Một tuần sau, sinh nhật Mộng Cầm, người khách quan trọng nhất với Mộng Cầm mang tặng cô một giò lan thật đẹp. Nhưng với Mộng Cầm cô chỉ mong sao cả giò lan đó chỉ thay thế bằng một bông hồng đỏ là cô cũng mãn nguyện lắm rồi.Trong không gian sang trọng lung linh sắc mầu, cả công ty lâu nay đều nhận ra bạch mã hoàng tử trong lòng cô con gái ông chủ tịch. Họ thi nhau chúc Mộng Cầm, là người ngồi cạnh Hoàng Nam cũng bị ép uống hộ người đẹp không ít. Tàn tiệc, khách khứa đã ra về gần hết, dù uống không nhiều lắm nhưng dáng đi của Mộng Cầm đã có vẻ lảo đảo.
– Hoàng Nam anh đưa em về được không.– Được.
Hoàng Nam đáp đầy trách nhiệm.
– Để anh gọi taxi.
– Anh đi xe máy thì đèo em về bằng xe máy là được rồi, lâu lắm em không được đi xe máy.
– Không được, vì sự an toàn của em, để anh goi taxi.
– Hôm nay sinh nhật em anh không chiều em một tí được à.
Mộng Cầm nũng nịu.
Ngồi sau xe, Mộng Cầm ôm chặt lấy Hoàng Nam, anh đi thật chậm chỉ sợ cô ngã xuống xe lúc nào không hay. Hai ngọn núi mềm mại đè nặng lên lưng anh. Vòng tay của cô ôm anh chỉ cần nhích xuống xíu thôi cũng có thể xẩy ra tai nạn vô cùng đáng tiếc.
Về đến biệt thự của Mộng Cầm, dìu cô vô nhà, tay anh chạm đến phần eo mềm thật mềm của Mộng Cầm, đôi khi chẳng biết tại sao bầu ngực no tròn áp vào người Hoàng Nam làm dâng lên trong Hoàng Nam những cảm xúc khó tả.
– Đưa em vào nhà vệ sinh.
– Oẹ.
Hoàng Nam đỡ Mộng Cầm, bất chợt Mộng Cầm lần tới vòi nước như muốn rửa tay, nhưng vô tình vòi hoa sen chưa được tắt xả xuống.
– A. – Mộng Cầm hét lên.
Hoàng Nam vội tắt nước thì đã muộn tóc vào áo váy Mộng Cầm đã ướt sũng.
– Thay áo giúp em em lạnh quá.
Người Mộng Cầm như rung lên.
Luống cuống, lấy khăn lau đầu cho Mộng Cầm và dìu cô vào phòng. Nhưng còn chiếc váy ướt, Hoàng Nam phân vân. Nhưng anh chợt nghĩ anh cũng đã nhìn Mộng Cầm trong trong phục bikini bé còn hơn cả cóc xê sao, đành vậy nhỡ Mộng Cầm ốm thì lại khổ, anh đành giải khai chiếc váy áo trên người Mộng Cầm. Một làn da trắng bóc không tỳ vết một lần nữa lại hiện lên trước mặt anh. Một chiếc quần chíp mỏng manh trong suốt hiện rõ cả những chiếc lông đen nhánh. Một chiếc áo ngực nhỏ chỉ đủ che đi hạt đậu. Dưới sự quyến rũ đến ngạt thở, lại có hơi men rượu làm Hoàng Nam cũng cảm thấy hừng hực bừng cháy vô cùng.
Sau một giây bất ngờ tất cả như bùng cháy, sự co dãn từ người Mộng Cầm dội lên, đánh thức sự thèm khát vô biên của Hoàng Nam, bàn tay anh tham lam theo sự ham muốn bùng cháy của anh đặt lên đôi mông nẩy nở trắng nõn của Mộng Cầm, thanh thép bỏng cháy của anh dí sát vào nơi thần bí của Mộng Cầm, một khe thiên nhiên thèm khát đang róc rách chẩy bất chấp sự ngăn cách của quần áo. Rồi ngay sau đó vô thức anh cởi phăng chiếc áo ngực của cô, đôi vú tròn lẳn căng cứng trao đến tầm môi của anh, không ngần ngại anh mút và ngậm một cách tham lam lên hai hạt đậu nguyên sơ gìn giữ 25 của cô.
