Sau lần gặp em, tôi dần trở lại là chính mình, rời xa những tháng ngày mộng mị. Công việc thì vẫn thế, đều đều sáng đi làm, tối về, có khác là tôi chịu khó đi chơi hơn, khi thì với bạn bè cũ, khi thì với anh em công ty, mọi người thấy tôi thay đổi quá nhanh, từ một thằng lầm là lầm lì, thấy gái là tránh y như 1 thằng gay, bây giờ sôi nổi hoạt bát lạ thường, cứ tưởng tôi mới uống nhầm phải thuốc gì đấy chứ không nghĩ được là bản chất con người tôi nó thế, do hoàn cảnh nên thay đổi thôi, bây giờ tôi lại dần trở về bình thường rồi.Tôi nghĩ con người ta khi sinh ra ai cũng có số hết, đến cái giầy cái dép, cái quần cái áo còn có số huống chi con người. Số tôi là cái số đa tình, tức là nhiều tình cảm.
Từ ngày sống lại, (nói thế cho nó ghê) tôi giao lưu nhiều hơn với các phòng ban trong công ty, những bữa liên hoan, văn nghệ văn gừng rồi sinh nhật, đầy tháng… cho đến bóng đá cầu lông rồi cắm hoa, nghỉ mát tôi tham gia hết ráo, như 1 cách bù lại những ngày biệt lập vô cảm với mọi người.
Chính vì thế mà con người tôi trở lên bận rộn, các tài lẻ trong tôi được dịp phát huy hết cỡ, ví dụ như anh trưởng phòng tôi có hôm anh gọi:
– Này T, cuối tuần này đội công ty đá với đội VP bank đấy, đi nhé.
– Thứ mấy anh nhỉ?
– Tối thứ 6 sân BK.
– Ui anh ơi, hôm đấy em bận rồi.
– Bận gì?
– Em tham gia cắm hoa với chị em trong công ty, sắp 8/3 mà.
– Mày pê đê àh? Bấy lâu nay thấy mày có chim éo đâu mà cắm hoa.
– Ơ anh hơi bị coi thường thằng em rồi, bên ngoài đổ nát hoang sơ thôi nhưng bên trong cảnh vật nên thơ trữ tình đấy…
Anh em thì 3, 4 người nhưng chị em thì đông vui hết mức, đủ thể loại thành phần từ già đến trẻ, từ xinh đến xấu, tóc dài tóc ngắn rồi tóc xoăn, ngực to ngực nhỏ, mông căng mông lép đủ cả, cái hội trường công ty lúc này y như cái trung tâm thương mại, không phải cái chợ đâu nhá.
Tôi bây giờ mới có dịp quan sát, cái công ty bé bé này mà sao lòi đâu ra lắm gái thế nhỉ, hay là các chị các cô đem theo em gái với con gái đến cho vui? Toàn em xinh tươi trẻ trung mới chết, bao lâu nay không để ý, thật phí của giời quá.
Nhưng cái số tôi đúng là cái số khổ mà, chưa kịp để ý ai thì lại bị đưa vào tầm ngắm trước. Trong chương trình thì tôi có tiết mục là đàn ghi ta và hát bài “Những ánh sao đêm”, cái này thì không vấn đề gì, khi tôi lên sân khấu ngồi tập dượt thì mọi người ngồi dưới nghe, ôi chao bao ánh mắt đang dõi theo tôi, có nhiều em trẻ đẹp nhìn tôi ngưỡng mộ, y như ánh mắt các em phòng 306 nhìn tôi ngày xưa, chăm chú và thần tượng, tuy nhiên tôi đọc được trong những ánh mắt này nhiều câu hỏi, đại loại như:
– Anh T này bấy lâu nay bị tự kỷ mà hát hay quá trời? Hay là…
– Công ty thuê cái ông này ở đâu ra ý nhỉ?
Màn tập dượt có thể nói là thành công, tôi xuống ghế ngồi xem các tiết mục khác duyệt. Nói qua một chút là trong đợt này công ty tôi tổ chức ở quy mô lớn hơn, nhân dịp kỷ niệm bao nhiêu năm thành lập gì gì đấy, có nhiều khách mời rồi cả ca sĩ nổi tiếng đến biểu diễn nhưng nội bộ công ty vẫn phải chuẩn bị dăm tiết mục cây nhà lá vườn.
Tôi ngồi dưới lớ ngớ thế nào ngồi cạnh ngay 1 em trẻ trẻ xinh xinh, chắc bản chất thích gái đẹp nó trỗi dậy, đang ngất ngây với mùi hương thơm từ em nó, mắt hơi liếc thì em đã ngoảnh sang tôi cười thân thiện bắt chuyện:
– Anh hát hay quá, anh ở phòng nào đấy ạh.
