Sáng sớm tỉnh dậy, Hoàng Nam đã không còn bên cô, nhưng hương vị trên người anh vẫn còn nhàn nhạt xung quanh cô. Cô xuống tủ quần áo lấy một bộ quần áo mới, sáng nay cô không muốn tắm vì nó sẽ làm trôi hết đi những hương vị ít ỏi của anh còn sót lại trên người cô.– Hoàng Nam.
Tiếng gõ cửa phòng Hoàng Nam vang lên.– Gì vậy Mộng Cầm.
Hoàng Nam mở cửa và hỏi.
– Chuyện hôm qua…. tất cả không có gì cả, anh đừng nhớ gì cả nhé.
– Uh.
– Anh thay quần áo đi, em đợi anh xuống nhà cùng đi ăn sáng.
Tất cả những chuyện xẩy ra với Mộng Cầm, Hoàng Nam đều tự trách mình. Sau buổi đi chơi Đà Lạt đó, tuy vẫn giữ thái độ bình thường với Mộng Cầm nhưng anh đều tỏ ra kiên quyết và tế nhị sau mỗi lần Mộng Cầm áp sát anh. Không phải là anh không muốn cái thân thể mỹ miều của Mộng Cầm, mà là lý trí anh đủ để anh khống chế sức hút và sự ham muốn cháy bỏng đó. Nhiều lúc cũng có vài công tử tán tỉnh Mộng Cầm, Hoàng Nam cũng cảm thấy khó chịu, nhưng anh biết anh không có quyền hay là nên khó chịu như vậy khi anh xác định cô không phải là người anh có thể đi hết cả cuộc đời. Đôi khi anh thầm chúc cô tìm được một người đàn ông tốt hơn chính bản thân anh
Một năm cứ thế trôi đi, Kiều Thanh chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, cô háo hức với tấm bằng loại ưu của mình sắp có. Còn Hoàng Nam anh đã chuẩn bị mọi thứ cho tương lai, chỉ cần cầu hôn cô, chọn ngày, chọn áo cưới và ra mắt hai họ nữa là xong.
Đêm nay bên ánh đèn ngủ mờ ảo, nằm trên giường, Hoàng Nam lên tiếng hỏi.
– Sắp tốt nghiệp rồi, em muốn anh thưởng cho gì nào.
Một chân gác lên đùi Hoàng Nam, một tay vuốt ve ngực anh, Kiều Thanh lắc đầu nói.
– Em không cần gì cả.
Rồi cô gục đầu vào ngực anh để cảm thấy sự ấm áp nơi đó.
– Hay anh mua cho em một ít đồ lót nhé, từ trước tới nay anh chưa bao giờ mua loại này.
Hoàng Nam xấu xa hỏi.
Kiều Thanh ngượng ngùng không phản đối.
– Em có biết loại quần chíp có bốn dây buộc và một mảnh vải nhỏ xíu không, lại đủ các màu, em mà mặc cái đó mà không mặc gì bên ngoài thì tuyệt cú mèo, nghĩ đến đã thấy thật sexy.
Hoàng Nam xấu sa biểu lộ thêm cả sự thèm muốn.
– Anh thật xấu, không cho mua.
Kiều Thanh đỏ bừng mặt đấm lên người anh.
– Thôi đừng giận, mua về cho anh ngắm không được à cưng.
Như một sự đồng ý ngầm, Kiều Thanh bén lẽn không nói hay phản đối gì nữa. Thấy sự đáng yêu của cô anh cúi xuống hôn lên cặp môi mọng đỏ của cô. Tham lam thèm khát mút lấy nó, Hoàng Nam bắt đầu lại lần xuống cổ, lần xuống bộ ngực mềm mại, lần xuống vòng eo thon nhỏ, lần xuống hai bắp đùi trắng phau, rồi cuối cùng là đôi bàn chân dài miên man bất tận.
Kiều Thanh đã bắt đầu rên rỉ, bản tình ca lại vang lên, cả hai lại hoà vào nhau, sự say đắm, sự êm ái, sự ngọt ngào, và với tương lai đã chuẩn bị sẵn, anh vô tư phóng tất cả mọi tinh hoa vào người Kiều Thanh. Kiều Thanh cong người hút lấy và hứng trọn những tinh hoa mà anh trao. Không hề trách móc hay hờn giận nửa lời cô thiếp đi trong tay anh và trong sự sung sướng bất tận.
…
Mộng Cầm nhâm nhi cốc rượu vang trong phòng, cô cảm thấy nhớ nhớ anh khủng khiếp, thời gian đã trôi đi nhiều, nhưng tình cảm cô dành cho anh tại sao chỉ có tăng chứ không hề phai lạt đi chút nào. Đối với cô, mỗi sáng được nhìn anh, được trò chuyện với anh đều là hạnh phúc. Ngả người trên ghế dài, lim dim ánh mắt cô cảm thấy như anh đang vuốt ve ngực cô, hôn lên làn da nỗn nà của cô, chạm vào đôi môi hồng hồng ướt át phía dưới, nóng cháy thèm khát và sung sướng, rồi đến lúc quyết định.
