Sinh đôi

Phần 43

– Đó là do mày tự chuốc lấy thôi… ha ha ha…– A…

Tiếng Lưu Đạo văng vẳng phát ra từ máy ghi âm cùng thanh âm bùm bụp rột rạt rất to. Hoàng Phong và Trọng Bá chau mày tựa hồ rất bất nhẫn dù rằng lần này là lần thứ ba họ nghe lại đoạn băng này. Rõ ràng tên Định, thằng đệ tội lỗi của cả hai anh em đang chịu những cú đấm đá không một chút nương tay nào. Nắm đấm cả hai siết chặt trên đầu gối, ướt rịn mồ hôi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tang chứng trên bàn mà tên đàn em hối lỗi liều mạng mang về. Tiếng hét tên Định rợn người phát ra từ thiết bị trên bàn, lời nói của hắn tựa hồ phải rất ráng sức mới có thể bật ra…

– Tụi mày… tụi mày gài bẫy tao…

– Ha ha… tự mày tham lam… tự mày chui vào rọ… nếu mày không có máu cờ bạc thì tụi tao có làm gì cũng vô ích thôi nhóc à…

– Mẹ… Á… hự…

Dương sư phụ vuốt vuốt chùm râu bạc phơ dưới cằm, đăm chiu nghe ngóng từng tiếng động trong đoạn băng ghi âm mà tụi Phong Bá đường mang đến. Ông hoạt động trong làng võ thuật rất nhiều năm rồi, vai vế quả thật không nhỏ, nên với việc trận đấu do ông làm trọng tài mà xảy ra điều gian dối này quả thực phải được giải quyết thật kỹ càng. Các trò chơi bẩn trước trận đấu, trong đời trọng tài, ông gặp phải không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào có chứng cớ gần như xác thực hoàn toàn như lúc này.

– Ha ha… mày cũng nên trách thằng Phong đi… Nếu nó không dính cái bẫy mỹ nhân phục thuốc đơn giản thế thì có lẽ còn có cơ may giữ lại được võ đường… ha ha…

– Mẹ mày… thằng chó… hự…

– Còn chửi hả… Bố thí nó vài nhát dao rồi đập gãy tay chân nó cho tao…

Tiếng dao miết trên da thịt sắc lạnh cùng với âm thanh răn rắc đanh thép lạnh sống lưng vang lên ngay sau lệnh của Lưu Đạo. Dương sư phụ tắt cái máy ghi âm ngay. Đây là lần thứ hai ông nghe nó, nhưng cũng như lần đầu, cứ nghe âm thanh đó ông lại thấy nhức nhối xương khớp khắp toàn thân. Ông nhìn đám Phong Bá đường rồi liếc sang phía tụi Lưu Đạo Võ Quán. Người đứng đầu cả hai phe đang ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn dài trong hội trường của tổng đàn võ thuật. Đầu bàn là Dương sư phụ, người mà dân học võ ai cũng kính trọng, ông ôn tồn hỏi, cố nén sự tức giận vào trong.

– Cậu giải thích sao về đoạn băng ghi âm này…?

– Đây… đây…

Lưu Đạo trán ướt rịn mồ hôi, lắp bắp trả lời, hắn không ngờ tên đệ tử ngu ngốc của Phong Bá Đường sa chân dễ dàng vào cái bẫy cờ bạc lại có sát chước âm hiểm như thế này. Ngày hôm đó tên Định đột ngột tới chửi bới gây gổ, hắn chỉ tưởng nó vì tức giận xấu hổ quá hoá làm liều, chứ đâu ngờ hành động đã có tính toán, thủ sẵn cái máy ghi âm liều mạng cố gắng moi móc từng câu từng chữ lời nói của mình. Lưu Đạo nhìn Hoàng Phong, Trọng Bá và đám đệ tử Phong Bá đường lố nhố đứng phía sau, âm thầm đánh giá lại địch thủ của mình, lòng không khỏi thấp thỏm lo lắng. Linh Đan trông dáng vẻ lúng túng của hắn chau mày thất vọng, gã cục súc này quả là chẳng làm được gì ngoài đánh đấm. Cô cúi xuống nói nhỏ điều gì đó vào tai làm hắn mắt sáng rực như ngộ ra chân lý nhanh nhảu trả lời…

