– Mày thấy mày đã gây ra tai hoạ gì chưa…Lưng Đại Nghĩa đập mạnh vào tường đau điếng, miệng hắn khó khăn hớp hớp không khí bởi bàn tay Đại Hùng đang siết chặt cổ áo. Ông anh bỗng nổi điên bất chợt khiến hắn chẳng kịp phản ứng gì mà lãnh trọn hai cú đấm trực diện vào bụng, bao tử nhộn nhạo như người mắc ói… Đại Nghĩa la oai oái…
– Đâu phải lỗi tại tui… tự con bé đó tìm đến cái chết đấy chứ.. á…
Một cú đấm đau diếng bên má phải của Đại Nghĩa làm hắn bật ngang sõng xoài trên mặt đất. Hắn lồm cồm bò dậy, mắt toé những tia hằn hộc. Anh ông hắn bỗng giở chứng điên khùng gì thế này…
– Còn không phải do mày… Tại mày và cái kế hoạch chết tiệt của mày dồn con bé đi đến bước đường cùng khiến nó làm càng…
– Nó chết là do nó khờ… không phải do tui… Anh mà tiến tới nữa là tôi không có nhịn đâu đấy…
– Mẹ nó… không nhịn thì mày làm gì tao… nếu mày biết dừng đúng lúc thì cớ sự đã không ra nông nổi này rồi…
Đại Hùng sấn tới thằng em rất nhanh. Nhưng anh ta chưa kịp làm gì thì cánh cửa phòng bật mở, ba tên đô con lực lưỡng nhào đến chế ngự ngay lập tức. Đại Hùng bật ngửa ra sàn dưới sự kèm kẹp của cả ba tên thợ rèn. Chúng là những đứa đã hành hạ cô bé đáng thương Hải Hà cả đêm hôm đó.
– Mẹ nó… buông tao ra…
Đại Hùng gồng cứng cả người cũng không thể nào thoát khỏi sáu bàn tay rắn chắc giữ chặt tay chân mình. Mắt anh ta long lên sòng sọc. Anh ta giận giữ không phải chỉ vì cái chết thảm thương của Hải Hà mà còn là vì đã phát hiện ra một điều. Thằng em của anh ta không phải vì giúp hạ bệ Kỳ Nam giành lại Hồng Thanh mà thực hiện kế hoạch như đã nói. Nó chỉ muốn đạt được mục đích của chính mình mà thôi. Bằng chứng là cử chỉ thân mật của Kỳ Nam và người Đại Hùng yêu thương đã xuất hiện trở lại sau cái đêm hôm đó. Đại Nghĩa… chính nó… nó đã đẩy Hồng Thanh trở ngược lại tay Kỳ Nam.
– Ha ha… ông anh của tôi ơi… giờ anh chẳng thể làm gì được tôi đâu… tôi cho anh xem thêm một thứ nhé…
Đại Nghĩa vừa cười ha hả vừa quỳ xuống bên cạnh đầu ông anh trai. Tay hắn lúc lắc chiếc điện thoại của mình. Trên màn hình là thước phim truỵ lạc giữa Hồng Thanh và Kỳ Nam, âm thanh rên rỉ của cô gái làm đầu Đại Hùng muốn nổ tung, tròng trắng mắt đỏ lòm những tia máu uất hận.
