Vé một chiều…

Phần 30

Ngày 15/2…Hôm nay là sinh nhật tôi. Bọn bạn bảo không có đứa nào sướng như mày, hôm trước vừa được quà Valentine, hôm nay cũng vậy…

“Q mua làm gì cho tốn tiền..”

“Không sao mà. T vui là được.”

Lại cười tít cả mắt, lúc em cười rất là dễ thương và đáng yêu…

“Cám ơn Q.”

“Vẫn không có gì nói với Q à?”

“Nói chuyện gì?”

“Không…không…có gì đâu.”

Gần đây em thường hay hỏi tôi câu hỏi đó.

Tôi biết em muốn nghe gì, biết lắm chứ. Có lẽ em nghĩ tôi nhát gan, đến con gái như em còn dám mở lời trong khi tôi thì lại im lặng mãi.

Em à, câu nói đó thật sự rất dễ dàng, không biết tôi đã nói ra bao nhiêu lần rồi. Nhưng nếu nó mang theo sự dối trá thì em có còn muốn nghe hay không, có còn cảm thấy hạnh phúc hay không?

Càng ngày tôi thấy mình càng đi quá xa. Tôi đang làm vấy bẩn lên tâm hồn trong sáng như trang giấy trắng của em.
Nếu em không đau buồn, không u sầu khi biết sự thật thì tôi rất sẵn lòng bước ra ngay lập tức khỏi cuộc đời em, không bao giờ trở lại…

Ngày 8/3…

Cầm trên tay lẳng hoa hồng đỏ thắm, tôi mỉm cười lên xe về nhà.

BQ thích hoa bách hợp, nhưng ở thành phố này làm sao mà đào ra được. Đến hình dáng của nó thế nào, tôi còn không biết.

“Anh tìm thấy rồi, lá diêu bông.
Mang về đây em đã lấy chồng.
Em đã hẹn đợi lá diêu bông.
Sao em nỡ bỏ đi lấy chồng?”

Vậy đấy, lúc đó tôi nghĩ loài hoa làm em thích mê mẩn có lẽ cũng giống như ở trong bài hát trên. Tuy chưa đến nỗi không có thật nhưng chắc phải khó kiếm lắm, sang trọng lắm.

Hóa ra tôi đã nhầm…

Hoa bách hợp của em còn được biết đến với cái tên quen thuộc, rất đỗi bình thường khác : hoa loa kèn.

Phải rồi, em ngây ngô, hồn nhiên, em có từng đòi hỏi điều gì cao xa với tôi đâu. Em thích loài hoa bình dị ấy, nó đơn giản như điều mà em đang chờ đợi ở tôi.
Một tiếng yêu….

Chỉ là một điều nhỏ nhặt thôi, ấy vậy mà tôi nào có làm được cho em…..

Hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ, cái ngày mà đa số với mấy đứa con trai là cực hình trong năm. Phải trực vệ sinh, phải mang cặp giùm, phải chiều chuộng cung phụng, phải… nói chung là đủ thứ.

Tôi hỏi em thích gì, em chỉ thì thầm nói muốn được đi chơi với tôi mà thôi. Chiều hôm đó, tôi đặt sẵn bàn ở nhà hàng, trong đầu đã có kế hoạch chu đáo…

“Tao bảo này, giúp tao một chút.”

“Sao đại ca?”

“Mà quên nữa, có hẹn với con Tr hôm nay không?”

“Không, nó bận ở nhà ăn tiệc rồi.”

“Vậy một chút nữa, mày mang theo giỏ hoa này, đến chỗ KFC đối diện nhà hàng, ngồi đó ăn uống một chút, cỡ 6 giờ là tao sang lấy.”

“Rồi sao em về?”

“Lấy xe khác mà đi, dưới nhà đấy, lát tao đưa chìa khóa cho. Mà hôm nay mày có ở lại nhà tao không?”

“Có chứ. Mấy giờ anh về?”

“Chắc tối mới về. Có gì xuống mở cửa cho tao nhé.”

“Được mà…. Anh hẹn với BQ hả?”

“Ừ, có gì không?”

“Không. Chỉ là…”

“Nói đi.”

“Anh nên dừng lại. Em thấy tội cho nó…”

“Ừ…..”

Có phải tôi là một kẻ dối trá, đang lừa gạt tình cảm của người khác?

