Một thời gian mải mê chinh chiến tôi bỏ quên thằng bạn ở nhà bơ vơ, không phải là thằng K đơ mà là thằng H híp, gặp tôi nó bảo:– Mày dạo này ham lồn quên bạn rồi à thằng cứt?
– Quên đâu, nhắc mày suốt.
– Nhắc cái lờ, thế dạo này đến đâu rồi?
– Vẫn thế.
– Vẫn đứng hành lang ah?
– Ừ.
– Bố lạy thầy, chắc em ý đéo thích mày rồi. Tối đi chơi với tao không?
– Đi đâu?
– Lên Mai Lĩnh.
– Lên đấy chơi cave ah?
Câu hỏi này của tôi chắc cũng giống một số bác ở đây hỏi nhỉ, về sau này mới biết trên đó có nuôi con cave chứ hồi đó ngây thơ biết gì đâu.
– Mai Lĩnh ở đâu?
– Ở HT chỗ trường CĐ Sư phạm thể dục HT ý.
– Mới có em nào trên đấy ah?
– Uh, có 1 em ngon lắm mới quen được lần lên tập quân sự.
Thú thực là sư phạm tình dục thì tôi thấy thích ngay chứ mấy cô học sư phạm thể dục tôi không có hứng, tôi bảo nó:
– Con gái học thể dục có gì mà ngon.
– Ngon mày ah, em này học môn khiêu vũ đấy chứ không phải điền kinh đâu. – Nó an ủi tôi.
Tôi suy nghĩ một hồi, hôm nay thứ 7, cuối tuần em yêu về quê rồi, thôi cứ đi chơi với nó một chuyến cho biết đây biết đó xem thế nào, tôi hỏi:
– Đi bằng gì?
Thằng bạn nó càu nhàu ngay:
– Mịa, rủ mày đi tán gái mà mày tra hỏi cứ như bố tao ý, thế tóm lại đi không?
– Ừ thì đi. – Tôi xuống nước ngay.
Chiều tối tắm rửa cơm nước rõ sớm, tôi ngồi đợi để 7h nó qua đón. Cái thằng này hôm nay sao giờ giấc ghê thế nhỉ. Đúng 7h kém 5 đã thấy xuất hiện, hôm nay mượn đâu được xe máy thế?
– Xe ở đâu ra đấy?
– Thuê, lên nhanh đi, 10 nghìn 1 tiếng đấy.
Hai thằng vi vu xe máy trên đường, gió mát thật, hôm nay lần đầu đi tán gái bằng xe máy nghe có vẻ oách, sinh viên hồi đó mà có xe máy đi là kinh lắm đấy các bác ah, dù chỉ là xe thuê. Đi một lúc cũng đến nơi, ở cái chốn heo hút này mà có cái trường đẹp quá, tôi bảo:
– Trường đẹp phết nhở.
– Uh, trường SP nhưng nó quản như quân đội ý, ngày trước bọn tao tập quân sự ở đây đấy.
– Mà sao đông thế mày?
– Cuối tuần mà, bộ đội, công an, công nhân, nông dân đủ cả, đông lắm.
À ra thế, ý nó nói là có các đồng chí sinh viên trường An ninh, quân đội cả sinh viên Lâm nghiệp vào chơi, còn công nhân chắc nó ám chỉ mấy thằng sinh viên XD.
Chúng tôi gửi xe vào khu kí túc, tôi cứ thấy nóng nóng gáy, quay ra thấy nhiều ánh mắt đang nhìn chúng tôi đầy thắc mắc, tôi lại hỏi H:
– Ê, bọn nó nhìn mình gì ghê thế.
– Chắc nó tưởng mày từ đống cứt chui lên đấy. – H híp cười sằng sặc.
– Mẹ mày…
Hôm nay tôi mặc cái áo xẻ tà chim cò vàng khè mà Xuân Bắc phải gọi bằng cụ, cái này hôm K đơ nó đi Cửa Lò mua về tặng tôi, thằng này đúng là có con mắt thẩm mỹ thật, kiểu này lần sau không dám mặc đi đâu. Tôi bước vào phòng một cái các em trong phòng mồm há hốc, chắc chưa có ai đẹp trai rực rỡ như tôi vào phòng chơi bao giờ, chúng tôi ngồi ngay giường ngoài, đối diện 2 chú bộ đội, từ ngoài nhìn vào hay từ trong nhìn ra thì phong cách hai bên không khác gì trời cao và vực thẳm, khác xa nhau ghê lắm.
Hai chú bộ đội đồng phục chỉnh tề, quân phục nghiêm trang vẫn đội nguyên cả mũ, hai chú là trời xanh, còn 2 thằng tôi thì thằng áo vàng thằng áo đen, tôi quần bò xanh còn thằng híp quần bò mài lại còn thủng lỗ chỗ như bị chó cắn, hai thằng tôi là bức tranh đầy màu sắc, so với 2 chú kia chúng tôi là vực thẳm.
Màn chào hỏi bắt đầu, cái em mà H híp quen tên là Duyên, cùng quê với nó, năm nay học năm thứ 2, theo em nó giới thiệu thì em học khoa Cầu lông, thảo nào nhìn tay lắm lông thế, nhưng mà nhìn cũng được, phải nói là hoa khôi của phòng này, cao ráo, trắng trẻo, xinh xắn nhìn có duyên, đúng như cái tên em nó, nhưng mỗi tội hơi bị móm thì phải, đấy là theo tôi nhìn nhận thế.
