Hà nội đã vào đông, hương hoa sữa vẫn còn vương vấn, chút nắng nhạt vàng tươi như mật ong xuyên qua tán lá bàng thưa thớt, rọi vào ô cửa kính rêu phong. Thu vẫn chần chừ, vấn vương. Người ta nói mùa Thu là mùa đẹp nhất trong năm của Hà Nội, và với tôi, Hà Nội mùa thu mang nhiều cảm xúc riêng khó tả, với bao kỷ niệm ngọt ngào…Đông ngập ngừng, với những cơn gió heo may thổi nhẹ, những cơn gió mùa đông bắc bắt đầu, nắng không đủ rực rỡ, chỉ đủ để làm hồng đôi má thiếu nữ, xúng xính với khăn len, với mũ, những đôi giày búp bê ấm áp. Hà nội mùa đông cũng mang nhiều nét thẹn thùng và duyên dáng.
Đi qua mùa Thu là những lần tôi đón em ở trường, cùng đi ăn vặt rồi đưa em về nhà, nhưng nhiều nhất là những lần đi ăn kem, đó là món em khoái khẩu nhất, em nói em thích nhất mùa đông Hà nội với các món ăn vặt vỉa hè nóng hổi, và rất thích ăn kem.
Gió mùa về, mới sáng ra khỏi nhà đã thấy se se lạnh, tôi nhắn tin cho em “Em đi học chưa? Hôm nay lạnh đấy có mặc ấm không”.
Em trả lời “Em đi từ sớm rồi, em mặc ấm rồi nhé, anh yên tâm…”
Buổi trưa trời lại nắng ấm, sang chiều lại se se, tiết trời mùa này thế đấy, như cô bé thiếu nữ đang tuổi dậy thì.
“Chiều anh đón em đi ăn nhé?”
‘Vâng’.
Thường thì em hay đi học bằng xe máy, năm nay là năm cuối lịch học rồi làm luận văn, đi thực tập… đi xe máy sẽ tiện hơn. Tôi đón em ở trên phố, gần cầu Long Biên nơi có bến xe buýt.
– Anh chờ em lâu chưa?
– Anh vừa đến 1 lúc thôi.
– Hôm nay em học xong hơi muộn, đi vội lên đây, chỉ sợ anh đợi lâu.
– Em cũng hơi đói đói.
– Em thích ăn gì?
– Ăn… kem… hihi…
– Tí nữa ăn kem, bây giờ đi ăn gì trước đã nhé.
– Vâng…
Tôi chở em vòng vèo trên những con phố của Hà nội, tôi biết là em thích đi như thế, bình thường em có vẻ nghiêm khắc và hơi khó gần, nhưng tiềm ẩn trong em lại là cô bé giàu cảm xúc và dễ bị rung động.
Hai đứa đi ăn xôi ở Nguyễn Hữu Huân chỗ cái quán có bà chủ trông xinh xinh, xôi bà này to, trông rất ngon mắt, ăn một chỉ muốn ăn hai, ấn tượng khó phai…
Rẽ vào mua kem xong hai đứa lên cầu Long Biên ăn, trên này gió thổi vù vù, có tí mưa phùn nữa thì có mà lạnh sun chim. Em vừa mút kem vừa suýt soa:
– Ngon thế… ăn kem mùa đông thật là tuyệt.
Tôi ngồi trên xe máy ngắm em đang hít hà cái vị lạnh lạnh của gió và vị ngọt thơm của kem, mùa đông này tôi chỉ thích xôi không thích kem, không biết xôi của em mấy nghìn? Mải nghĩ ngợi tầm bậy quá, em hỏi làm tôi bừng tỉnh:
– Anh ăn không?
– Anh không, nhường em phần anh luôn.
– Sao anh không ăn?
– Lạnh lắm…
– Lạnh mới ngon mà… ứ ừm… ngon ngon… thèm không?
Anh chỉ thèm hôn em thôi, nghĩ vậy nhưng tôi không dám nói, nhìn em mút kem mà đầu óc lại nghĩ bậy bạ rồi, các anh em ở đây có ai giống tôi ở cái điểm này không nhỉ? Tính xấu khó bỏ, hay tưởng tượng linh tinh…
Không phải nói phét chứ tôi tự nhận thấy mình là thằng đàn ông khá đứng đắn, quen em bấy nhiêu ngày nhưng thực sự chưa dám làm gì cả, hay là cái thời đấy nó thế nhỉ, cũng cách nay có gần chục năm thôi nhiều nhặn gì đâu.
Tôi cũng đứng cạnh em, gió thổi tóc em bay vào mặt, tôi hít một hơi:
– Thơm thế…
Em ngây thơ ngoảnh sang.
– Anh bảo gì thơm cơ, kem á?
…
– Tóc em.
