Gia Bảo chán chường ngồi đối diện với cha mình, Nguyễn Khải. Đã lâu rồi ông ấy mới lọ mọ về ăn cơm trưa. Mắt gã cứ chốc chốc lại liếc nhìn vào bếp, tiếc rẻ cuộc hành lạc giữa chừng tắt vội với hai người con gái đang loay hoay dọn bàn, một mơn mởn phát dục, một thành thục khiêu khích.Ông Nguyễn Khải dấu mặt sau tờ báo, dán chặt mắt vào chuyên mục an ninh kinh doanh. Bữa cơm nhà buổi trưa phải lâu lắm rồi ông mới có dịp thưởng thức vẫn còn no ứ trong bụng. Công việc kinh doanh mấy hôm nay thuận lợi hơn dự tính nên ông mới có thời gian về nhà thảnh thơi nghỉ ngơi như thế này.
– Cha gọi con xuống đây có việc gì…?
Gia Bảo lên tiếng sau khoản thời gian kiên nhẫn chờ đợi ông Khải đọc bản tin trong tờ báo. Giọng gã có pha đôi chút bất mãn vì chuyện hỉ lạc của mình bị ông bô bất ngờ xuất hiện cắt đứt. Gã không ngờ lại có hôm ông về nhà đột ngột buổi trưa như thế này. Đây là khoản thời gian lý tưởng thường ngày của gã, khoản thời gian gã không cần phải lén lút như ban đêm, có thể mặc sức chơi đùa trên thân thể bà mẹ kế, ấy vậy mà bị ngắt ngang xương, hỏi sao trong lòng không khỏi bực bội. Gã lại liếc xuống bếp, thấy Minh Nguyệt cũng đang lén nhìn mình, liền giương lên vẻ đểu cáng đắc ý, điệu bộ liếm mép đê tiện quen thuộc khiến cô đỏ bừng mặt quay đi. Con bé giúp việc cũng thấy hành động của gã, cái chén trên tay suýt nữa rơi xuống sàn bể nát. Khoái trá quét mắt khắp hai cặp đùi tròn lẳng, bật cười khùng khục trong miệng, từ nay, gã chắc chắn sẽ luôn có hai thân thể dâng hiến mặc sức cho mình dày vò.
Xo…oạt…
Ông Khải Long bỏ tờ báo xuống bất chợt làm Gia Bảo đôi chút giật mình, vội đảo mắt lên trần nhà, miệng hút sao, như đang lơ đãng suy nghĩ gì đó. Cha gã từ từ dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thoan thai dựa ngửa ra sau, mắt man mát nhìn ra ngoài sân vườn. Buổi trưa mùa hè, không khí oi nòng nhưng cực kỳ yên tĩnh làm trong cõi lòng người ta cũng dịu bớt đi những bon chen. Nguyễn Khải từ tốn cất tiếng với thằng con mình…
– Sắp đến giỗ mẹ mày rồi nhỉ…
Gia Bảo dừng cái điệu bộ huýt sáo đáng ghét của mình ngay lập tức khi nghe ông bô nhắc đến người mẹ đã khuất. Điều mà từ khi mẹ gã qua đời cả hai đều tránh nói ra như một quy luật ngầm. Gia Bảo vẫn còn nhớ như in ngày mà người mẹ hiền hậu của gã nhắm mắt xuôi tay vĩnh viễn. Đó cũng là một ngày hè mà cái oi nồng nóng bức đạt đến cực điểm của sự chia ly. Ngày mà suốt cuộc đời này, gã chẳng thể nào quên được.
– Nhanh thật, mới ngày nào đó mày chuẩn bị vào cấp ba thì mẹ mày mất… Giờ thì lớn phổng sắp tốt nghiệp đại học rồi…
Gia Bảo im lặng nghe giọng ông bô của mình đều đều, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt hai đầu gối. Cứ mỗi lần nhớ về mẹ gã lại xốn xang vô cùng, nỗi đau mất đi người mình thương yêu nhất vẫn còn vẹn nguyên như mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Gã nhìn cha mình, ánh mắt ông vẫn xa xăm đâu đó ngoài kia như đang kiếm tìm hình bóng người vợ đã khuất trong khu vườn quen thuộc. Lần đầu tiên, sau bao tháng ngày, gã mới quan sát ông kỹ càng như vậy. Ông đã già rồi… cha gã đã già rồi… Sự minh mẫn vẫn còn đó, vóc dáng phong độ vẫn còn đó, nhưng những nếp nhăn đã hằn sâu trong từng lớp da thịt. Cha gã chỉ còn níu kéo từng chút thanh xuân trên mái tóc được nhuộm đen tuyền.