– Phòng bảo vệ em ạ.
– Hí hí, anh cứ đùa, em thấy anh ở phòng bảo vệ bao giờ đâu?
– Anh mới vào công ty mà.
– Thế ah, em cũng mới vào anh ah, anh vào từ bao giờ?
Em này chắc là đang tìm kiếm người đồng cảnh ngộ, mới vào có lẽ đang làm hợp đồng ở phòng nào đó, tôi nói:
– Anh vào sáng nay…
Con bé thật ngây thơ, chắc vừa ra trường được vài tuần đi làm luôn, mà sinh viên thì 4 năm… làm sao lại ngây thơ thế chứ, thấy em cứ hết hào hứng lại chuyển qua ngạc nhiên hoảng hốt mà thương, giọng tôi thủng thẳng:
– Thì anh sáng nào chả đến công ty… chứ anh làm ở đây 5 năm rồi, ở phòng Kế Hoạch…
– À… ra là anh trêu em.
– Thế em làm ở phòng nào?
– Em mới vào phòng kế toán anh ah.
– Ừ, thế tí em hát ah?
– Em múa anh ạ.
– Múa thoát y hay múa cột? Tôi định hỏi em nó như thế nhưng thôi biết trước xem không thú vị, chứ dáng em này múa thoát y thì chỉ có mà cứng hết người.
– Thế ah? – Tôi hỏi.
– Vâng, múa tập thể anh ah.
Tôi từ xưa tính vẫn thuộc dạng văn nghệ sĩ, hát hò cũng có thích nhưng múa thì không mê lắm, hở hang múa may trên sân khấu thì thôi cũng xem tạm. Nhìn em này cũng thấy xinh xinh, lại vui vẻ hòa đồng nên tôi cũng có hứng bắt chuyện.
– Em tên gì nhỉ?
– Dạ, em tên Trà ạh.
– Tên hay nhỉ?
– Hi hi, anh tên gì ah?
– Anh tên T.
Đến tiết mục múa của mấy em nữ, chọn cả công ty cũng được 8 mạng trong đó có 5 em trẻ, 2 em nhỡ, 1 em già, theo lời biên đạo thì mồm các em phải luôn cười, mặt nhìn xuống dưới thân thiện, như thế trông mới giống múa, tôi thì thấy mấy em này múa trông như mấy cụ hưu trí ở khu Nghĩa Tân tập dưỡng sinh hơn. Em Trà thì trong lúc múa, đứng gần chỗ tôi ngồi là em ấy cũng quay xuống cười cười, tôi nhìn trước sau chẳng thấy ai, chắc em ý cười với mình, tôi cũng gật đầu cười đáp lễ, nhìn điêu không tả được.
Xong múa là em ý chạy ngay đến ngồi cạnh tôi.
– Anh thấy bọn em múa được không?
– Được. – Tôi ậm ừ.
– Anh cứ góp ý thẳng có gì bọn em sửa, mấy hôm nữa biểu diễn rồi.
– Anh nói thẳng nhá?
– Vâng.
– Thật ra anh thấy bọn em múa được mà, nghiệp dư mà cứ như là nghệ sĩ gì… Linh nhỉ… Hoài Linh…
– Hoài Linh nghệ sĩ hài mà anh.
– À anh nhầm… Thùy Linh.
– Thùy Linh nào anh? Thùy Linh wushu ah?
– Không… ý anh muốn nói là nghệ sĩ múa… gì gì Linh nhỉ?
– Linh Nga anh ah.
– Ừ, đúng rồi Linh Nga, em múa giống Linh Nga.
Đàn bà nhiều khi được khen biết là phét nhưng vẫn sướng, em Trà là một trường hợp như vậy, tôi thấy em múa lúc thì như Hoài Linh giả gái, lúc thì giống Thùy Linh đi thái cực kiếm, thế mà em cứ tưởng tôi so sánh em với Linh Nga.
Sau bữa đó tôi có vẻ cũng cảm tình với em này, dù sao cũng nhí nhảnh ngây thơ, cùng công ty, lại ưa nhìn nữa, gặp tôi ở nhà xe hoặc lúc đi ăn cơm, em Trà luôn chào rất to, cười tươi như mùa thu tỏa nắng, có lúc tôi vào phòng Kế toán cũng thấy em ngồi 1 góc cặm cụi làm việc, thấy tôi cái là nhoẻn miệng cười chào ngay, cảm tình ghê lắm.