nào đó nàng tin phép màu xảy ra nhưng giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Tay Huyền My run run, bấu chặt vào thành cửa sổ, tim thắt lại từng cơn, mưa đã thấm ướt hoàn toàn phần lưng và bắt đầu loan ra trước ngực, giờ chiếc áo như trong suốt ép sát vào da thịt trắng muốt, nhưng nàng không thấy lạnh, chỉ thấy mình sao thê lương quá. Yêu đương thật nhiều, tin tưởng thật nhiều để giờ đây tất cả nàng nhận là cảm giác ê chề này sao. Nàng muốn rời đi thật xa và ngay lập tức, thoát khỏi khu phòng trọ này, thoát khỏi tình yêu dành cho người đàn ông trong kia, nhưng điều duy nhất còn giữ chân nàng ở lại đây chỉ còn là việc xác định danh tính của cô gái kia.
– Ưm… em… em tuyệt quá… anh… anh sắp rồi… Đừng… dừng lại…
Câu nói ấy như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào lồng ngực Huyền My. Nàng cảm thấy chân mình không còn có thể đứng vững, lồng ngực bị ép chặt, dường như không còn có thể thở được nữa. Gương mặt lãng tử hiền từ mỗi khi nàng chăm sóc dương vật anh giờ đây đối với cô gái trong ấy đã không còn nữa, thay vào đó là sự say mê, hào hứng, hoan hỉ, bàn tay ấn mạnh cái đầu nhấp nhô ngày càng nhanh hơn giữa hai chân rộng mở. Nàng chợt nhận ra giờ phút này cô gái ấy có thể làm anh điên đảo hơn cả mình.
– Anh… anh ra…. ha…
– Ưm…
Tiếng cô gái nấc nghẹn báo hiệu cho đợt cao trào trong Kỳ Nam đã đến. Một dòng lệ lăn dài bên má Huyền My, mỏng thôi nhưng cứ đọng lại mãi dưới cằm day dứt không buôn. Ở đằng sau, Huy Phước bất lực nhìn người con gái đem lòng yêu thương trải qua cảm giác thê lương mà chính mình đã từng chịu đựng ngay tại cánh cửa sổ đó. Cả anh ta, cả Huyền My đã trải qua những cảm xúc đau tình như nhau.
Huyền My dù đau đớn nhưng nàng buộc mình phải tiếp tục theo dõi, không thể rời đi khi đã đến nước này. Cô gái ấy, cô gái vừa mút cái dương vật mà nàng quen thuộc ấy, đang ngồi thẳng dậy. Chỉ chút nữa thôi nàng sẽ biết được gương mặt của tình địch. Những dằn xé tạm gác qua một bên quyết tâm trong nàng giờ đây mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô gái đứng lên, dương vật anh dù đã xuất tinh, vẫn ngạo nghễ dựng thẳng tưng giữa hai chân, vài giọt trắng đục còn rỉ nhẹ nơi đầu khất. Huyền My chưa bao gờ thấy anh sung sức như hiện tại. Cô gái xoay người lại, cầm dương vật anh kê đúng vị trí âm hộ mình, từ từ ngồi xuống, má đỏ hây hây tràn đầy phong tình.
– Trời ơi…
Huyền My thốt lên không thành tiếng. Gương mặt ấy… bộ ngực đồ sộ ấy… đâu phải ai xa lạ: HỒNG THANH.
Hải Hà mặt ửng hồng, để mặc cho Đại Nghĩa nắm chặt tay mình dẫn vào căn hộ của anh ta. Căn hộ nho nhỏ bày trí gọn gàng thật hợp với gương mặt sáng láng thư sinh của Đại Nghĩa.
Ngồi trên chiếc ghế salon dài duy nhất trong căn phòng, Hải Hà thấy bụng no ứ sau buổi tối lãng mạn. Bình thường cô bé không ăn nhiều vậy đâu, nhưng hôm nay một phần vì vui, một phần vì Đại Nghĩa cứ quan tâm chăm sóc, Hải Hà đành phải giải quyết hết đống thức ăn mà anh ta dồn về phía mình.
– Nhà không có gì cả, Hà uống nước suối nhé…
– Vâng, không sao đâu Nghĩa…
Đại Nghĩa ngồi xuống kế bên Hải Hà trao cho cô bé chai nước suối mát lạnh. Trong mắt anh ta hôm nay Hải Hà thật xinh đẹp, gương mặt trang điểm nhẹ bẽn lẽn rụt rè, chiếc áo len dài tay bó sát bộ ngực vừa phải, váy hai tầng xếp ly màu đỏ ngang gối, bắp chân trắng muốt kéo dài đến đôi giày đế xuồng. Cô bé nhấp một ngụm nước lớn như muốn xoa dịu đi cảm giác hồi hộp trong tâm trí.
