Một tuần đi làm, Hoàng Nam và Mộng Cầm gần như không nói với nhau một lời nào, có chăng chỉ là vài lời chào hỏi xã giao xa lạ. Có lẽ vì vậy mà Mộng Cầm thường xuyên cáu bẳn, những nhân viên ở dưới dù ấm ức nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng cô. Họ không thể không đặt câu hỏi, tại sao tuần này sếp Cầm lại thay đổi như vậy. Một vài nhận định thất tình hoàn toàn chính xác đã được được đưa ra. Một vài kẻ bám đuôi trước kia ngay lập tức ngửi thấy mùi rạn nứt giữa cô và Hoàng Nam, liền tích cực tấn công và tán tỉnh, nhưng đổi lại với họ đó là sự lạnh lùng phũ phàng đến tàn nhẫn như mọi khi, một số kẻ chỉ có thể lắc đầu và cho rằng cô là nữ hoàng băng giá, cũng có một số coi cô là một mụ đồng bóng khó tính để lý giải cho thất bại của mình.Tuần này 1/2 công ty chứng khoán Tân Lợi Phát đi nghỉ mát Đà Lạt một tuần, dù không hứng thú lắm, nhưng vì không khí của công ty Hoàng Nam buộc phải tham gia chuyến du lịch này.Ngồi cạnh anh trên máy bay, Mộng Cầm lên tiếng phá vỡ sự im lặng lâu nay.
– Hoàng Nam, quan hệ của chúng ta có thể trở lại như trước tối hôm đó không?
Im lặng một hồi anh gật đầu.
– Anh nghĩ là có thể được, hy vọng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau.
Sau lúc đó, như cây cối gặp mùa xuân về, Mộng Cầm trở nên vui vẻ lạ kỳ. Cô sung sướng dủ anh cùng đi dạo đồi thông, ngắm hồ Xuân Hương….
Những buổi tiệc tùng, những buổi hát Karaoke sau đó, cô khoác tay anh, cùng anh hát bài “lời của gió”. Khiến bao nhiêu người trong cơ quan lại có dịp xì xào. Nhưng với Hoàng Nam, anh không quan tâm lắm với anh Mộng Cầm như một người bạn, hay như một người em gái kết nghĩa mà thôi.
– Mộng Cầm ngủ ngon nhé.
Hoàng Nam chia tay cô ngay trước cửa phòng.
– Vào uống với em một chén rồi hãy về. Em cảm thấy cô đơn.
Giọng Mộng Cầm van vỉ.
Hoàng Nam miễn cưỡng đồng ý. Đi vào phòng Mộng Cầm rót một ly rượu mầu đỏ nhạt lên mời anh.
Một hơi rượu nồng đậm tuyệt hảo lan toả khắp cơ thể Hoàng Nam, anh khẽ than.
– Rượu ngon thật.
– Anh thưởng thức thêm chén nữa chứ.
Không khách khí, Hoàng Nam làm hết chén thứ hai, thứ ba cùng với Mộng Cầm.
Mặt Mộng Cầm đã đỏ lựng, trên chiếc váy đỏ trễ hở khe ngực trắng muốt khiến cô càng thêm phần quyến rũ. Sức hút thật là khó cưỡng, máu trong người Hoàng Nam đập nhanh hẳn lên, anh vội vàng đứng dậy và nói.
– Anh phải về phòng đây.
– Đừng về vội, uống với em vài ly nữa và nhẩy với em một bản nhạc rồi hãy về.
Rồi ngay lập tức cô, thay ánh đèn sáng bằng một ánh đèn mờ và một bản sonát êm ái và ru dương vang lên. Anh ôm trọn cả bờ eo mềm mại của cô, tấm váy mềm mại như nhung càng kích thích anh khám phá làn da tuyệt mĩ bên trong. Mùi tóc cô thơm thoang thoảng, gần một chút nữa, mùi da thịt nồng nàn.
– Hoàng Nam.
Cô gọi anh, hai mắt nhìn nhau, cảm giác khao khát và nóng cháy như muốn nổ tung trong mắt của cả hai người, đôi họ vô tình rồi vồ vập lần tới tìm nhau. Say đắm và mê mẩn bất tận với tiếng nhạc du dương. Cả chiếc váy đỏ rơi xuống, nhường chỗ cho làn da trắng muốt. Với nụ hôn dài như bất tận, họ trần truồng gì sát nhau, tấm ga trải giường trắng muốt đã xộc xệch đi đôi chút.
Sự mềm mại đàn hồi hút kinh người bên dưới làm Hoàng Nam càng thêm ham muốn. Mắt Mộng Cầm nhắm nghiền, hai chân cô đã giơ tơ hơ lên mặc Hoàng Nam giày vò. Kê con cặc nóng hổi ngay trước cửa lồn, Hoàng Nam cong mông lên phóng thanh thép gân guốc về phía trước. Nhưng do gấp gáp nên con cặc của Hoàng Nam trượt ra khỏi cái lỗ lồn nhỏ xíu đang co bóp dữ dội của Mộng Cầm. Điều đó làm cho Hoàng Nam và Mộng Cầm càng thêm khẩn trương và kích thích. Thở hổn hển, anh nhấc mông lên, lần này anh đã để sẵn đầu buồi nóng bỏng ngay miệng lỗ, Mộng Cầm vẫn lim dim, cô đang chờ đang khao khát người đàn ông mà cô yêu mến.
…
Reng Reng Reng…
Tiếng điện thoại quái quỷ vang lên khi Hoàng Nam đang định kết nối toàn diện với Mộng Cầm.
– Kiều Thanh à, anh đây.
Hoàng Nam nói kèm với hơi thỏ nặng nhọc.
– Anh sao vậy, anh có khoẻ không.
Giọng nói ấm áp của Kiều Thanh vang lên.
– Không anh không sao
– Em nhớ anh quá.
Kiều Thanh thủ thỉ.
– Anh cũng vậy, anh đang bận tí nữa anh gọi cho em nhé.
– Vâng.
Hoàng Nam tắt máy. Anh nhìn xuống giường, Mộng Cầm vẫn đang trần truồng mỹ lệ chờ đợi anh, đôi mắt cô nhìn tấm thân của anh anh đầy khao khát.
Bằng tất cả định lực, Hoàng Nam thốt lên và quay lưng.
– Mộng Cầm anh xin lỗi.
– Đừng, ở lại với em đêm nay đi.
Mộng Cầm bất chợt ôm chặt lấy lưng Hoàng Nam. Từng giọt nước mắt chẩy xuống lưng anh và khe ngực của cô.
– Mộng Cầm anh không thể đi cũng em đến cuối cuộc đời, như thế này là sai trái, anh không muốn huỷ hoại em.
– Em biết, em không trách anh. Đừng đi, ở lại đây với em, cho em một giấc ngủ ngon thôi được không anh.
Hoàng Nam quay người lại gạt đi những giọt nước mắt của Mộng Cầm. Anh ôm tấm thân trần của cô vào lòng và cả hai cùng thiếp đi, một giấc ngủ không còn tà niệm.