Dừng xe gần nhà em, tôi đưa tay lên xem đồng hồ, gần 6 giờ rồi, đi đâu thế không biết. Tôi không có thói quen chờ đợi, nhưng thôi hôm nay đành chiều em vậy…

“Chờ ai đấy?”

“Sao trễ vậy…”

Nhìn em đang thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, chắc vừa mới chạy đi đâu về đây.

“Xin lỗi nha…. Tự nhiên ông thầy hôm nay giữ lại lâu quá…. Đừng giận nha…”

“Không có gì đâu. Mà sao Q bảo hôm nay không đi học thêm mà…”

“Thì…. tại muốn đi chơi với T mà… xin nghỉ một buổi mà mẹ không chịu….”

“Thôi vào cất cặp sách rồi tắm rửa đi, cả người ướt đẫm mồ hôi kìa.”

“Có giận không? Bắt T chờ nãy giờ…”

“Giận hờn gì. Khờ quá.”

“Vậy chờ Q chút nha. Nhanh lắm…”

“Cứ từ từ, không sao….”

Em cười rồi chạy lăng xăng vào nhà… Tôi không giận, chỉ tội thằng dê già chờ…

“Xong rồi nè…” Em lay nhẹ vai tôi.

Hôm nay em đẹp quá, chưng diện y như một nàng công chúa. Những lần trước toàn là quần dài với áo thun đơn giản nhưng khi đi trên đường cũng đủ làm khối anh phải ngoáy đầu lại. Nhìn từ đầu đến chân, không có chút nào giống con trai hết, vậy mà lúc nào mở miệng cũng đòi làm con trai…

“Sao thế?”

Tôi lắc đầu, thật là…tự nhiên vừa rồi lại ngẩn ngơ cả người ra….

“Không có gì. Mình đi nhé…”

“Khoan, chào mẹ Q đã…” Em hướng đầu về phía cửa.

Gặp mẹ em tôi mới hiểu tại sao cô khờ này đẹp như vậy. Em được thừa hưởng tất cả từ mẹ. Chỉ khác ở cái vẻ sôi nổi thích chạy nhảy lung tung, còn mẹ em thì hiền hậu, ôn tồn như dòng sông êm đềm. Nhìn tôi một lúc, bà nhẹ nhàng cất tiếng:

“Đi cẩn thận nha hai đứa.”

“Dạ.”

Thằng nhóc em thò đầu ra, cười ranh mãnh:

“Heo mập đi chơi vui nhé.”

Em đỏ mặt, lườm nó…

“Thằng này, đừng trêu chị chứ.” Mẹ em véo tai thằng nhóc, trách móc.

Tuy bà không nói ra, nhưng từ đôi mắt hiền dịu, tinh đời ấy tôi cảm nhận được lời nhắn nhủ. Không, nó như là một mệnh lệnh: “Cháu phải đối xử tốt với con gái của bác.”

Tự nhiên tôi chợt thấy lạnh người.

Vừa chạy xe tôi vừa hỏi:

“Sao hôm nay ăn mặc đẹp thế?”

“T không thích à?”

“Không phải, hôm nay Q đẹp lắm…”

“Xạo…..” Em cười khúc khích.

“Hồi nãy hồi hộp dễ sợ.”

“Sao vậy?”

“Khi nãy mẹ Q nhìn T chăm chú, có vẻ dò xét kĩ lưỡng lắm. Y chang như Q đang dẫn bạn trai đến ra mắt gia đình vậy…”

“Chứ không phải như vậy à? Hay là T không…..”

Tôi lập tức chuyển chủ đề:

“Mà quên nữa…”

“Hử?”

“Heo mập. Ha ha…”

Em đánh một cái vào lưng tôi.

“Cấm gọi như vậy.”

“Thế sao em của Q gọi được.”

“Hồi nào, lát về xử nó…”

“Heo mập thật hung dữ. Ha ha..”

“Thôi nha….”

“Ha ha…Thôi đừng đánh nữa, để chạy xe nào.”

Kéo ghế cho em ngồi xuống, tôi cầm lấy menu của anh phục vụ vừa đưa…

“Q ăn gì? Hay để T gọi món Q thích luôn nhé…”

“T nhớ hả?” Mặt em lộ rõ vẻ vui mừng.

Tôi nháy mắt rồi chỉ ngón tay lên đầu mình.

“Chỗ này còn hoạt động tốt lắm.”