Mộng Cầm rên lên như van vỉ, ôi cái lưỡi của anh, cái lưỡi ma quoái, cô sung sướng, cô hạnh phúc, cô yêu anh, cô cảm thấy thật mãn nguyện.
Bàn tay thô ráp luồn xuống vuốt ve vào cái khe hồng hồng âm ấm, cảm giác mềm mại ươn ướt có sẵn từ nơi đó truyền lên thật thống khoái. Sự tê dại từ nơi đó khiến người Mộng Cầm uấn éo rung lên vì những khích thích, cái quần lót vô nghĩa cũng đã thoát khỏi bờ mông tròn căng của cô. Mộng Cầm hoàn toàn trần trụi và nguyên sơ. Cả quần áo anh cũng đã không còn một mảnh, cả hai thân hình đã gì chặt và cọ xát lên nhau, khiến cả không gian nóng bừng, hừng hực lên những khao khát đam mê.
– Ư………
Mộng Cầm thở gấp và đôi môi cô đã muốn rên rỉ. Đôi chân dài trắng nõn của cô đang đựơc dạng ra hết cỡ, dâng tơ hơ giữa không trung, khao khát, chờ đợi và dâng hiến.
Đầu buồi lúc này đã chạm vào và cọ xát lên mép âm đạo, nó tắm đẫm và bóng nhẫy dung dịch tinh thuần. Dục tính như đốt cháy Hoàng Nam đến đỉnh điểm.
– Em yêu anh.
Mộng Cầm thì thầm vào tai anh.
Bừng tỉnh, câu nói này anh đã chờ đợi rất lâu, nhưng là từ một người con gái khác, dục vọng không hiểu tại sao bỗng tắt ngúm. Hoàng Nam bật người khỏi cục nam châm đầy sức hút phía dưới. Thở dốc, anh cố gắng kiểm soát bản thân.
– Anh xin lỗi.
Như một chiếc bình pha lê vỡ tan, Mộng Cầm không thể tin nổi, đầy mất mát khó hiểu cô nhìn anh.
– Anh xin lỗi, anh không thể phá huỷ đời con gái của em.
Hoàng Nam vơ vội quần áo quay người bước đi. Để lại một người con gái trần truồng xinh đẹp cô đơn bên chiếc giường xa hoa tráng lệ và những giọt nước mắt.
– Em yêu anh.
Mộng Cầm thì thầm trong cô đơn, sự hạnh phúc và mất mát đến và đi thật nhanh. Giá như lúc đó cô đừng nói gì. Tại sao, tại sao anh không sở khanh lên một chút. Đúng, cũng bởi vì anh không sở khanh nên cô mới yêu anh, yêu, yêu điên cuồng.
Vừa về đến nhà Hoàng Nam không hỏi han gì, anh ôm choàng lấy Kiều Thanh và hôn cô một cách đắm đuối, thèm khát và cuồng dã hơn bình thường rất nhiều. Anh hỳ hục truyền hết những cảm xúc mà Mộng Cầm kiêu khích anh vào người Kiều Thanh. Trong tiếng rên rỉ sung sướng của Kiều Thanh, anh như trở lại chính mình, trở lại với người con gái của mình và vượt qua những cám dỗ tưởng chừng như không thể.
– Hôm nay anh gặp chuyện à?
Kiều Thanh nhẹ nhàng hỏi, trong cơn mệt nhoài sung sướng Hoàng Nam đáp.
– Ừ có chút chuyện khiến anh khó chịu, ngủ đi cưng, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi. Em thật tuyệt.
Hôn lên má cô như an úi rồi anh ôm chặt lấy cô.
Kiều Thanh đã ngủ, Hoàng Nam chợt nhớ lại những gì đã xẩy ra cùng Mộng Cầm ngày hôm nay. Anh thực sự hiểu trong bản thân mình có một sự thèm khát ân ái với người phụ nữ kia rất nhiều. Anh cũng hiểu Mộng Cầm và cảm nhận thấy tình cảm của Mộng Cầm, nhưng anh không muốn lợi dụng sự yếu mềm và si mê của Mộng Cầm mà lấy đi cái quý giá nhất của cô. Anh tự nhủ mình không thể đi với Mộng Cầm đến cuối con đường. Chỉ vì sự ham muốn ân ái mà có lỗi hay làm mất đi một người bạn tốt, anh không muốn. Hơn nữa với anh, đơn giản là Kiều Thanh luôn luôn ở sâu trong đáy con tim.