– Đây… không phải tôi nói, không phải giọng tôi… tụi nó nguỵ tạo ra cuộn băng này…

Dương sư phụ giận dữ trước sự trơ trẽn, cố tình lấp liếm chối bay biến trắng trợn của Lưu Đạo. Nhưng trước khi ông kịp phản ứng gì, cánh cửa hội trường bật mở. Cả đám người bên trong không hẹn cùng ngoái nhìn. Một gã to mập, gương mặt khinh khỉnh bước vào. Dáng vóc đồ sộ của gã nhất thời làm cho không một ai để ý đến bóng hình nhỏ bé lẩn khuất đằng sau.

– Chào thầy… con đã đến rồi…

Gia Bảo lên tiếng, giọng nói oang oang khắp cả căn phòng rộng lớn chứng tỏ khí lực rất sung mãn. Cơn giận trong người Dương sư phụ giảm đi ít nhiều khi thấy gã đồ đệ yêu quý nhất của mình xuất hiện. Chính ông là người đã gọi gã tới cuộc họp bất thường này. Với cục diện căng thẳng, ông sợ nếu không tìm được hướng giải quyết, cả hai phe sẽ xảy ra cự cãi ẩu đả. Mặc dù với võ học gian khổ tu luyện nhiều năm, chế ngự toàn bộ lũ này hoàn toàn nằm gọn trong khả năng của Dương sư phụ, nhưng trong cương vị là người đứng đầu giới võ thuật, ông lại không tiện ra tay trấn áp, đành phải nhờ đến tên đệ tử mà bản lĩnh chỉ thua kém mình chút đỉnh tương trợ.

– Anh Phong…

Thanh âm êm ái trong vắt của Huyền Ny vang lên làm cả đám người có mặt trong phòng hơi bất ngờ. Hoàng Phong và người kinh ngạc nhất ở đây. Những chuyện xảy ra với võ đường đã khiến anh ta bỏ lơ người yêu mấy ngày trời, giờ nàng lại đột ngột xuất hiện mà không hề được dự báo trước. Nàng vẫn xinh đẹp như mọi ngày, dáng đi thoăn thoắt đến chổ Hoàng Phong ngồi, mặc kệ tất cả những ánh mắt thèm thuồng của cả hai phía đang dồn về từng đường cong trên cơ thể mình. Linh Đan nheo mắt nhìn con bé mới xuất hiện, vẻ mặt âm u khó đoán.

– Em đã nghe tên mập kia kể hết rồi… sao anh lại tránh mặt em…? Có gì phải kể cho em biết chứ…

Giọng nói Huyền Ny nhỏ nhẹ không chút giận dữ khiến Hoàng Phong thầm cảm ơn người yêu, tự thấy mình quá ích kỉ trong những ngày qua. Nàng tuy láu táu, nhưng tuyệt không phải là người không hiểu chuyện. Nàng biết rõ anh ta xem trọng võ đường có khi còn hơn cả mình, nên mặc dù vẫn bực tức chuyện cắt liên lạc nhưng lại không nỡ trách mắng, nhất là trong tình cảnh như thế này.

– Á à… Thì ra là chỗ quen biết với Dương sư phụ… chẳng trách…

RẦ…ẦMMM…​

Bốn bức tường xung quanh hội trường run lên bần bật, dư âm chưởng lực kéo dài phải đến một lúc lâu sau. Cũng may mặt bàn được làm từ một loại đá cứng mới có thể trụ được cú đập đầy uy mãnh đó. Mặt ông đỏ bừng tức giận, râu tóc phấp phới xung quanh. Ý tứ trong câu nói của Lưu Đạo quá rõ ràng. Nó đánh vào lòng tự trọng của ông.