– Ha ha… ông anh thông minh thêm một chút rồi đấy…
– Mày… mày chờ đó… xem tao có dám làm gì mày không…
– Ông anh nhìn lại mình đi… xem giờ ông anh có thể làm được gì…
Đại Nghĩa cười ha hả đứng lên bước ra khỏi phòng. Lòng hắn khoan khoái vô cùng. Phải mọi chuyện đều do hắn sắp đặt, ngoài Đại Hùng như một chân sai vặt ra hắn còn có con cờ Huy Phước trong tay. Kẻ nào cũng tưởng Đại Nghĩa thật lòng muốn giúp đỡ, với tình yêu mù quáng cả hai răm rắp thực hiện theo ý đồ của hắn mà không mảy may nghi ngờ gì. Chính Đại Nghĩa đã mách nước cho Huy Phước kế sách lợi dụng Hồng Thanh quyến rũ Kỳ Nam bằng thuốc. Cũng là chính hắn như vô tình hữu ý tiết lộ địa chỉ bán loại thuốc PinkQ hữu hiệu kia. Sát chiêu cuối cùng hắn giữ lại cho mình là thông tin về BlackQ mà Hải Hà vô tình là vật thử nghiệm đầu tiên. Thứ vượt qua tầm hoạch định của Đại Nghĩa là hành động tự sát của cô bé. Hắn chợt ngộ ra, BlackQ dù có tác dụng kỳ diệu đến đâu thì cũng có giới hạn thời gian của nó. Cái chết của Hải Hà là minh chứng rõ ràng nhất. Hắn chậc lưỡi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ trước mắt là phải nhanh chóng tính toán lại tất cả, mối quan hệ của Huy Phước và Huyền My hình như tiến nhanh hơn so với kế hoạch của Đại Nghĩa. Không thể để điều đó xảy ra, con mồi của hắn, phải do hắn nếm trọn…
– Ông anh khôn hồn thì biết điều một tý… không thì con bé Hồng Thanh cũng thống khổ không kém đâu
Đại Nghĩa quay lại răn đe anh trai mình trước khi đóng sập cánh cửa phòng. Tiếng gầm của Đại Hùng lớn đến nổi vang vọng xuyên qua cả vách tường dày hơn mười centimeters.
…
Ngày đưa Hải Hà đi, trời nổi cơn giông gió mãnh liệt, những tờ tiền cõi âm chấp chới chao nghiêng cả một bầu trời. Xe tang lặng lẽ chở cô bé vào Đài Hoả Táng Bình Hưng Hoà. Dòng người nối sau thưa thớt nhưng tiếng khóc nức nở ai oán cả một khu phố.
– Mọi chuyện sao lại thành ra như thế này My My ơi…
Huyền Ny bám víu lấy tay chị mình nức nở, những lúc như thế này nàng trông yếu đuối hơn Huyền My rất nhiều. Huyền My vỗ về bàn tay nhỏ nhắn của cô em gái, khoé mắt nàng cũng ướt nhẹp vì sự ra đi của người bạn trong nhóm. Nhưng là chị, Huyền My phải tỏ ra mạnh mẽ hơn, đặc biệt là trong thời điểm này, khi nàng không còn bờ vai của ai kia để dựa dẫm nữa, dù rằng anh ta chỉ đang cách nàng có vài bước chân.
Kỳ Nam lặng lẽ đi sau hai chị em sinh đôi lòng buồn rười rượi. Buồn cho sự ra đi của Hải Hà, buồn cho mối quan hệ của anh và Huyền My. Sau cái đêm hoang đàng bên Hồng Thanh, anh mơ hồ đoán được nàng đã biết được tất cả. Huyền My luôn giữ khoảng cách với Kỳ Nam an toàn hết mức có thể. Đã mấy bận anh muốn bước đến đặt tay lên đôi vai mỏng manh run run của nàng kéo vào lòng an ủi vài câu nhưng không thể. Một cô gái khác cũng đang cần anh che chở đang đi bên cạnh.
Cả đội văn nghệ hôm nay chỉ trừ Đại Nghĩa đã có mặt, đồng lòng mặc trang phục màu trắng, màu mà Hải Hà thích nhất để tiễn đưa cô bé chặng đường cuối cùng về nơi an nghỉ mãi mãi. Sự vắng mặt của Đại Nghĩa là điều mà hầu hết thành viên nhóm thắc mắc nhất. Chẳng phải lúc sinh thời hai người quấn quít nhau lắm sao. Chỉ có một người biết rõ nguyên nhân nhất là người anh trai Đại Hùng. Tuy nhiên thấy hắn sáng giờ toát mồ hôi phụ giúp cho lễ đưa tang nên chẳng ai nỡ lòng căn vặn.
Gia Bảo và Huy Phước, một mập, một ốm đang dìu lấy cô giáo Bảo Thy. Ba ngày tang của Hải Hà cô gần như thức trắng quán xuyến mọi chuyện. Đứa sinh viên côi cút cô yêu thương nhất đã ra đi trước ánh mắt bất lực của cô, giờ đây nằm im lìm trong cỗ quan tài, ngủ một giấc ngủ chẳng bao giờ tỉnh lại. Quãng đường cuối cùng theo sau xe tang, Bảo Thy gần như kiệt quệ vật vã trong tiếc thương vô vàng.