– Hà hôm nay xinh quá…
– Nghĩa cứ trêu mình, mình biết mình không xinh đẹp gì đâu…
Mặt Hải Hà đỏ hồng hơn bao giờ hết sau lời khen ngợi của Đại Nghĩa. Cô bé cũng trả lời thành thật những suy nghĩ của mình. Cô bé biết rằng, trong thâm tâm chẳng thể nào bì kịp được với sắc đẹp của ba người con gái còn lại trong đội nhảy cả, vóc dáng lại càng không thể so sánh. Hồng Thanh đẹp kiêu kỳ, chị em Huyền My – Huyền Ny đẹp thanh khiết trong vắt, còn mình chẳng qua được cái dễ nhìn mà thôi.
– Không, Nghĩa nói thật đấy… Hôm nay Hà đẹp lắm…
Đại Ngĩa rủ rỉ vào tai Hải Hà những lời đường mật, anh ta không thể phủ nhận vẻ đáng yêu tuyệt vời của cô bé. Tay Đại Nghĩa đưa lên vén nhẹ mái tóc Hải Hà mắc lên vành tai, gương mặt cô bé đỏ ửng cúi gầm vì mắc cỡ càng làm tim anh ta thêm xao xuyến. Kéo cằm Hải Hà quay sang nhìn mình, Đại Nghĩa tiếp tục thì thầm những lời yêu thương…
– Hà… Nghĩa… Nghĩa thích Hà lắm… À mà không… là… là yêu… Nghĩa yêu Hà Mất rồi…
Gương mặt thư sinh trắng trẻo với đôi mắt thành khẩn nhìn sâu vào Hải Hà. Tim cô bé đập rộn ràng trong lồng ngực vừa phải phập phồng. Mắt Hải Hà từ từ khép lại, cặp môi run run đón nhận nụ hôn tình yêu, tay cô bé lúng túng nắn móp chai nước suối đã vơi hết phân nửa.
Đại Nghĩa hôn Hải Hà thật nhẹ nhàng như chính tính cách của cô bé, tay xiết chặt vòng eo nhỏ nép sát vào người mình. Anh ta có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bình cùng mùi thơm hoa nhài thoang thoảng toát ra từ người cô bé. Nụ hôn sinh viên kéo dài mới năm phút mà tưởng chừng như bất tận. Trong vô thức, lưỡi Đại Nghĩa bắt đầu len lỏi qua bờ môi của Hải Hà, vẫn nhắm hờ mắt tuy hơi khựng lại một chút nhưng cô bé vẫn để yên cho nó tiến sâu thêm vào khoan miệng mình. Vòng đôi tay ôm hờ sau cổ Đại Nghĩa, đầu óc Hải Hà bắt đầu say đắm vì tình yêu, không hề để ý rằng chiếc áo len của mình đã được vén lên sát ngực để lộ khuôn bụng, vòng eo thon, cùng lổ rốn nhỏ xinh.
– Ưm… đừng mà Nghĩa…
Giọng Hải Hà yếu ớt phản kháng trong cổ họng, gương mặt hơi nhăn khi bàn tay Đại Nghĩa bắt đầu lòn vào trong khám phá bộ ngực mình bên ngoài lớp áo lót. Đối với cô bé ngây thơ này, mỗi hành động chậm rãi của Đại Nghĩa thật tinh tế, cảm xúc cứ êm ả đến từng chút một, không gian tràn ngập yêu thương không bị phá vỡ vì vồn vã.
– Nghĩa yêu Hà… yêu lắm… Hà ơi…
Bàn tay Đại Nghĩa đang được Hải Hà giữ chặt chợt cảm thấy nhẹ tênh. Cô bé đã chấp nhận anh ta, chấp nhận buông mình theo cảm xúc. Đại Nghĩa không bỏ lỡ cơ hội, không khó khăn để anh ta vén cả áo ngoài lẫn áo trong của Hải Hà lên cao, cặp vú tròn trĩnh vừa tay cùng hạt đậu hồng nhạt của cô bé lay nhẹ trước khi bị bàn tay người con trai khám phá.
Hải Hà thấy lưng mình ngã xuống chạm vào nệm ghế êm ái. Chân cô bé một gác lên thành dựa, một buông thỏng xuống đất để mặc Đại Nghĩa lách đùi vào giữa. Hai tay Hải Hà vươn qua khỏi đầu, chiếc áo len lộn ngược lên trùm kín mặt, hai núm vú săn cứng dưới kích thích tinh quái của miệng và lưỡi Đại Nghĩa. Hơi thở Hải Hà gấp gáp dần dưới lớp áo che phủ, cô bé nghĩ có lẽ cứ để yên chiếc áo như vậy sẽ tốt cho mình hơn. Một luồng gió mát lạnh phà vào hạ thể Hải Hà, không nhìn thấy nhưng Hải Hà biết rằng bên dưới của mình đã bị lột sạch trần như nhộng. Một vật cứng ngắt nóng hổi bắt đầu tách hai mép thịt của cô bé lách vào từ từ… Hải Hà mặt nóng bừng cảm xúc…
– Nghĩa ơi… nhẹ thôi nhé… lần… lần đầu của em…