Lưu Đạo hoảng hồn nhỏm người về sau một chút, hắn không ngờ rằng lão già nhỏ thó này lại có nội công thâm hậu đến thế. Quả là ngồi lên được cái ghế đó không chỉ là hư danh. Tự khắc dặn mình phải cẩn thận ăn nói hơn.

– Cậu cho rằng tôi thiên vị bày ra trò này…?

Dương sư phụ gằn từng chữ, xương cốt ông kêu răn rắc, không khí xung quanh chuyển động liên tục. Bây giờ không chỉ phía Lưu Đạo, ngay cả tụi Phong Bá đường cũng lộ vẻ kinh hãi. Huyền Ny há hốc mồm, đây là lần đầu tiên nàng thấy cận cảnh một cao thủ võ thuật vận nội công, khí cường tỏa ngợp cả căn phòng. Chỉ có một kẻ vẫn bình thản trong lúc này, gã nhìn nàng với ánh mắt thích thú, võ công của sư phụ mình thì Gia Bảo đã quá hiểu rõ rồi.

– Không… không… tôi không có ý đó… chỉ là với mối… mối quen biết thì Dương sư phụ khó mà xử lý rõ ràng được…

Lưu Đạo lòng tuy kinh khiếp nhưng vẫn cố nói cứng. Hắn không muốn cái võ đường to lớn vừa được sở hữu vài ngày lại mất đi. Quan trọng hơn là hắn chẳng dám tỏ ra khiếp nhường với tụi Hoàng Phong trước mắt cô gái sau lưng mình, đã vậy thêm một chút ghen tức với con bé có phần xinh đẹp tuyệt trần hơn bên phía đối phương. Dương sư phụ suy nghĩ lời Lưu Đạo vừa nói, tuy rằng chỉ để lấp liếm đi cái thủ đoạn đê tiện của hắn, nhưng quả thật cái lý trong đó thì khó mà giải bày rõ ràng. Ông không thể ngờ được là gã đệ tử quý báu của mình lại có quen biết với người liên quan đến Phong Bá đường. Điều đó vô tình gây khó xử cho ông lúc này. Chân mày ông nhíu lại, suy nghĩ từng khả năng giải quyết vấn đề.

– Thôi được… chỉ còn cách này… hai bên đấu lại…

– Cái gì… không được… kết quả đã có, đấu lại là thế nào…

Lưu Đạo gằn giọng, mắt nhìn trừng trừng nhìn về phía Hoàng Phong nãy giờ vẫn im lặng. Hoả khí Dương sư phụ vừa giảm xuống thì hắn đã trở lại vẻ bạo gan của dân đấm bốc. Cả đám đệ tử sau lưng hắn cũng thuận theo đại ca nhao nhao lên phản đối. Hắn bĩu môi với Trọng bá nói tiếp…

– Vả lại… lần đó… là có điều kiện trao đổi… lần này đâu còn gì nữa…

– Mày…

Hoàng Phong lửa giận đã bốc lên từ nãy giờ nhưng được kềm nén lại do sự xuất hiện của Huyền Ny. Anh ta tuy cũng không đồng ý với đề nghị của Dương sư phụ, nhưng hiểu rằng sự việc xảy ra ngoài ý muốn của ông nên không còn cách nào khác. Dù nghe được những từ “điều kiện trao đổi” mà chính hắn gài bẫy thằng đệ mình mà có, cục ức chế đã lên tiếng miệng nhưng chỉ phát ra được một chữ rồi im bặt cứng miệng chẳng biết nói gì thêm.

