Vé một chiều…

Phần 11

Trong xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố về đêm thật đẹp. Lung linh dưới ánh đèn đường, những trung tâm mua sắm vẫn nhộn nhịp dòng người tấp nập. Tết sắp đến rồi. Tôi chuẩn bị đón cái tết thứ 3 xa quê hương, giờ này mẹ đang làm gì, những thằng anh em chết tiệt của tôi đang làm gì, những người thân yêu của tôi đang làm gì? Bất chợt tôi thấy nhớ nhà.“Suy nghĩ gì đấy?” em huých tay làm dòng suy nghĩ của tôi đứt đoạn.

“Chẳng nghĩ gì cả?”

“Mình đi đâu đây?” em tò mò.

“Đi rồi sẽ biết, lúc nào cũng chui vào cái chỗ ồn ào phức tạp đó không chán à? Ngày nào cũng có người hau háu nhìn em, bộ không sợ à?”

“Có gì phải sợ?”

“Ừ thì không sợ. Đã nói đừng có ăn mặc cái kiểu khiêu khích đó mà không nghe.”

“Anh cấm được tôi à?”

“Không cấm được. Nhưng xem ra cũng dễ bảo đấy.” tôi nhìn em rồi khẽ gật.

Hôm nay em không ăn mặc như mọi ngày, không còn những chiếc áo và những chiếc quần ngắn củn cỡn, mà thay vào đó là áo sơ mi quần jean giản dị, nhưng em vẫn đẹp lạ lùng.

Em nguýt dài. Tôi nắm lấy tay em, em giằng ra, lại nắm, lại giằng ra lần nữa. Tôi buông tay thở dài, mắt lại hướng ra phía ngoài. Bất chợt, em choàng tay qua tay tôi, khẽ dựa đầu lên vai. Tôi bật cười:
“Sao thế?Thích làm người xa lạ mà?”
“Tôi không cho anh nhưng tôi đâu có cấm tôi…”
Tôi lắc đầu. Đúng là vừa ngang bướng vừa kỳ lạ.

Chuyến xe cuối ngày thẳng tiến đến bờ biển, bước ra khỏi xe, chúng tôi tiến về phía có tiếng sóng rì rào.

“Lát làm sao về? Chuyến cuối rồi đấy.” em lay nhẹ tôi.

“Thì taxi về. Không thì đi bộ vậy.” tôi nháy mắt.

“Đi bộ cái đầu anh. Tôi mang guốc, làm sao đi nổi?”

“Ai bảo điệu đà làm gì? Đi dép lê cho khỏe.”

“Kệ tôi.” Lại làm cái mặt kênh kiệu dễ ghét.

“Mà nói nghe. Đi không nổi thì tôi cõng hay bồng em vậy.” tôi đưa mắt nhìn em cười.

“Mơ đi. Mà đến đây làm gì? Chỗ vắng vẻ, lỡ có gì…..”

“Cũng biết sợ à?” tôi cười khoái trá.

“Sợ cái đầu anh, tôi sợ anh thì có.”

“Anh làm gì mà sợ?”

“Ai biết, cái mặt gian lắm….”

“Thế sao dám đi theo? À hiểu rồi, hóa ra cũng thích bị lợi dụng. Ha ha.”

“Chết đi….” Em đánh tôi 1 cái thật đau.

Ngồi nhìn biển về đêm, nghe tiếng sóng rì rào, tôi nhớ về những đêm ngồi ở bến tàu quê nhà. Nhưng tôi có cảm giác, sóng ở đây êm dịu nhẹ nhàng, chứ không mãnh liệt như dòng sông ngày xưa. Có lẽ thời gian khiến tâm hồn lắng lại, không còn nổi sóng…

“Alan.”

“Sao hả, mèo con?”

“Mèo con là gì nữa?”

“Thì em không thích small tail, thế kêu là mèo con vậy.”

“Sao anh toàn nghĩ ra những thứ kì cục thế? Con người quái đản.” em nguýt.

Ừ, tôi quái đản, em kỳ lạ. Chúng tôi khác nhau rất nhiều. Từ cách sống, tôi thích yên tĩnh, em thích ồn ào náo nhiệt, nên nếu không đi bar, thì em lại kéo tôi ra khu phố mua sắm nào đó, hết thử xem cái này thử cái kia, rồi lại chạy nhảy tung tăng khắp nơi không biết mỏi. Đến sở thích cũng khác biệt, tôi thích nghe nhạc nhẹ, em lại thích nhạc sôi động. Đến vấn đề nhỏ nhặt cũng cãi nhau, tôi thần tượng Yuri, em thì lại ghét SNSD. Tôi bảo thế sao em không dẹp mấy anh diễn viên thư sinh của em đi. Người thì lạnh như băng mà thích con nít. Mỗi lần như thế em đều bướng lên cãi lại. Tôi bảo em trẻ con, em lại nói tại tôi già, lỗi thời. Mà tôi già sao? Nghĩ như thế tôi bật cười, em cũng cười theo. Thế là lại hòa.

Dần dần, tôi thấy em không còn lạnh nhạt như xưa nữa. Ngày mới quen, ngồi bên em tôi có cảm giác như ở gần 1 tảng băng. Hỏi gì nói nấy, không thêm không bớt, không biết pha trò. Giống như 1 cuộc phỏng vấn chứ không phải là 1 buổi trò chuyện. Đôi khi tôi nản, không gặp em nữa, thì em lại gọi cho tôi. Mỗi lần như thế tôi có cảm giác lớp băng của em lại tan ra 1 ít. Phải rồi, băng đang tan dần, mà hình như sương mù trong lòng tôi cũng giảm đi không ít.

