Hà nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đổ…Hà nội sắp sang thu, đâu đây đã lác đác những cây bàng bắt đầu đổ lá, gió thổi nhẹ nhẹ, nắng trải dài trên những con đường đê. Xong công việc bên Hoàng Mai, gần giữa trưa tôi phi về công trình, cuối hè sắp sang thu mà trời vẫn nắng gay gắt, để cho nhanh tôi không đi đường lớn mà đi tắt qua Đông Dư, đường liên xã. Tầm này ngoài đường vắng tanh chẳng có ai, vừa phóng xe vừa lẩm nhẩm hát những lời nghêu ngao về mùa thu Hà Nội, tôi vốn vẫn rất thích mùa thu mà.
Đến ngã tư giữa làng, từ xa đã thấy có 2 mẹ con, một cô bé ngồi bên vệ đường có vẻ vừa bị tai nạn, chiếc SCR vẫn nằm quay đơ bên cạnh, tôi chạy chậm đến rồi dừng xe hỏi:
– Cô bị làm sao thế?
Cô này xoa xoa chân chắc là rất đau, nhìn mặt thì có vẻ là cán bộ công chức nhà nước, cô bảo:
– Có đứa hàng rau mất dạy quá cháu ạ, nó lao rất nhanh từ trong ngõ ra không bấm còi, đâm vào cô rồi cũng không thèm hỏi han xem người ta có làm sao không…
– Thế nó đâu rồi cô? – Tôi hỏi hơi ngu.
– Nó đi mất rồi cháu ạ…
Thú thật thì tôi cũng như các bạn thôi, thấy người hoạn nạn giữa đường nếu có thể tôi sẵn sàng giúp đỡ, bất kể là ai người già hay trẻ nhỏ, nếu gặp vài em trẻ trung xinh tươi thì càng tốt. Từ nãy tôi chưa hề nhìn sang phía cô bé kia, giờ mới nhìn sang thì ôi thôi ngón tay cái đang chảy máu đầm đìa, tay kia đang giữ chặt, nhìn thoáng qua thì hình như bị rách một đường ở ngón tay cái, móng có vẻ bị bong, chẳng cần suy nghĩ nhiều tôi nói:
– Tay em chảy máu nhiều quá, phải băng lại đã, cô và em đợi cháu ở đây, cháu chạy ra kia mua bông băng, cứ ngồi yên đây nhé.
Tôi phóng đi ngay, khu vực này tôi cũng quen đường nhưng buổi trưa mấy hiệu thuốc gần đấy đóng cửa hết, phải mất một lúc khá lâu mới tìm mua được bông băng. Tôi phi về thì em và mẹ vẫn ngồi ở đó chờ đợi…
Cầm bàn tay em và bắt đầu quấn bông băng, chẳng có ý gì đâu nhưng em đưa tay ra cho tôi cầm ngoan ngoãn như một con mèo, tôi tập chung hết sức làm thật nhẹ vì thỉnh thoảng thấy em kêu lên khẽ vì đau, Bất giác bao cảm xúc lại ùa về, chẳng biết tại sao nữa, có cái gì đó làm tôi bồi hồi, bàn tay em nhỏ nhắn mềm mại, tôi cầm tay em đang đau mà lại thấy thương em, tôi lại nhớ thương tới một người… Theo dòng cảm xúc khiến tôi quên mất công việc mình đang làm nên mạnh tay quá, em kêu lên:
Lúc này bất giác tôi mới nhìn em, trên trán đang lấm tấm những giọt mồ hôi, em cũng khẽ ngước mắt nhìn tôi, lúc hai ánh mắt chạm nhau cũng là lúc tôi thấy bồi hồi đến lạ, tôi như đang bị tan chảy bởi ánh mắt ấy… Bác nào tiện tay play hộ bài “Tình em mùa xuân” của Lam Trường cho nó hợp cảnh.
Lần đầu gặp em, bỗng thấy vấn vương màu mắt nhung huyền.