Choang…
Chiếc cốc trên tay Mộng Cầm vỡ nát, cô choàng tỉnh, anh lại một lần nữa biến mất biến mất đúng cái lúc quan trọng bậc nhất, cô ghét anh, ghét con cặc của anh mới chỉ chạm lên lồn của cô mà không chịu lao lên chiếm lấy cứ điểm. Cô loạng choạng vào nhà tắm, rửa hai ngón tay vẫn còn nhớp nháp rồi cô vốc lấy từng dòng nước lạnh áp vào mặt để xua đi cảm giác nhớ nhung thèm khát pha lẫn trách móc đó.
…
Reng Reng Reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
– A lô.
Mộng Cầm nhấc máy.
– Mày đó hả, tao đây.
Nhìn số điện thoại trong nước và tiếng một người bạn gái quen thuộc đã lâu ngày vang lên. Mộng Cầm vui vẻ.
– Con quỷ cái, về nước từ bao giờ.
Mộng Cầm chợt vui vẻ.
– Thì mới hôm qua.
– Thế về nước có gì mới chưa, qua nhà tao luôn đi.
– Chưa, đã có gì mới đâu, mà đợi tí tao sang.
– Ừh, nhanh nhé.
Đã lâu không gặp Mộng Cầm và Thu Trang tíu tít hỏi han và kể cho nhau mọi chuyện gần đây.
– Mà hồi này trông mày có vẻ rầu rĩ vậy, mà chuyện anh chàng Nam cùng công ty thế nào rồi.
– Mọi chuyện kết thúc rồi.
– Kết thúc là sao, giờ này năm năm ngoái chẳng phải mày gọi điện qua cho tao vui vẻ lắm mà. Hay là tìm được anh chàng mới ngon lành hơn rồi hả, khai mau.
– Không, làm gì có cha nào.
– Thế sao mà kết thúc vậy.
Mặt buồn xo Mộng Cầm gượng đáp.
– Anh ấy sắp lấy vợ rồi.
– Sao có thể thế được, một mỹ nhân xinh đẹp và có gia cảnh bề thế như bồ mà để lọt mất đối tượng được sao.
– Thì cuộc đời này đâu có gì là không thể cơ chứ.
Mộng Cầm cười chua chát.
– Tao chắc ông Nam đó là kẻ khùng quá mày ơi, hay là con bé kia gia cảnh cũng tốt và xinh đẹp như mày.
– Không.
Rồi Mộng Cầm kể mọi chuyện cho Thu Trang nghe.
– Theo tao nghĩ, con bé nhà quê kia chỉ là lợi dụng và lừa lọc ông Nam. Một đứa xuất thân như nó thì gặp được một người như ông Nam không bám chặt mới là lạ. Nếu mày thực sự muốn lão ấy, thì chỉ cần tiền là giải quyết xong. Còn không thì quên luôn cái lão khờ đó đi cho rảnh nợ.
– Tao cũng nghĩ là anh Nam bị con bé đó dụ dỗ, nhưng theo anh Nam nói thì họ sắp cưới rồi.
Nhìn vẻ mặt rầu nát của Mộn Cầm, Thu Trang lắc đầu.
– Mày đúng là ngây thơ, con bé đó chỉ là kẻ hám tiền, mày đừng nhu nhược như vậy, hãy giành lấy tình yêu chính đáng của mình, kể cả nếu ngày mai nó cưới mày cũng có thể phá được.
Thu Trang đã về, Mộng Cầm miên man suy nghĩ những điều mà cô bạn thân nói. Đúng, ngày mai cô phải hành động, hành động để có anh trong cả cuộc đời này.
…
Nửa tháng nay Kiều Thanh có cảm giác bức rứt khó chịu khó tả, cô không biết tại sao mình lại vậy. Lại có một chuyện khiến cô lưu tâm nữa là bình thường thì đều đều hàng tháng không sai quá hai ngày là có vậy mà kỳ kinh lần này Kiều Thanh đã chậm quá một tuần. Kiều Thanh vừa lo lắng vừa hồi hộp hạnh phúc, cô chưa dám nói cho Hoàng Nam biết, hôm qua cô ướm hỏi anh nếu cô lỡ có thai thì sao. Anh cười và nói : ”Càng tốt, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ để cưới em”. Cô mỉm cười và hạnh phúc ghê gớm với câu nói của anh. Cô vừa mua một que thử về và cô hồi hộp, vô cùng hồi hộp.