– Làm gì có mùi gì, em gội từ hôm qua mà.
– Mùi Rejoice hả?
– Sao anh biết? Chắc tại ngửi tóc nhiều em lắm rồi hả?
– Đâu…
Thú thực là tôi đoán bừa đấy, nói đại một cái tên thế mà đúng, tôi phục tôi quá… cười thầm ra vẻ đắc ý.
– Em gội… Pentene đấy.
Tí nữa tôi lộn cổ xuống sông, may quá tay bám chặt thành cầu, nghĩ đến tay lại nhớ, không biết ngón tay đau của em giờ thế nào nhỉ?
Khung cảnh rất lãng mạn, gió thổi hơi lạnh lạnh, em vẫn vừa ăn kem vừa xuýt xoa, liếm từng tí y như trẻ con ngày xưa, thời tôi còn bé ở quê mỗi lần có chú bán kem chở cái thùng xốp đi qua xóm, tay bóp cái kèn kêu “bép… bép”, tiếng rao “Kem đê… kem đê, đổi kem đê…” vang lên là lũ trẻ trong xóm lại ùa ra tíu tít, kem chỉ 200 đồng một que nhưng không phải đứa nào cũng có tiền mua, hoặc là đổi vỏ chai, vỏ lon, vỏ hộp sữa, ngày đấy người ta còn đổi cả vỏ chai bia Tàu nữa… Dép rách dép hỏng mang ra cũng đổi kem được, nhiều thằng thèm quá đổi luôn cả đôi dép đang đi, dù đã rách ngang rách dọc rồi…
Có được kem đã khó, ăn kem lại càng là một nghệ thuật, phải liếm từng tí một không sợ hết, đứa nào có xin một miếng thì phải thật thân mới cho, còn không chỉ được đứng nhìn… mà đã xin được rồi thì chỉ được liếm thôi, thằng nào ăn tham mà cắn thì chỉ có nhừ đòn, nhiều trận đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng chỉ vì “nó xin liếm kem nhưng lại cắn của cháu…”, cả một trời kỷ niệm tuổi thơ…
Cứ lan man nghĩ ngợi vẩn vơ đến khi em hỏi:
– Anh… anh đang nghĩ gì đấy?
– Nhìn em ăn anh lại nhớ hồi bé bọn trẻ ăn kem…
– Anh bảo em trẻ con chứ gì? – Em nhí nhảnh.
– Em không trẻ thì già với ai? – Tay em khỏi chưa?
– Khỏi lâu rồi mà.
– Có để lại sẹo không?
– Có… mà anh điều tra gì ghê thế?
Tôi hít một hơi thật sâu… gió lạnh vào đầy họng tí sặc, nhưng đỡ hồi hộp hơn:
– Đưa tay anh xem nào?
Em ngập ngừng, ngơ ngác:
– Xem gì.
– Em cứ đưa đây.
Vừa nói tôi vừa nắm lấy bàn tay em đang rụt rè, tay em rất mềm mại và rất ấm, tôi lần sờ từng ngón tay từ ngón út lên ngón cái.
– Làm gì có sẹo?
Em rụt tay lại luôn.
– Ơ đấy là tay trái, sẹo bên tay phải mà… anh này…
Ừ nhỉ mình cứ nhầm, lợi dụng quen thói rồi các bác ah.
– Đưa anh xem…
Em lại đưa tay phải cho tôi cầm, tôi lắm chặt tay em, mặt nhìn ra xa xa, dưới sông những ánh đèn lấp loáng, tôi cảm nhậm được hơi ấm từ bàn tay em truyền sang:
– Tay em ấm lắm.
– Mẹ em cũng bảo thế…
– Mẹ anh bảo, ai có bàn tay ấm thì người đó giầu tình cảm lắm…
Tôi sờ thấy vết sẹo nhỏ ở ngón tay cái của em, vì nó mà tôi đã gặp em đấy, liệu có phải là định mệnh không?
Gió dưới sông lại thổi lên, em khẽ rung mình vì lạnh, tôi siết chặt bàn tay em, mười ngón tay đã đan vào nhau, chẳng ai nói gì hai đứa cứ đứng nhìn ra phía xa và cảm nhận làn hơi ấm, hương tóc em vẫn thơm nhè nhẹ, đôi má em ửng hồng.
Nói không ai tin… lần đầu nắm tay em…
Lần đầu nắm tay em cảm giác thật bồi hồi xao xuyến, ước gì thời gian ngừng lại để tôi nắm tay thật lâu như thế này mãi.
Nhưng tự dưng tôi thấy buồn đái quá, chắc tại hôm nay uống nhiều nước lúc chiều lại quên không đi tiểu, tôi quay sang em nhỏ nhẹ:
– Phương…
Em cũng khẽ ngoảnh gương mặt thanh tú sang phía tôi:
– Dạ…
– Mình… về đi em.