Từ đôi mắt ấy, em đã cho nhiều ước mơ…
– Thế này có bị gẫy ngón tay không cháu?
Đang lãng mạn như phim Hàn Quốc thì cô hỏi làm bừng tỉnh, bóp nhẹ tay em 1 cái thấy em kêu a, á.
– Vẫn có cảm giác đau là không gẫy cô ah, không sao đâu, mấy ngày là liền lại ngay thôi.
…
Cuộc sống và công việc làm tôi quên đi ánh mắt ấy cho đến một hôm, được mời đi sinh nhật 2 em Duyên và Quyên, tôi cứ tưởng tổ chức ăn uống nhà hàng hay quán xá gì đại loại thế nhưng không phải, tự ăn ở nhà hết, tối sinh nhật tại quán Karaoke trong xã.
Khi tôi đến thì cũng khá đông đủ, thấy có mặt cả Trưởng đen, hai ba chú chắc bạn trai và có 5 em gái xinh tươi, chà chà quả này ngon đây… Thấy có chỗ còn trống tôi ngồi luôn chứ không chọn lựa gì, dãy bên này toàn con gái, mấy thằng đực ngồi dãy đối diện chắc để tiện uống bia. Như giới thiệu thì đây là nhóm “Ngũ long công chúa” chơi với nhau từ thời còn cởi truồng tắm mưa gồm có 5 em là hai chị em Quyên, Duyên, Mai, Hòa và Phương.
Người mà tôi thấy ấn tượng nhất là Phương, ít nói nhất, e dè nhất và cũng là người ngồi gần tôi nhất, cứ sau một cốc bia thì tôi lại thấy em ngồi nhích xa tôi một tí, có điều đặc biệt là tôi thấy em rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, không thể nhớ ra nhất là lại đang ở trong cái không gian âm nhạc và bia này.
Các chú thoải mái uống bia, các em thì liên tục ăn bim bim, củ đậu và… tranh nhau thể hiện, mấy giọng ca thì cũng được mặc dù nhiều khi hơi chua có thể do uống nhiều nước cam, không sao cả, cây nhà lá vườn thế là quá vui rồi. Cứ để các bạn tự nhiên tôi tranh thủ ngồi ngắm gái cái đã, ngoài em hai chị em nhà Duyên tôi biết tuốt từ trong ra ngoài rồi khỏi ngắm, đến em Mai thì phải nói em này vô tư nhất hội, mồm hoạt động không ngừng nghỉ nhưng không phải là nói mà là ăn, thế nên cơ thể tỉ lệ thuận với tốc độ ăn, cỡ 65 kg, con gái như thế người ta gọi là: Béo.
Đến em Hòa thì nói nhiều và nói nhanh thôi rồi, như là sợ ai nói mất, nếu so sánh một cách khập khiễng thì tốc độ nói của em đưa vào môn bóng đá tương đương với Ga rét Bên. Chỉ có em Phương là chẳng thể hiện gì, theo mấy cái nhìn trộm của tôi thì chỉ được cái… xinh, vì em ngồi gần nên không dám nhìn thẳng phải tội em lại đánh giá trai xây dựng thô như ngói, đành ra phải liếc trộm mấy phát tí lác mắt.
Mấy em thể hiện được vỗ tay khen nhiều quá đâm ra cũng thấy… ngại nên cứ ra sức bảo anh T hát đi, tôi bảo anh hát không hay bằng… Tuấn Hưng đâu, các em lại càng được đà:
– Không hay cũng được, anh hát tặng bọn em một bài đi, hôm nay sinh nhật mà.
Ờ thì hát, nhưng tôi chẳng nghĩ ra được bài nào vì bài nào cũng là bài tủ cả, thằng Trưởng đen cứ quang quác cái mồm:
– Anh làm bài “Đàn ông là thế” của hát ka tê đi.
Hát ka tê là thằng quái nào sao anh đéo biết nhỉ, liếc sang thấy em P vẻ mặt cũng không thể hiện cảm xúc gì cả, chắc là em cũng đéo biết Hát ka tê là thằng nào rồi.