“Alan.”

“Sao nữa hả, mèo con?”

Lần này em không phản kháng gì.

“Học xong anh định làm gì?” mắt em nhìn mông lung.

“Thì học gì làm nấy, hỏi lạ.”

“Không, ý tôi là anh định ở lại hay đi về?’

Chậc, đây cũng là câu mà các du học sinh như tôi thường hỏi nhau.

“Chưa rõ, có thể ở đây, có thể đi nước khác miễn là ở đâu có tiền, nhưng chắc là không về.”

“Tại sao?”

“Tôi phải kiếm tiền thật nhiều.”

“Để làm gì?” càng lúc em càng ngạc nhiên.

“Để tiêu xài, đập phá chứ để làm gì? Ngốc.” tôi cốc đầu em.

“Anh nói dối, đừng tưởng tôi không biết.” em xoa đầu rồi bĩu môi.”Nói mau đi, để làm gì?”

Tại sao em biết tôi nói dối? Tôi dễ dàng để người khác nắm rõ như vậy từ khi nào? Hay là tại vì em đã hiểu tôi? Tôi thở dài:

“Để đi Trung Quốc.”

“Anh định hồi hương à?”

“Không, để tìm 1 thứ.”

“Tìm cái gì?”

“Hồi ức!”

“…….”

Tôi cũng không hiểu sao lúc đó lại nói những chuyện này với em, mà cũng lạ, trước giờ chuyện gì em muốn biết, tôi đều không giấu được, chỉ trừ khi em không muốn hỏi mà thôi.

Cả hai im lặng hồi lâu. Xung quanh chỉ còn tiếng sóng rì rào bao bọc hai đứa. Tôi mở miệng:

“Thế em không muốn hồi hương à?”

“Không, tôi lớn lên ở đây, bố mẹ tôi cũng vậy. Về đó làm gì?” giọng em có vẻ trầm xuống.

“Thôi không nói chuyện đó nữa. Ra đây.” Tôi nắm tay em.

“Đi đâu nữa thế? Đi nãy giờ mỏi chân rồi.” em nhằn.

“Đúng là tiểu thư mà. Đi không nổi chứ gì? Vậy xem đây.” Tôi cúi xuống bồng em lên.

Dường như em quá bất ngờ trước hành động này. Em giãy tứ tung.

“Làm gì vậy. Thả tôi xuống.”

“Thả xuống lại than mỏi chân sao?Ha ha.”

Tôi bồng em chạy thẳng ra biển, rồi ném em xuống nước.
“Sao? Tắm biển thích không? Nhìn như con mèo mắc mưa vậy. Ha ha.”

Em lấy tay vuốt mái tóc ướt sũng rồi bật dậy.
“Này thì mèo, này thì mắc mưa.” Em hất nước xối xả vào mặt tôi. Chúng tôi đùa nhau từ dưới nước lên đến trên bờ, lần đầu tiên tôi thấy em cười nhiều như hôm nay.

“Chết đi.” Em nắm cát, ném về phía tôi.

“Á…” tôi vờ đưa tay lên mặt như là bị cát vào mắt vậy.

“Đau…”

“Sao thế? Có sao ko?”

“Cả đống cát vào mắt, còn hỏi có sao không.” Tôi vờ giận dữ.

“Để xem nào?” em nắm lấy tay tôi đang che mặt.

“Đây xem đi, sưng hết cả mắt….” tôi bỏ tay xuống.

“Có thấy gì đâu nào?” mắt em tròn xoe.

“Có chứ sao không?” “Chụt…”. Đợi em đến gần tôi bất ngờ hôn lên má em 1 cái.

“Á…Lần này chết thật đi nhé.” Em tức giận ném cát liên tục về phía tôi.

“Thôi không dám nữa, đau lắm…”

Đùa giỡn 1 hồi lâu, tôi và em ngồi xuống nghỉ mệt. Nhìn mặt em phụng phịu ra vẻ khó chịu.

“Gì vậy? Giận hờn ghê thật.”

“Im…” em đưa tay đánh tôi.

“Vâng, thì im.”

“Giờ áo quần ướt hết. Lạnh quá. Tính sao đây?”

“Này, nữ hoàng. Đừng than nữa.” tôi lấy cái áo khoác choàng qua người em.

“Được chưa?”

“Tạm được.”

Tôi lắc đầu mở ba lô, lấy thức ăn ra.

“Ăn sandwich nhé, đói rồi. em có mang nước không đấy?”

Em với tay lấy cái giỏ. Bỗng nhiên:

“Á.”

“Gì thế?”

“Quên mất, khi nãy mua có 1 chai nước.” Em thủ thỉ.

“Đấy, đã bảo để tôi mua 1 lần cho. Cứ bày đặt phân chia, nào là anh mua bánh, tôi mua nước.”

“……….”

“Đành uống chung vậy.”

“Sao?”

“Thì uống chung, hay là muốn uống nước biển đây nữ hoàng?” tôi nói với vẻ châm chọc.

Em đỏ mặt gật đầu.

“Giờ ai uống trước đây? Để khỏi nói tôi ăn hiếp.” tôi trêu.

“Để tôi trước.” em giằng lấy. Nhìn vẻ mặt mắc cỡ của em, tôi cười. Bất giác, tôi thấy trong lòng dâng lên 1 xúc cảm.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50