Linh Đan nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào cô gái vừa xuất hiện sau lưng Hoàng Phong. Cô nghiến răng hóp cả hai má, chính xác là con bé trong tấm hình đó, người cô muốn tìm hôm nay tự dẫn xác đến. Lại thấy vẻ dịu dàng của Hoàng Phong đối với con bé ấy nhưng lại chẳng hề nhận ra mình là ai, cô chỉ hận không tự tay cáo rách cái mặt xinh xắn ấy được. Linh Đan lại cúi xuống thủ thỉ vào tai Lưu Đạo. Hắn chau mày lắng nghe, rồi quay qua trao đổi khẽ, gương mặt từ khó hiểu dần chuyển sang quỷ dị bất thường, trái khế ngay cần cổ giựt lên xuống liên tục. Sau đó hắn im lặng hồi lâu mới lên tiếng, giọng nặng nhọc như khó khăn lắm mới quyết định được…

– Vậy đi… Đừng nói tôi không cho mấy người cơ hội… Trận đấu sẽ được tổ chức lại với điều kiện… Nếu tôi thắng lần nữa… con bé kia phải qua chỗ tôi làm hậu cần…

– Cái… Cái gì…

Cả Hoàng Phong và Trọng Bá cùng thét lên một lúc, đám đệ tử đằng sau nhao nhao chửi bới. Điều kiện tên khốn Lưu Đạo đưa ra ai cũng hiểu được ý đồ của hắn. Một đóa xoa xinh đẹp hoàn mỹ như Huyền My mà qua làm hậu cần cho tụi cục súc vô liêm sỉ kia thì chẳng biết đực điều gì sẽ xảy ra với nàng. Vả lại nàng còn là người yêu của một trong hai người đứng đầu Phong Bá đường, bắt nàng cam chịu phục vụ tụi nó chẳng khác nào một sự sỉ nhục rất lới đối với thể diện của cả hội. Hoàng Phong không còn nhịn được nữa, nhỏm dậy chuẩn bị lao đến ngay đối phương. Nếu không được Huyền Ny nắm chặt khuỷ tay, một trận chiến đã có thể xảy ra. Tụi Lưu Đạo cũng đã thủ thế sẵn sàng ứng phó. Dương sư phụ đập bàn một cái nữa, lần này chỉ nghe tiếng nhưng không có xung động gì là do ông chỉ muốn cảnh cáo cả đám không phát kình. Lần đầu tiên ông cảm thấy bất lực, không biết giải quyết sao cho chu toàn, mấy năm võ học không bằng một lần thể diện. Đúng lúc đó một thanh âm nhỏ nhẹ, run run nhưng dứt khoát thốt lên…

– Được thôi…

Cả đám đổ dồn mắt về người vừa lên tiếng. Huyền My sau một hồi suy nghĩ, nàng quyết định chấp nhận điều kiện của lũ bặm trợn kia. Gương mặt Huyền My lộ vẻ cương quyết trước anh mắt kinh ngạc của những người xung quanh. Tim nàng đập liên tục trong lồng ngực khi thấy vẻ thèm thuồng không che dấu của đám ngồi đối diện bàn, rùng mình tưởng tượng cảnh mình bị vũ nhục nếu lỡ chẳng may Hoàng Phong thua trận. Gạt bỏ ý nghĩ gớm ghiếc ấy đi, nàng tin vào anh ta, nàng tin vào người yêu của mình. Vì võ đường, vì nàng, anh ta sẽ chiến đấu hết sức mình.

Linh Đan trừng trừng mắt nhìn con bé xinh đẹp đó. Cô không ngờ con bé lại cương nghị liều lĩnh đến thế. Quay lại nói nhỏ với hai tên đàn em sau lưng, Linh Đan tâm trí xoay chuyển liên tục, cuối cùng đưa ra quyết định đã chơi thì chơi cho tới cùng. Lần đầu tiên cô lên tiếng ngay khi thấy môi Hoàng Phong mấp máy chuẩn bị can thiệp…

– Một lời đã định… Tôi cũng sẽ làm hậu cần cho Phong Bá nếu lưu Đạo Võ Quán thua cuộc

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48