– Thôi, bật cho anh bài Tình em mùa xuân của Lam Trường đi.
Tôi hát mà các em cứ ngồi chăm chú nghe như kiểu đang nghe Lam Trường hát mà tôi thấy bâng khuâng ghê, nhìn em Phương thấy cũng đang cảm nhận, thỉnh thoảng lại cúi xuống mân mê ngón tay cái… thôi bỏ mẹ đứt hơi không lên được đoạn điệp khúc… “cố lên anh ơi…”, đây là cô bé hôm tôi băng bó ngón tay cái cho đây mà, thảo nào quen thế, mà hình như em không nhận ra tôi hay sao nhỉ? Người đâu mà?
Tranh thủ hát xong tôi ngồi lại gần em một tí, tôi quay sang nhìn vào tay em rồi lí nhí hỏi:
– Đã hết đau ngón tay chưa em?
Em có vẻ bất ngờ, quay ra nhìn tôi, đúng là ánh mắt buổi trưa hôm ấy, đúng là em, tôi nhoẻn miệng cười… Ơn trời, em cũng bắt đầu ngờ ngợ:
– Cũng sắp khỏi rồi anh ah.
Tôi bồi thêm câu nữa nửa đùa nửa thật:
– Thế có bị gãy ngón tay không?
– Không anh ah…
Em nở nụ cười như mùa thu tỏa nắng, à không, nụ cười em như mùa xuân mang theo ngàn tia nắng, sưởi ấm con tim đang giá băng…
Cho lứa đôi yêu dài lâu suốt đời.
Muôn hoa tươi thắm, đón chúa xuân về khắp nơi.
Kìa tình em ngàn tia nắng ấm.
Sưởi ấm trong tim tình ta thắm nồng…
Cuộc vui đang lúc cao trào nhất, mấy chú còn đang say sưa thể hiện nghề gia truyền là làm quẩy thì em Phương lại… đòi về, tôi ngó đồng hồ mới có 9 rưỡi, sao giờ giới nghiêm sớm thế nhỉ? Em Mai béo bảo bố mẹ Phương nghiêm lắm, đi chơi tối kiểu gì cũng phải về trước 10h đêm… Chả hiểu sao lúc đấy mồm tôi lại tuột ra mấy câu nghe rất vô lý:
– Anh cũng có việc phải về sớm, thôi mấy đứa cứ ở lại vui đi, để anh đưa Phương về cho.
Khỏi phải nói mấy chú kia vui đến cỡ nào, tự dưng ở đâu lại mọc ra cái ông xung phong làm xe ôm, may quá anh em đang ‘quẩy’ mà về sớm thì còn gì là sinh nhật, mất vui… đại đa số nhiệt liệt ủng hộ.
– Anh cũng phải về sớm ah, thế anh đưa Phương về hộ nhá… Phương về cẩn thận nhá…
Phương dù không muốn lắm nhưng cũng chẳng có cách nào chối từ.
Đã lâu lắm rồi tôi không đèo gái, mà gái lại ngồi xa thế này thì có lẽ là rất rất lâu rồi. Đêm cuối hè, trên đường quê gió thổi nhè nhẹ mang theo bao thứ mùi thơm đặc trưng của hương đồng gió nội, tôi chạy xe chầm chậm về phía cuối làng, chẳng dám đi nhanh vì biết ngón tay em đau không bám được vào đâu, về đến nhà mà để em rơi mẹ dọc đường thì bố em cắt dái như chơi, nghe nói bố em ghê có tiếng, tôi cũng biết sợ. Lúc nào cũng vậy, tôi mở lời:
– Em có còn nhớ anh không?
Chẳng thấy em trả lời, thôi chết hay là em lại giống như con bé Xuyến điếc ở quán Hiền béo, tai chỉ để đeo khuyên rồi? Tôi hỏi lại to hơn:
– Phương có nhận ra anh không?
– Dạ, lúc đầu em cũng không nhận ra đâu, lúc anh hỏi em mới nhớ, hi.
