Như các bạn cũng biết, tôi với Kim Anh là bạn và còn là bạn cực kỳ thân thiết nữa. Có vẻ như sau vụ Nha Trang thì chúng tôi e dè nhau ra hơn nhưng không phải vì thế mà tôi và em không gặp mặt thường xuyên với đầy đủ các chủ đề được bàn đến. Như hôm nay chẳng hạn.
– Anh thích truyện Nguyễn Nhật Ánh không?
– Anh có đọc!
– Truyện của ổng cũng hay ha anh!
– Ừ! Hay.
– Nhưng truyện “Mắt biếc” em không thích lắm!
– Vậy chắc cuốn đó dở lắm à?
– Không! cuốn đó hay nhất – em cười – Nhưng khúc cuối tự nhiên tác giả lại không chịu yêu Trà Long mà bỏ đi!
– Chứ không lẽ em muốn “người tôi yêu giờ lại là má tôi” à?
Kim Anh cười tít mắt, chúng tôi là thế, gần gũi với nhau đủ tin tưởng để kể về mọi chuyện của riêng mình. Một hôm nọ, khi tôi và Kim Anh đang trong quán chém gió thì xuất hiện một thằng nhìn cũng đẹp trai rủ Kim Anh học nhóm. Không biết tại sao tôi không ưa thằng này nhỉ! Nhìn nó cũng được: Dáng cao ráo, da trắng trẻo, mặt mày nhẵn nhụi và cùng một mô típ với tôi: Chạy tay ga cầm iphone.
“Đồng nghiệp chăng?” – Tôi tự hỏi.
Nói chung không biết có phải là tôi hơi già trước tuổi không nữa nhưng trông thằng này gai mắt thật. Đàn ông con trai mà da trắng như bạch tạng, đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ mái lệch mái xéo như cái mái tôn bị méo mà người ta bỏ trong mấy gánh ve chai vậy, đã thế còn dài chỗ này, ngắn chỗ nọ, cạo chỗ kia trông chẳng ra hình thù gì! Chưa hết, sao dạo này mấy ku mới lớn khoái cái kiểu áo hồng hồng quá? Với tôi, mặc nó vào chẳng khác treo cái bảng trước ngực: ”Em là gay, cần thông ass”, cứ như tôi này: Áo thun có hình đầu lâu, quần jeans bụi bạc màu, nam tính ngời ngời. Nhìn thêm một lượt nữa: Mắt kính Nobita, quần jeans màu trắng (bó sát ôm lấy cái quần chíp nữa !), dầu thơm nồng nặc. Nói chuyện một lúc tôi hát xì mấy lần, nó hỏi sao, đành trả lời là anh bị cúm. Nó xin phép vào trường lấy vở cho Kim Anh mượn. Lúc nó đi, Kim Anh hỏi tôi.
– Anh thấy thằng đó đẹp trai không?
– Như thằng gay.
– Em thấy cũng được mà.
– Gớm.
– Anh trông cay cú thế!
– Có sao nói vậy thôi!
– Hot boy lớp em đó!
– Không phải đâu.
– Sao anh biết?
– Chưa biết cách học đòi!
– Là sao?
– Nhìn đôi giày và cách nó xịt nước hoa là biết!
– Anh nói gì em không hiểu?
– Từ từ rồi em hiểu!
Tôi cũng làm biếng giải thích, đang bực mà. Theo những gì tôi biết thì khi người ta xịt nước hoa, chỉ chấm vào cổ tay, dái tai một chút xíu thôi, vì làm thế nó sẽ hòa vào mùi cơ thể tạo một mùi riêng, chỉ thoang thoảng chứ không nồng nặc như ku này, còn nữa, mới gặp một người, để biết người đó như thế nào, người ta thường nhìn vào đôi giày, thằng ku còn không biết cả cách mang giày nữa, đôi giày dơ hầy, cột dây sơ sài và made in china với vỏ bọc là convert (đường may lỗi tùm lum). Theo nhận xét của tôi, ku này học đòi chơi nổi nhưng vẫn chưa đủ trình độ. Nó giống như bạn mặc áo vest mà xỏ quần đùi mang giầy bata vậy, không cái gì ra cái gì! Thằng ku từ trong trường chạy ra.
– Chào anh!
– Ờ! Chào em.
– Anh bữa khai giảng làm MC phải không?
– Ừ! Nó đó!
– Anh nói chuyện hay ghê! Mà anh cũng đẹp trai quá – Nịnh anh mày hả ku, chắc ku cậu tưởng tôi ngây thơ lắm.
– Anh không phải gay em à! – tôi cố tình chơi nó với giọng cười khả ố.
– Anh nói sao em không hiểu?
– Tại mấy con ghệ lúc cua anh cũng nói y chang em!
Cả quán cười to làm cậu nhỏ quê một khúc. Nó chẳng biết nói gì, thu nắm tay lại như thể muốn bay vào mà đập tôi vậy. Tôi nhìn nó cười cười, chắc ku cậu đang quê với Kim Anh đây. Đổ dầu vào lưa thôi, kiếm cớ đập nó coi như tập thể dục buổi sáng vậy
– Sao mặt em đỏ lại thế! Mắc cỡ à?
Cu cậu tiếp tục im lặng
– Sao em không nói một lời nào! Dù chỉ một lời không đáng chi!
– Tôi không nói chuyện với anh.
– Vậy chắc nãy giờ anh nói chuyện với chó!
Cả quán lại cười, phá tan cái không khí trang nghiêm mà cu cậu đang cố tạo ra.
– Anh muốn gì?
– Uống cafe, bộ đui sao không thấy.
– Anh coi chừng tôi đó!
– Nếu không thì sao? Cắn à?
Cu cậu gần như không bình tĩnh lại được, định nhào vô tôi. Nhưng có lẽ cu cậu cũng kịp nhận ra sự tương quan giữa 2 đứa. Mặt nó vẫn đỏ gay, môi mấp máy như muốn nói cái gì đó
– Kim Anh, vào lớp nói chuyện!
– Nó đi đâu là quyền của nó! Nó bồ em hả Kim Anh – tôi cố tình gài – Nếu có thì cho anh xin lỗi, hai người đi chơi vui vẻ!
– Thôi Thắng vào trước đi! – Kim Anh nhìn nó nói.
Thằng ku không biết nói gì, lủi thủi cụp đuôi ra khỏi quán. Kim Anh nhìn tôi, có vẻ giận
– Anh làm gì kỳ vậy!
– Gây sự đánh lộn!
– Anh cũng quá đáng lắm!
– Tại nó đòi cua anh!
– Nó cua anh hồi nào!
– Nó khen anh đẹp trai! – tôi nói với vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
Kim Anh vừa ôm bụng vừa cười, tôi cũng vậy. Chắc ở một góc khuất nào đó, cu cậu thấy cảnh này chắc là đang lộn ruột.