Chiếc xe tang đã dừng trước Đài Hoả Táng của nghĩa trang Bình Hưng Hoà. Một con gió rít nổi lên cùng cát bụi dữ dội khi chiếc quan tài của Hải Hà được khiên xuống. Chiếc quan tài đơn sơ mộc mạc như chính tính cách như chính tính cách của cô bé được bà con khu xóm quyên góp mà có. Không khí tang thương vô cùng. Gia cảnh Hải Hà không còn ai thân thích ngoài hai chị em tự nương tựa nhau mà sống. Cô bé nhỏ hơn Hải Hà một tuổi dáng người không khác là bao, mái tóc thật dài rũ rượi che khuất hẳn gương mặt, đầu cúi thấp, giữ chặt trong tay bức di ảnh của chị mình. Không ai nghe tiếng cô bé khóc lúc này, nhưng một vài người đã thấy thấp thoáng trong màn tóc, bờ môi bậm chặt đến bật máu. Ai cũng hiểu rằng, một lúc nào đó khi chỉ còn một mình, cô bé sẽ không thể ngăn được tiếng nức nở của mình. Mất mát này… là quá lớn…
Dòng người lặng lẽ đi vòng quanh cỗ quan tài đơn sơ, thắp cho Hải Hà những nén hương ly biệt trong tiếng tụng kinh đều đặn của nhà sư. Di ảnh cô bé được đặt trịnh trọng trên nắm quan tài. Gương mặt Hải Hà thật xinh xắn, ánh mắt sáng trong sau cặp kính cận, mái tóc bồng bềnh ngang vai, làn da trắng tinh thuần thiết, nụ cười hiền hậu trên môi như muốn nhắn nhủ lời tạm biệt, nụ cười mà ai thấy rồi cũng khó có thể quên được. Bất chợt, câu hát cuối cùng của Hải Hà đều vang lên trong đầu từng thành viên đội văn nghệ…
Xin bao dung tha thứ… vì nhau…
Tiếng gào khóc tuyệt vọng của cô giáo Bảo Thy vang vọng khắp nhà tang lễ khi cỗ quan tài của cô sinh viên yêu quý đang dần dần hạ xuống. Huyền Ny úp mặt vào vai chị gái, tiếng nấc nghẹn ngào. Vai áo Huyền My run run ướt lạnh nước mắt cô em, hai mắt nàng lệ cũng đã tuôn tràn. Nàng mặc kệ cái nắm tay siết chặt lén lút của Hồng Thanh dành cho Kỳ Nam. Chuyện tình cảm trong giây phút này chẳng còn ý nghĩa gì cả. Lần đầu tiên trong suốt cả chặng đường đưa tiễn, người ta thấy em gái Hải Hà len lén đưa tay lên mắt, bàn tay còn lại siết chặt tấm di ảnh vừa được trao lại. Huy Phước và Gia Bảo mắt cũng đỏ hoe. Cả hai dù là đàn ông sức khoẻ tốt nhưng cũng rất khó khăn để ngăn cô giáo Bảo Thy cố chồm người với tay xuống hoả huyệt mà Hải Hà đang ở trong đó. Lửa nổi lên, Hải Hà đã thực sự chia tay mọi người. Cô bé đã trở về với cõi vĩnh hằng, mọi đau thương giờ không còn quan trọng nữa… vĩnh biệt… vĩnh biệt một thiên thần…
…
Cái chết của một cô sinh viên năm hai là tin tức được lan truyền nhiều nhất trong mấy ngày gần đây. Vài tờ báo đưa tin, hàng ngàn lời đồn lan truyền, từ lớp này sang lớp khác, từ trường này sang trường khác. Nhưng… cũng như các vụ từ sát từ trước đến nay, trai thì bị gán tội nợ nần cờ bạc, gái thì bị úp lỗi mu muội lụy tình. Mọi thứ lại sẽ lắng xuống sau một thời gian xôn xao, chẳng còn ai hơi sức đâu bàn tán nữa, chỉ có những người thân thiết vẫn canh cánh hoài hình bóng của người đã khuất…
…
Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên gương mặt bơ phờ, tóc bết dính hai bên má hồng, bờ mi liễu rũ, khoé mắt ướt nhoen, làn da bóng sáng. Đẹp… rất đẹp… dù trong không khí tang thương, nhưng cả hai đều toát lên vẻ xinh đẹp rực rỡ vô cùng…
Huyền My và Huyền Ny ngắm nghía hoài tấm hình vừa nhận được qua mạng xã hội của mình. Ai đó đã chụp lén khoảnh khắc bi thương của hai người trong lúc đưa tiễn Hải Hà những bước cuối cùng trên hoả lộ đời người. Dù chỉ là góc mặt nghiêng và phần lớn bị tóc và nước mắt che phủ nhưng cũng không dấu nỗi khí chất xinh đẹp hoàn mỹ của hai chị em sinh đôi. Cảm xúc tang tóc giây phút màn lửa chia ly nuốt chửng người bạn lại ùa về trong lòng mỗi người nhưng hai nàng không thể không công nhận đây là bức hình đẹp nhất từ trước đến nay mà họ từng được ai đó chụp cho.