Em gật đầu, cười thật tươi….

Thật ra tôi không phải là một đứa học sinh cá biệt vì ngu dốt. Tôi có một trí nhớ rất tốt, và cũng khá nhanh nhạy. Ngày xưa còn đi học, không lúc nào phải làm phiền lòng thấy cô, những cuộc thi thành phố không bao giờ vắng mặt của tôi. Lên cấp ba, những hôm lấy đêm làm ngày, chìm trong rượu và cắn thuốc như điên làm đầu óc tôi dần mụ đi. Nhớ lại lúc quyết định cắt bỏ, ban đầu có cảm giác cứ bứt rứt, khó chịu, học hành thì không đâu vào đâu. Có mấy tờ giấy mỏng lét mà đọc mãi không thuộc. Người thì cả ngày như cái xác chết trôi, lừ đừ vật vờ…. Bây giờ thì cũng đỡ nhiều, nhưng không thể nào được như xưa nữa, đó là hậu quả tôi phải đánh đổi cho những tháng ngày ăn chơi, sa đọa…

“Này, mặt Q bị dơ kìa.”

“Đâu?”

“Vào nhà vệ sinh xem đi, nhìn như ma lem ấy.”

“Chờ Q chút. Quê quá…”

Em đỏ mặt, rời khỏi chỗ….

Chỉ chờ có vậy, tôi đứng lên, bước ra cửa, hối hả chạy sang bên đường…

Thằng dê già đang ngồi tần ngần một đống, trước mặt là đĩa gà chỉ còn lại xương.

“Má, chờ ông mệt quá.”

“Tao có muốn đâu. đưa tao giỏ hoa, lẹ lên.”

“Đây nè. Nãy giờ ai cũng nhìn tui, kiểu như hẹn với bồ mà bị cho leo cây vậy.”

“Ha ha…”

“Còn thuốc không? Ngồi chán quá hút hết rồi.”

“Tao không đem theo, trên đường về mua đi.”

“Ờ…..”

Lấy tấm thiệp trong giỏ hoa để lên bàn, tôi hí hoáy viết….

Vế chỗ ngồi, em vẫn chưa ra, đúng là con gái, chắc nãy giờ ở trong đó soi tới soi lui đây. Nhẹ nhàng đặt giỏ hoa xuống, khăn trải bàn che mất rồi, chắc em không thấy đâu.

Em từ từ đi ra, mặt phụng phịu hờn dỗi…

“Có gì lạ đâu.”

“Vậy à?Chắc hồi nãy nhầm.”

“Làm người ta sợ…”

“Sợ gì….”

“Sợ…xấu…” em thẹn thùng.

“Trời, đúng là điệu mà. Được rồi, lúc nào mà chẳng xinh.”

“Chỉ được mỗi cái miệng…”

Tôi lấy chân đẩy giỏ hoa sang phía em, làm bộ như bất ngờ…

“Có gì dưới chân vậy?”

“Đâu?” em nhìn xuống tìm kiếm.

Cầm giỏ hoa lên tay, tôi thắc mắc:

“Hình như ai để quên. Có thiệp nè.”

“8/3 vui vẻ,
Luôn xinh đẹp và hạnh phúc nhé, heo mập.”

“Ai mà biết biệt danh của Q vậy. Ha ha, chắc theo dõi ghê lắm. Sướng nhé, có người thầm thương trộm nhớ nè….”

“Đúng là…. còn giả bộ nữa hả….”

Em đánh tôi một cái, cười hạnh phúc, mặt ửng hồng…

“Ở đâu ra vậy?Hồi nãy đâu có thấy đâu…”

“Thấy hay không?”

“Toàn làm người ta bất ngờ. Thấy ghét.”

“Thế Q có thích không?”

Cầm lấy cái giỏ trên đôi bàn tay nhỏ nhắn, em cúi đầu xuống ngửi mùi hương thơm nhẹ đang tỏa từ những bông hoa rực rỡ. Em dịu dàng cất tiếng:

“Thích lắm…Cảm ơn T.”

Bất ngờ, em hôn tôi một cái sau đó liền cúi đầu xuống, đỏ mặt, im lặng không nói lời nào.

Tôi hơi ngạc nhiên trước hành động này của em. Trước giờ em rất ngại ngùng, lại hay mắc cỡ, lúc mới biết nhau, em đến lớp tôi nhưng không dám vào tìm, chỉ đứng trước cửa đợi. Có lần ngồi trong lớp, tôi nắm tay em, em không chịu, bảo đông người, ngượng lắm.