– Mày còn nhớ đã hứa gì với cha không…
– Nhớ…
– Ừm… vậy tốt… Không dành được giải nhất trong cuộc thi đó âu cũng là cái số ông trời muốn mày quay về nối nghiệp cha… Bỏ ba cái trò hát hò vớ vẩn ấy đi…
– Hát hò không vớ vẩn đâu… nhưng cha yên tâm… đã không thể giành giải nhất… Giao kèo con đã thua… từ giờ con sẽ làm theo ý cha…
Ông Nguyễn Khải chưa bao giờ chấp nhận việc thằng con trai duy nhất của mình bỏ mặc việc kinh doanh của gia đình mà theo đuổi cái đam mê hát hò vớ vẩn của nó. Nhưng kể từ ngày mẹ nó mất, ông dường như đã không thể điều khiển được nó nhiều như trước nữa. Sau bao ngày tháng hai cha con lớn tiếng tranh cãi dằn vặt nhau, cuối cùng một giao kèo cũng được thỏa thuận khi ngày tốt nghiệp của gã đến gần. Trong cuộc thi văn nghệ cuối cùng mà Gia Bảo tham gia, nếu giành được giải nhất, ông bô sẽ công nhận tài năng và không can thiệp gì nữa vào đam mê của gã. Ngược bằng không, gã phải từ bỏ hoàn toàn việc theo đuổi con đường ca hát, chuyên tâm vào học hỏi nối nghiệp phát triển kinh doanh của gia đình. Mọi việc giờ đây đã ngã ngũ, gã không còn đường lựa chọn nào khác nữa. Dù có đê tiện, gã không phải tiểu nhân. Gã nói được, làm được.
– Ừm… cha chỉ mong có thế… Mày phải hiểu, cha chỉ lo cho tương lai của mày thôi… sau này, cả gia tài của cha đều thuộc về mày. Việc trong coi và phát triển nó, hoàn toàn sẽ do mày quyết định… Muốn thế, phải học hỏi, trau dồi kinh nghiệm… Tích lũy bản lĩnh mới có thể đảm đương nổi con à…
– Hừ… cha chỉ lo gia sản của mình lọt vào tay người khác thôi chứ gì…
Gia Bảo cười khẩy trước mớ giáo điều cũ rích mà ông ba, bà mẹ nào cũng đem ra rủ rỉ vào tai con cái mỗi ngày. Ông bô nói cũng không hẳn không đúng, nhưng chung quy lại cũng chỉ lo sợ cái công ty đang quản lý rơi vào tay người nào khác ngoài dòng họ thôi. Mà cái dòng họ này còn ai nữa đâu ngoài ông bô với gã.
– Haizzz… mày không hiểu… cha nói rồi… toàn bộ gia tài cha đều thuộc về mày… toàn bộ…
Nguyễn Khải nhấn mạnh hơn vào hai chữ cuối cùng. Gia Bảo nhìn sâu vào đôi mắt ông giờ đang đối diện trực tiếp gã. Cách ông nhấn mạnh từ ngữ làm gã nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Gã ngồi thẳng dậy, hít một hơi sâu cố gắng lấy lại nhịp tim bình thường. Gã nghĩ gã mơ hồ nhận ra ý tứ trong câu chử của ông bô. Cổ họng núng nính của gã giựt cục lắp bắp…
– Là… là… ý cha…
Nguyễn Khải lại chậm rãi gẩy điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, ông ngoái nhìn vào bếp. Người vợ trẻ đang loay hoay bên con bé giúp việc vẫn len lén nghe ngóng cuộc trò chuyện của hai cha con, bắt gặp ánh mắt ông, má ửng đỏ vội quay lại công việc dang dở.
– Cha tuy không ở nhà thường xuyên… nhưng mày nên biết cha biết hết những gì xảy ra ở đây trong mấy ngày vừa qua… cha không trách mày… chỉ trách là tuổi già rồi, dù có muốn cũng chẳng thể đáo ứng nổi cho cô ấy nữa…
Gia Bảo chết sững nhìn cha mình. Gã những tưởng mối quan hệ lén lút giữa con chồng mẹ kế đã được bưng bít kín kẽ lắm, vậy mà vẫn bị lộ. Chắc chắn không phải Gia Hân tọc mạch, chỉ có thể là do cha gã quá lợi hại thôi.
– Mọi chuyện sau này… trông cậy vào con hết…
Giọng ông Nguyễn Khải chán chường nhưng dịu dàng. Gia Bảo nuốt nước miếng chẳng biết đồi đáp sao trong tình cảnh này. Tiếng chuông điện thoại reo trong túi làm Gia Bảo giật mình sực tỉnh. Gã vẫn còn choáng váng tay run run vì lời của ông bô ngay cả lúc đọc tên liên hệ hiện lên trên màn hình. Người đang gọi là người mà gã luôn luôn kính trọng: Dương Sư Phụ