Nếu đúng như em Duyên nói thì Ban quản lý KTX này thật là khéo léo, bố trí thế nào mà phòng có bao nhiêu em thì ngần ấy bộ môn khác nhau, vào phòng cái biết ngay trường có mấy môn rồi. Em Duyên không giới thiệu cụ thể nhưng nhìn qua 1 lượt là tôi đánh giá được, tính tôi vốn hay ngó nghiêng lại thêm cái hay đoán mò, đúng như các cụ nhà ta đã có câu:
– Chân to bóng đá, tóp má điền kinh, chết bất thình lình là “thể dục” buổi sáng.
Cái em ngồi trên giường tầng 2 cười cười hay che mồm là tôi đoán học khoa điền kinh rồi, em này người gầy, má hóp (không biết đít có tóp không), 2 em ở giường ngay dưới em điền kinh thì tôi đoán một em học khoa bóng đá, còn một em chắc là khoa bóng chuyền, tại sao tôi đoán thế chắc các bác tự hiểu.
Tôi thì mải đoán già đoán non nên lúc H híp giới thiệu tôi với các em và 2 chú trời xanh thì tôi cũng chỉ biết gật gù, nghe loáng thoáng đâu 2 chú học bên Học Viện quân y chỗ gần 103, hôm nay cũng lóc cóc đạp xe lên đây thăm bạn.
Nói chuyện với các em ở đây cũng rất vui vì các em học thể dục nên cũng bạo dạn lắm, không văn vở e thẹn như mấy em sư phạm NN tôi đã quen đâu, gặp lần đầu mà nói chuyện thoải mái lắm, mấy chú Quân y nhiều lúc còn ngượng đỏ cả mặt. Nếu bây giờ mà được quay lại đấy chơi, kiểu gì tôi cũng hỏi:
– Duyên ơi, trường em có dạy môn cưỡi ngựa không?
Ngày đó ngu lắm biết gì đâu, nói chuyện vui mồm tôi lại còn thế này mới chết chứ:
– Anh thấy bộ đội với cả giáo viên là hơi bị đẹp đôi đấy, các cụ đã có câu là: Bộ đội mà lấy giáo viên, như…
Tôi chưa kịp nói hết lời thì thằng H híp nó huýnh cho 1 cái đau điếng, các em thì nhao nhao:
– Thế nào anh?
– Anh đọc tiếp đi.
H híp chơi luôn 1 tràng: “Bộ đội mà lấy giáo viên, gia đình hạnh phúc sướng điên cả người”, 2 chú quân y với các em cười vang cả phòng. Tôi thì sườn đau ê ẩm, câu của tôi nó khác, tôi nghe thấy bảo “Bộ đội mà lấy giáo viên như con điên lấy thằng dở” cơ mà nhỉ?
Dù sao thì thằng bạn nó cũng cứu tôi 1 bàn thua, chứ tôi mà phun những lời đấy ra thì có khi tí xuống xe hết xăng hoặc thủng lốp, dắt bộ đến sáng mai mới về đến Phùng khoang.
Đi chơi kiểu này cũng vui nhưng tôi thấy không giống đi tán gái lắm, lúc về tôi hỏi H híp:
– Này, tán gái kiểu gì đấy?
– Ờ, thế thôi, thế mà Chủ Nhật tuần trước em D xuống phòng tao rồi đấy.
– Làm gì chưa?
– Rồi.
Tôi ngồi sau nó mà giật mình tí lộn ra sau, thằng bạn tôi quả là tài năng xuất chúng đấy, ba lăng nhăng cũng tán được gái, nhưng tôi vẫn bảo nó:
– Mày cũng nên cẩn thận đấy.
– Làm sao?
– Em nó học khoa cầu lông, mày mà nói gì không vừa tai, em nó đập cho 1 phát thì ngọng luôn đấy con ah…
Đêm ngoại ô, gió thổi từ đồng lên lạnh lạnh, tôi ngồi sau bám chặt thằng H, nó đang tăng ga lao vun vút trong đêm, từ xa có bóng thấp thoáng bên đường đang vẫy vẫy, hình như là con gái…
Đêm ngoại ô, gió thổi từ đồng lên lạnh lạnh, tôi ngồi sau bám chặt thằng H, nó đang tăng ga lao vun vút trong đêm, từ xa có bóng thấp thoáng bên đường đang vẫy vẫy, hình như là con gái. Đúng là con gái thật, càng lại gần, cô gái càng vẫy mạnh, H híp đi xe chầm chậm, thật quá bất ngờ:
‘Trông xa thì tưởng là Kiều.
Lại gần thì hóa người yêu Chí Phèo’
Cô này chắc phải tầm 40, lại còn õng ẹo:
– Đi chơi không 2 anh?
– Bao nhiêu? – H híp ra vẻ dân chơi tỉnh lẻ.
– Tàu nhanh 5 chục, qua đêm 200.
Tôi thúc thúc thằng H, đi nhanh ông ơi, nó thì cười khanh khách:
– Trêu tí cho vui thôi mà.