Ăn xong, tôi đèo em đến một quán cà phê lãng mạn. Không khí ấm cúng được bao quanh bởi những bản tình ca bất hủ và những ngọn nến lung linh.

Nãy giờ em vẫn còn ngại, lâu lâu chỉ lí nhí vài câu…

Cô phục vụ bưng ra hai ly nước đặt xuống bàn, tiếp đến là ngọn nến màu vàng, được để trong một lọ thủy tinh be bé đầy màu sắc.

Bất chợt cô ta trượt tay, lọ nến rơi xuống phía tôi. Đang mãi lắng nghe tiếng nhạc êm dịu, tôi vẫn không để ý. Em hốt hoảng đưa tay ra đỡ…

“Bộp.” Nó rớt xuống tay tay em rồi lăn long lóc trên sàn…

“Ui da….”

Giật mình nhìn sang bên cạnh.

“Q có sao không? Chị làm gì vậy?”

Tôi nắm lấy tay em trong lúc tức giận quát vào cô phục vụ. Mọi người đều hướng ánh nhìn về chỗ chúng tôi, lúc này mắt tôi đang có lửa…

“Xin lỗi anh chị…Xin lỗi.”

“Không sao mà T, đừng nóng…” em níu tay tôi lại, mặt vẫn nhăn nhó vì đau.

Nghe tiếng em gọi, cơn giận bỗng nhiên biến mất. Ngày thường tôi có nóng nảy như vậy đâu, nhưng tại sao vừa rồi tôi lại trở nên như thế. Có lẽ vì lo lắng cho em.

“Xin lỗi….” cô phục vụ vẫn cúi đầu…

“Xin lỗi chị, tôi nóng quá, không sao đâu…”

“Dạ, cám ơn…”

Suy nghĩ lại mình cũng thật quá đáng, làm công rất cực khổ, phải chắt chiu từng đồng từng cắt một. Tại sao lại quát mắng người ta như vậy, tôi cũng từng trải qua cảm giác đó, tại sao không hiểu cho người ta chứ. Có lẽ nếu mà người bị là mình, tôi chỉ cười cho qua chuyện mà thôi? Tại sao…

Tôi lấy khăn lạnh đắp lên vết bỏng cho em, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt mọi ngày giờ bị phồng rộp thật tội nghiệp.

“Q có đau không?”

“Không sao mà…. Bị nhẹ thôi.”

“Phỏng to vậy mà còn nói. Sao khờ thế?”

“Khờ gì?” em nhấp nháy đôi mắt long lanh, thắc mắc.

“Đỡ làm gì. T có bị phỏng cũng có sao đâu.”

“Q không muốn T bị gì hết.”

“Tại sao?”

“Nếu đổi ngược lại, T có làm vậy không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy thì Q không hối hận, giờ không thấy đau một chút nào hết….”

Em cười, nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ, ánh mắt chất chứa niềm hạnh phúc.

Đưa tay lên vuốt nhẹ má em, tôi lắc đầu….

“Khờ quá.”

“Q muốn hỏi…. một chuyện…. được không?” em ngập ngừng.

“Ừ.”

“Em…thích anh…nhiều lắm…còn anh thì sao….”

Em gọi tôi là anh? Hồi đó chỉ vì muốn trêu chọc nên mới kêu em gọi như vậy nhưng em nhất mực không chịu. Tôi vẫn im lặng, thở dài…

“Nói đi, chỉ có hay không thôi mà… Lúc nào cũng mập mờ, anh đang đùa giỡn với em phải không? Chẳng lẽ trước giờ anh không biết em nghĩ gì sao? Câu trả lời với anh khó vậy sao?”

Em hỏi dồn dập, đôi môi mím chặt, mắt đã ngấn nước.

Nếu tôi nói không, em sẽ thế nào? Khoảng khắc này tuy ngắn nhưng đã mang đến cho tôi rất nhiều suy nghĩ. Lúc nhìn thấy em vì mình mà bị phỏng, tôi vừa nổi nóng thật sự, vừa thấy xót xa trong lòng. Từ lúc trở nên vô cảm, hững hờ đến chai lì với mọi chuyện, tôi dường như chưa từng nóng giận hay vui mừng mà biểu lộ rõ ra ngoài như vậy. Tôi biết em đã không còn là người bạn đơn thuần của tôi nữa, cảm giác con tim trở nên rung động này, chỉ có thể là tình cảm của trai gái. Nhưng tôi có thể làm vậy được sao? Tôi không muốn phải rời bỏ Tiểu Lợi thêm một lần nào nữa… Biết phải làm sao?