Em có vẻ hơi bất ngờ và hụt hẫng, nắm tay đang thích mới được một tí đã rủ về, tôi thêm vào:
– Về thôi không muộn em ah, bố mẹ lại lo lắng.
Đánh đúng tâm lý luôn nha, thể hiện là một thằng đàn ông rất đứng đắn và đầy trách nhiệm, đôi mắt em lấp lánh, trong đôi mắt ấy tôi đọc thấy niềm tin.
Đưa em về trên đường đê, mặc dù vừa giục em về kẻo muộn nhưng tôi lái xe chậm như rùa bò, vì tôi sợ đường xóc đi nhanh mà lao vào cái ổ gà là đái mẹ ra quần ngay, mót lắm rồi. Thấy tôi có vẻ khó chịu, ít nói hẳn đi một đoạn dài chẳng mở mồm câu nào, có lẽ em nghĩ tôi đang bồi hồi. Tôi khẽ đưa tay ra sau lắm lấy bàn tay em kéo nhẹ lên, em cũng không phản ứng gì, nhưng hoàn cảnh này tôi thấy khó chịu lắm, không giải quyết cái vấn đề kia thì không làm ăn gì được, đánh liều tôi gọi em:
– Phương ơi…
– Dạ…
Em đang chờ đợi một điều gì đó, tôi định nói điều gì mà không dám, hồi hộp lắm, em ngồi sau cũng vậy, tôi nghe rõ cả hơi thở của em.
Đây rồi, thời cơ đã đến, đoạn đường này tối tối lại vắng người, lấy cam đảm hít một hơi thật sâu thở ra thật nhẹ, tôi cất lời:
– Anh… anh rẽ vào đây, em đợi anh 1 tí, anh đi giải quyết… nha…
Tôi dừng xe rồi chạy tót vào trong, tiếng cười em khúc khích sau lưng…
Thật không có gì sướng bằng đi đái kịp thời, tôi thấy dễ chịu sảng khoái vô cùng, hiên ngang tôi bước ra, em nhìn tôi cười khúc khích.
– Cười gì?
– Em cười gì đâu?
– Mình về thôi em.
Thấy trong người nhẹ nhõm hẳn, bao hứng thú lại ùa về, lau tay lên áo xong tôi lại vòng ra sau nắm tay em và kéo em ngồi sát vào mình, sau lưng thấy ấm thế, mùi tóc em thơm ngất ngây đã ở rất gần, chẳng thấy em phản ứng, có lẽ những cơn gió lạnh đã làm cho con người ta xích lại gần nhau hơn, để hòa vào nhau chút hơi ấm, tôi lại thấy bắt đầu yêu mùa đông này rồi đấy.
Đưa em đến cổng làng thì cũng vừa kịp chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, tôi lại lên xe quay ngược về Hà Nội, ngồi trên xe nghĩ lại lúc buồn đái mà tôi cứ cười một mình suốt, may quá trên xe vắng tanh chẳng có ai không người ta lại tưởng tôi vừa trốn ở trại thần kinh Trâu quỳ ra.
…
Đêm mùa đông, nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, những cơn gió thổi xào xạc, những ánh đèn đường vàng lấp lánh, trong này ấm và nghe nhạc Phú Quang, dạo này nhận thấy mình hay nghe nhạc Phú Quang hơn trước, có lẽ mình đang dần yêu mùa đông rồi thì phải, thấy nhớ em.
“Em đi ngủ chưa?”
“Em sắp ngủ rồi, anh chưa ngủ ah?”
“Anh đang nằm nghe nhạc, anh chưa buồn ngủ… anh thấy… nhớ em”.
Bao nhiêu lần nhắn tin tán gái rồi mà lần này vẫn hồi hộp, những tin nhắn kiểu như vừa rồi rất quan trọng, tôi gọi đó là những tin nhắn mang tính “bước ngoặt”.
Sao lâu thế nhỉ? Sinh viên đại học năm cuối chứ có phải học sinh lớp 1 đâu mà đánh vần lâu thế, đắm mình trong những giai điệu da diết và đầy sâu lắng, tôi chờ em…
Hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm.
Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng.
Heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa…
Có tin nhắn, nhưng chẳng thấy gì, trắng xóa… tít ở cuối có 2 chữ “mt”, em định đánh đố gì tôi đây? Mt là gì vậy.
Tôi nhắn tin “mt là gì đấy em?”
Hay mt là mai tới? Không phải, có thể là mẹ tới, chắc là đang nhắn tin cho giai thì mẹ tới thế là nhắn vội hai chữ mt, tôi thấy mình phán đoán như thần ý.
Chẳng để tôi phải đợi lâu em nhắn lại “Thôi anh ngủ ngon nhé, em ngủ đây”…