Giọng em nhẹ như gió thoảng bên tai, tôi dù nghe rõ nhưng vẫn giả vờ điếc, hơi ngoảnh lại tôi hỏi:
– Em bảo sao cơ anh không nghe rõ?
Có lẽ em là một cô bé thông minh, tôi dám chắc như vậy khi thấy em hiểu ý tôi muốn gì, em ngồi nhích lên một chút gần tôi, một chút thôi nhưng vẫn đủ xa.
Gió thổi mát quá, đêm ở đây thật trong lành, không biết là mùi hương tóc em hay mùi sen đang vào cuối vụ, ngạt ngào mà êm dịu.
– Phương… đang học gì?
– Em đang học kế toán.
– Trường nào?
– Anh hỏi gì mà như hỏi cung thế?
– Hì, anh hỏi để biết mà.
– Em học Thăng Long.
Tôi chạy xe thật chậm để tranh thủ hít hà cái mùi thơm của những ao sen bên đường, chẳng thấy em nói gì cả, tôi lại hỏi:
– Thế em để anh đưa về thế này không sợ ah?
– Sợ gì?
– Sợ… anh bắt cóc chẳng hạn…
Suy nghĩ một chút em trả lời hồn nhiên:
– Em không sợ…
– Tại sao?
– Vì… em nghĩ anh không phải người xấu.
– Em là cô gái rất thông minh…
Được tôi khen thế chắc là em thích hay sao ý, cười khúc khích xong lại hỏi:
– Sao anh nói thế?
– Theo em thì tại sao? – Tôi hỏi lại.
– Này, không chơi trả lời bằng một câu hỏi nhé, anh vẫn chưa trả lời em…
Tiếng cười em giòn tan lại vang trên con đường nhỏ, đã sắp về đến nhà em rồi. Bình thường tôi tự nhận thấy mình khá thông minh, chẳng hiểu tại sao đi với gái tôi lại hay hỏi những câu rất là “ngớ ngẩn”:
– Em có số điện thoại không?
– Em ít dùng điện thoại lắm, em cũng không cho ai số đâu, nhiều người hay nhắn tin linh tinh lắm… Anh ơi đến cây sấu kia cho em xuống nhé, đến nhà em rồi.
Cách nhà em một đoạn có một cây sấu, em muốn xuống đây để đi bộ vào nhà chắc sợ bố mẹ nhìn thấy có giai đưa về lại chết đòn. Tôi dừng xe, em nhảy tót xuống, đứng ngay cây xấu nhìn tôi khẽ cười rồi bảo:
– Em về nhé, chào anh.
Em chưa kịp cất bước đi thì tôi đã hỏi lại:
– Phương này…
– Sao ạ?
– Em có biết tại sao người ta gọi là cây sấu không?
Thấy em ngập ngừng suy nghĩ rồi hồn nhiên trả lời:
– Uhm… thì là cây sấu thôi… em không biết, thôi em về đây.
Nói xong em chạy tót vào nhà, bỏ tôi vẫn đang ngẩn ngơ dưới gốc cây sấu, con gái kiêu nó thế đấy, chẳng thèm cảm ơn người ta lấy một câu.
Đêm đó tôi phi thẳng về nhà ở Nghĩa Tân, đường đê vắng tanh, gió thổi lồng lộng, phóng xe mà trong lòng bao suy nghĩ ngổn ngang, gì chứ với tôi việc lấy số điện thoại của em nó dễ như ăn kẹo vậy, về nhà tắm rửa xong định đi ngủ luôn, lâu lắm rồi cũng không nhắn tin cho gái đêm như thế này, thôi cứ nhắn cho em cái tin thì chết ai “P ah, anh T đây, anh không nhắn tin linh tinh đâu, chỉ muốn hỏi em ngủ chưa thôi, nếu em ngủ rồi thì ngủ ngon nhé” đọc đi đọc lại sao vẫn thấy cái tin nhắn của mình nó lủng củng vãi, tôi ngủ lúc nào chẳng hay.