– Ai thế nhỉ…?
– Chị cũng không biết…?
Cả hai chị em tâm tính tương thông, cùng chung một thắc mắc và cùng chung câu trả lời. Hôm đó chẳng ai còn tâm trạng để ý xung quanh xem có người nào cầm theo máy ảnh hay không thì làm sao có thể nhận ra tác giả của bức hình này.
– Hoàng Phong gọi cho em chưa…?
– Vẫn chưa… hứ… tên trâu nước đáng ghét đó… em mặc kệ…
Huyền Ny bỉu môi một cái thật dài. Đã một tuần rồi kể từ cái đêm nàng không gọi được cho Hoàng Phong mà vẫn chẳng thấy anh ta liên lạc lại. Tính khí ươn ngạnh vốn có, Huyền Ny quyết không chịu thua, không gọi anh ta thêm lần nào nữa. Một phần khác, hình ảnh hoang đàng của nàng trong vòng tay Gia Bảo cứ bất chợt hiện về chen ngang mỗi khi Huyền Ny nghĩ đến Hoàng Phong. Nó làm cho nàng có chút ngập ngừng trong tâm trí những lần gần như chịu thua nỗi nhớ nhung suýt cầm máy liên lạc cho người yêu…
Huyền My cười hiền trong tiếng thở dài khi nhìn thấy biểu hiện của cô em gái. Nàng cười vì thái độ “đã nhớ mà còn cứng đầu” của con bé. Nàng thở dài vì cứ canh cánh trong lòng mối lo lắng Hoàng Phong tránh mặt Huyền Ny có phải do giây phút phóng đãng của chính mình với anh ta trong phòng tắm sáng sớm hôm đó chăng.
– Còn chị… chuyện với anh Nam, giờ tính sao…
– Thôi em… coi như hết rồi…
Huyền Ny rụt cổ lè lưỡi khi thoáng thấy tia mắt cương nghị của bà chị. Nàng đã được Huyền My kể cho nghe mối quan hệ mập mờ của Kỳ Nam với Hồng Thanh, dù rằng những chi tiết sau tiệc liên hoan đêm hôm đó vẫn mù tịt. Nàng chợt so sánh anh với Gia Bảo. Đúng là trên đời không ai biết hết được mọi thứ. Đừng vội trông mặt mà bắt hình dong, đôi lúc mọi người đều có những bí mật khiến ta luôn luôn phải kinh ngạc.
– Thôi… đi kiếm gì đó ăn nào nhỏ…
– Ý… chị hai hôm nay định cúp cua… hi hi… em hôm nay quên đem áo mưa nha… nha… nha…
– Con quỷ… lẹ nào… nhẹ nhàng thôi…
Huyền My vừa nói vừa cúi gập rón rén lách qua đám con trai, hướng ra cánh cửa cuối lớp, bà cô vẫn thao thao bất tuyệt luận cứ Mác – Lênin trên bục giảng. Huyền Ny cũng khe khẽ nhanh nhẹn nối đuôi theo sau, mặt nàng hơi chau lại vì những cú va chạm trên người mình, lối đi rất khó khăn và chật hẹp. Đám con trai dãy cuối cùng hít lấy hít để mùi thơm thoang thoảng của hai cô nàng xinh đẹp nhất lớp, chúng còn tinh quái, lùi người ra sau, cố để lưng mình có thể chạm lấy bất cứ bộ phận nào trên thân thể mềm mại ấy, đầu óc bay bổng tưởng tượng lung tung, đũng quần giựt giựt nở to đội lên hẳn.
Huyền My hít lấy hít để không khí thoáng đãng của dãy hành lang bên ngoài. Dạo gần đây nàng thấy mình chẳng thể tiếp thu được bài học như trước. Cả hai chị em kẹp nách nhau hướng về căn tin.
Một buổi sáng thật đẹp.