Hoàn cảnh thật sự quá khó khăn ngặt nghèo dành cho chàng trai của chúng ta. Một bên là thằng con trai nhưng đầu óc chưa hoạt động bình thường, một bên là cô gái với sự khát khao chiếm đoạt cơ thể của thằng con trai mãnh liệt. Hân nhìn Phong, ánh mắt hoảng sợ đã chuyển thành sự phấn khích:– Em đã nhận ra rồi hả Phong? Kể từ giây phút đầu tiên gặp em, chị đã yêu em mất rồi. Vì quá thèm muốn thân xác nhỏ bé xinh tươi của em, chị không còn cách nào khác ngoài làm việc này. Chị sẽ hôn lên trán của cái đầu đã lìa khỏi cổ, chị sẽ ôm ấp một cơ thể mà tim đã ngưng đập, dù vậy dòng máu tươi mà chị sẽ thưởng thức sẽ vẫn nồng ấm, vẫn đỏ thẫm…Haha….
Giọng của Hân càng lúc càng điên loạn, cơ thể bắt đầu quằn quại vì sự phấn khích đến tột cùng, khiến bản thân mất dần đi khả năng kiểm soát suy nghĩ. Phong chỉ biết lặng người đứng nhìn, phần vì quá bất ngờ trước tính cách cũng như sở thích quá quái dị của Hân, phần vì cơ thể rã rời, đầu óc choáng váng, cơn đau âm ỉ từ cánh tay ướt đẫm máu. Hắn chỉ còn biết cười trừ, làm gì hơn khi di chuyển còn không nổi, nói chi đến ngăn Hân giết hắn. Hân vẫn cười một cách điên dại, nhưng dường như đã nhớ tới nhiệm vụ chính, ả quay sang Phong.
– Nào, đã tới lúc mọi mong ước của chị sẽ thành sự thật, chỉ cần em đứng im thôi, không làm gì cả, mọi việc còn lại để chị lo. Mà em cũng còn làm gì được đâu, đúng không nào ? Haha…
Hân rút từ từ khẩu MG-69 từ trong túi, nâng nó lên ngang mặt Phong, không biết vì khẩu súng thật quá nặng hay là do tâm lí của ả không tốt mà tay của ả rung rung. Phong lập tức để ý chi tiết này, vì hắn biết hắn có thể giữ được mạng từ những điều vụn vặt. Chí ít nó cũng câu được một khoảng thời gian trước khi Phong đạt được thời điểm lúc mà hắn muốn. Trước hết, hắn phải xác thực mối bận tâm trong đầu đã.
– Cầm khẩu súng còn không vững, chị lấy can đảm đâu ra để giết tôi đây ?
Hân thoáng chút ngỡ ngàng – dấu hiệu quá rõ của sự bất ổn, hay nói thẳng ra là không đủ sự lạnh lùng và tàn nhẫn để bóp còi. Phong biết lúc này mà hắn dừng lại, thì hắn sẽ ăn kẹo đồng ngay, cần phải bóp nát tâm trí của Hân trước khi ả có thể làm được gì.
– Cô cũng chỉ chẳng qua là to mồm, cô không có sự hận thù để giết người, cái tình yêu xàm xí gì đó cũng quá chi là yếu ớt. Cô có dám không? Nào, bắn tôi đi, đừng dừng lại, bóp còi đi!
Nội tâm Hân đang diễn ra cuộc đấu trí hết sức ác liệt, giữa cảm giác một muốn chấm dứt những tiếng sủa văng vẳng bên tai, một muốn buông xuôi tất cả. Nhưng không, không thể nào bỏ cuộc được, Hân nâng khẩu súng, làm Phong sợ xanh mặt:
– Đệt, chơi ngu rồi bà con ơi…
Tiếng súng vang lên đanh thép, Phong lập tức lộn nhào qua một bên. Một bộ phim hành động thực thụ đang diễn ra trước mắt. Hắn nhanh chóng chạy vòng ra sau mấy tấm ván gỗ mục hòng né đạn. Lại một viên kẹo đồng nữa bay khỏi họng súng, cắm thẳng ngay bên dưới cậu bé của Phong. Tội nghiệp nó, cứ bị hù cho chui thụt vào thế này thì làm sao mà xơi Vy được. Phong thấy rã rời thân xác, nhưng khẩu súng đã lên nòng còn bay khói thuốc nghi ngút khiến hắn chẳng dám ngồi nghỉ, ăn kẹo như chơi.
Tiếng cười điên loạn của Hân ngày một to và mang dại. Tiếng cười như đâm thủng lỗ tai, mang vào não người nghe cảm giác như muốn phát điên. So ra với những lúc mà Hân gào thét vào tai hắn thì lúc đấy còn sướng chán!
Tranh thủ một vài khoảnh khắc rảnh tay… à nhầm rảnh chân, Phong liếc đồng hồ. Thời khắc đã đến, để hắn giải quyết vụ này. Phong bước ra đứng trước mặt Hân, lạnh lùng và im lặng. Hân nhìn hắn với ánh mắt điên dại, khẩu súng nóng hổi giơ lên trước mặt.
– Cuối cùng mày cũng đã chịu thua, chỉ cần một chút, một chút nữa thôi, là mày sẽ thuộc về tao.
– Cô đã thua…
Phong chép miệng một cách thờ ơ. Chẳng biết Hân có nghe được không mà ánh mắt ả lại rực lên sự thèm muốn Phong.
Ngón tay kéo còi…
Tiếng nổ chát chúa…
Hai kẻ đứng đối diện nhau…
Một người gục xuống.
Cô gái nằm trên mặt đất với vũng máu bên cạnh. Thằng con trai mở cánh cửa gỗ của căn nhà, bước ra ngoài, thả mình xuống trước thảm cỏ đẫm sương. Ánh trăng nhuốm màu cả ngôi nhà, kí ức lại nhuốm màu của máu đỏ. Cảnh tượng thật đẹp, nhưng mấy ai biết được đó là hậu cảnh của một trận chiến, nơi mà ranh giới của cạp đất và sống nhăn răng là rất mong manh. Trước khi cơ thể chạm mặt đất, nút dịch chuyển đã đưa Phong rời khỏi nơi này – vùng đất của tầng đáy xã hội.