“Trả lời đi mà….”

Em nói trong tiếng nấc, những giọt nước trong suốt làm tôi phiền muộn cuối cùng đã lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của em….

Đưa tay lên mặt em, gạt đi nước mắt, tôi nói:

“Đừng khóc, anh cũng thích em.”

“Thật…không.. Đừng nói dối gạt người ta.”

“Thật.”

Anh không gạt em đâu, nhưng có lẽ anh sẽ không ở bên em mãi được, hi vọng em hiểu cho anh. Từ đây đến lúc đó, anh sẽ đối xử với em thật tốt, chỉ thương có mình em thôi.

Tôi lấy khăn lau mặt cho em, nụ cười đã trở lại trên môi. Bảo là khờ cũng không sai chút nào, vừa lúc nãy còn khóc lóc, bây giờ lại cười muốn toét cả miệng, ngây thơ như con nít.

Thật ra trước giờ tôi biết không phải là mình không có chút cảm tình nào với em, chỉ là tôi cố lẩn tránh, không muốn đối diện với nó mà thôi. lúc này đây, khi được nói ra lòng mình, được thừa nhận sự thật, cảm giác đó rất là nhẹ nhõm và thanh thản…

“Anh ơi, mua hoa tặng chị đi.”

Cô bé bán hoa nhanh nhảu mời chào khi vừa thấy chúng tôi bước ra khỏi cửa.

“Chị có rồi em à.”

Em mỉm cười đưa lẳng hoa ra phía trước.

“Không sao đâu anh. Mua thêm tặng chị đi. Chị đẹp vậy mà.”

Cô nhóc vẫn không đầu hàng, đâu phải chỉ có mình tôi dẻo mồm. Tôi cười xoa đầu nó.

“Được rồi, anh mua cho em.”

“Cám ơn anh.”

Mấy đứa nhỏ kia cũng nhao nhao hết cả lên:

“Mua cho em nữa đi anh.”

“Được rồi, từ từ, anh mua hết…”

Em khẽ kéo tay áo tôi, lắc đầu…

“Thôi anh, tốn tiền lắm..”

“Không sao.” Tôi cười.

Ngồi phía sau, em vòng tay qua eo ôm tôi thật chặt, giọng trách móc:

“Anh này, giờ cả một đống hoa luôn nè, về nhà thằng em thế nào cũng cười lăn ra cho coi…Lại tốn tiền nữa…”

“Đâu sao đâu, có mỗi ngày hôm nay mấy nhóc đó mới bán được hoa thôi, trời lại tối rồi, chắc không ai mua nữa, tội lắm…”

“Anh có vẻ thích con nít nhỉ?”

“Ừ, anh thích trẻ con lắm…”

“Vậy từ nay kêu anh là con nít nha.”

“Sao cũng được, heo mập…”

“Không thích cái tên đó đâu nha. Kêu nữa là giận.” em phụng phịu.

“Vậy thôi kêu là mít ướt nhé, vừa giống nick của em, vừa hợp. Contact detail của em anh cũng để cái tên đó….”

“Tự nhiên kêu em là mít ướt.”

“Thế vừa nãy làm gì…”

“Chỉ giỏi bắt nạt người ta….”

“Ừ, lại còn dẻo mồm nữa đúng không….”

Tựa đầu lên vai tôi, em thì thầm:

“Hôm nay em vui lắm. Cám ơn anh.”

“Anh cũng vậy.”

Trời đã khuya, em ngồi đó, phía sau lưng tôi, tóc em bay bay theo từng cơn gió nhẹ. Tình cảm của em dành cho tôi dịu dàng, ngây thơ và chân thành.

Tôi biết, gặp được em là sự may mắn của mình. Tuy rằng em không thể thay thế được Tiểu Lợi, cũng không thể khiến trái tim của tôi thay đổi. Nhưng điều em mang lại cho tôi là sự bình yên và ấm áp trong tâm hồn. Chừng đó là đủ lắm rồi.

Cám ơn em, cô khờ mít ướt của anh.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50