Sáng hôm sau, Hoàng Nam nhắn tin xin lỗi Mộng Cầm lần nữa cả ngày hôm đó anh trốn tránh cô, trốn tránh những cái nhìn đầy khao khát và tình tứ của cô hướng đến anh.
SMS: Hoàng Nam lên ban công nói chuyện với em chút được không.
SMS: uh anh sẽ lên.
Mộng Cầm nhìn anh đắm đuối và không nói gì, Hoàng Nam lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
– Mộng Cầm, chuyện đó anh xin lỗi.
– Là em câu dẫn anh, anh không có lỗi.
Mộng Cầm không dấu diếm.
– Không anh có bạn gái rồi, anh không nên làm như thế với em mới phải.
– Không cô ấy không phải là bạn gái anh, anh chỉ là bị thể xác và sự dịu dàng có trong bản hợp đồng của cô ấy mê hoặc mà thôi.
– Mộng Cầm anh thực sự yêu cô ấy và tin vào cô ấy.
Không nói được gì thêm, mắt Mộng Cầm đã ngấn nước, cô chợt cầm tay Hoàng Nam và hỏi như không hề suy nghĩ.
– Em có đẹp không.
– Đẹp, rất đẹp và quyến rũ. Sẽ có hàng dài những công tử muốn xin được lau bụi gót giầy cho em.
Hoàng Nam vỗ nhẹ lên tay cô như trấn an.
– Nhưng sao anh thì không.
Đôi mắt đầy chờ đợi của cô nhìn thẳng vào anh và hỏi.
– Anh sẽ cưới Kiều Thanh và không muốn đùa bỡn em trong sự đau khổ.
– Em không làm anh có một chút rung động sao?
Nước mắt Mộng Cầm đã chảy dài trên khuôn mặt..
– Không, đã có những lúc anh suýt không làm chủ được chính bản thân trước em, thực sự anh rung động và thèm muốn, có lúc anh cũng muốn làm sở khanh, nhưng lý trí không cho anh phạm phải sai lầm, chúng ta nên dừng lại tại đây, anh không muốn em hay Kiều Thanh chịu những nỗi đau khổ dai dẳng.
Những giọt nước mắt lã chã rơi trên mặt Mộng Cầm.
– Em có gì không bằng cô ấy chứ.
Mộng Cầm nức nở.
– Không em không thua gì Kiều Thanh cả, chỉ vì anh yêu cô ấy, tình yêu đôi khi không thể giải thích, hơn nữa anh đã lấy hết những gì nguyên sơ con gái trong cô ấy nên anh muốn có trách nhiệm với cô ấy. Rồi em sẽ quên anh thôi.
– Nhưng những gì nguyên sơ nhất của em anh cũng đã lấy đi mất một phần rồi còn đâu.
Mộng Cầm buột miệng và cô cảm giác như mình đã nói sai.
Hoàng Nam đứng như trời chồng, anh thực sự bối rối khi nghĩ lại tối hôm đó, nhất là lúc những khấc dương vật của anh cọ xát trên mép âm vật đầy ẩm ướt của cô. Đúng là về hình thức thì cô vẫn trong trắng nhưng về bản chất thì thực sự cô đã trao một nửa sự trong trắng của mình cho anh.
Mộng Cầm ôm chầm lấy anh, rồi làn môi cô chạm vào môi anh, anh nghe thấy cả vị mặn mặn trên môi cô. Cô hôn anh, hôn đắm say, hôn cho trời đất quay cuồng dường như chỉ có mình họ. Cái lưỡi mềm mềm thơm tho của cô đã tìm được đến cái lưỡi thô ráp của anh. Cái khí tức đàn ông của anh khiến cô ngây ngất. Bỗng anh đẩy cô ra, giọng như thảng thốt.
– Anh xin lỗi.
Ngày hôm sau Mộng Cầm nhận được một lá đơn xin nghỉ việc, nhìn đôi mắt quần thâm mệt mỏi của anh cô biết hôm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều.
– Hoàng Nam em không cho anh nghỉ việc.
– Thực sự xin lỗi nhưng chúng ta đều không thể khống chế nổi mình. Anh nghĩ anh nên nghỉ việc là tốt nhất.
– Anh quá nông cạn rồi, tình cảm là tình cảm, còn công việc là công việc, thôi được em cho anh nghỉ phép một tuần, còn tờ giấy này không tồn tại.
Cô xé roẹt trước mắt anh, không để anh có cơ hội thanh minh.