Nó lái xe tấp vào 1 quán phở đêm bên đường, gọi bát phở xong nó lôi điện thoại ra gọi cho thằng Cò.
– Alo.
– Anh đây, ngủ chưa?
– Em chưa.
– Anh nhờ tí việc nhé.
– Vâng.
– Bắt taxi ra xxx, anh đang ngồi đấy, ra đến nơi anh bảo.
– Vâng.
Nó cúp máy, cắm đầu vào bát phở, đêm nay nó đã quá mệt, ăn xong ngồi đợi khoảng 15 phút thằng Cò bước sang từ bên kìa đường.
– Có chuyện gì thế anh?
– Anh nhờ tí việc – nó bước gần về phía cái xe.
– Vâng.
– Tìm một chỗ nào kín vứt cái xe này vào, mai bảo 1 đứa nào đấy lấy đi chơi bời gì ngoài Hà Nội, tiền xăng anh trả, tối mai anh nhắn tin chỗ trả xe, xe chỉ Hiền thuê, chìa khóa đấy nhé.
– Tối nay có việc gì thế anh?
– Việc nhỏ thôi, không có gì, sổ sách cất cẩn thận mai anh qua kiểm tra.
– Vâng.
Thằng cò cầm chìa khóa mở cửa, chiếc xe lao vút đi trong đêm, nó cũng bắt taxi đi về hướng ngược lại.
Sáng hôm sau, khi nó đang ngủ vùi thì ai đó đạp cửa phòng lao vào.
– Dậy mày – con chị nó giật cái chăn .
– Sao thế?
– Dậy đi, giờ này mà còn ngủ được tao chịu mày.
Nó lóc cóc đi vào phòng tắm, xuống dưới nhà thì con chị đã mua xong đồ ăn sáng đặt trên bàn.
– Có chuyện gì thế ?
– Cái Trang nó đi từ sáng nay rồi.
– Đi rồi à, có nói gì không?
– Nó cảm ơn tao, còn chuyện của nó nó tự giải quyết.
– Ừ, thế cũng được – nó cười nhạt.
– Buồn à?
– Không.
– Đừng phét, việc đêm qua mày làm chứng tỏ nó vẫn quan trọng với mày lắm.
– Thế thì sao chứ, nó có giải quyết được gì không?
– Hay tao nói chuyện với nó nhé.
– Kệ đi, để nó muốn đi đâu thì đi, em cũng không thích phải áp đặt cho ai cái gì.
– Buông tay?
– Chia tay rồi thì buông cái khỉ gì, mà chị đừng nói chuyện này nữa, tình hình sao rồi?
– Đúng như tao dự đoán, hôm nay còn căng hơn đêm qua.
– Căng lắm à?
– Ừ, không đến nỗi đi đầy đường nhưng ngóc ngách nào cũng có, hình sự đi còn đông hơn hôm qua.
– Để em gọi bảo chúng nó cứ nằm im.
– Tao bảo rồi, cái xe mày vứt đâu rồi.
– Đưa cho thằng cò xử lý rồi.
– Đem đi đâu.
– Không biết, bảo nó mang ra ngoài Hà Nội đi chơi rồi, tối nay đem trả.
– Ừ, tối tao gọi cho nó, mày cũng ít ra ngoài đi, thằng Tuấn nó đoán được mày làm thì thể nào cũng có bàn trà đá hay xe ôm sắp mở trước cửa đấy.
– Em biết rồi.
– Thời gian này cứ lẩn đi là tổt nhất, ra ngoài nhỡ nó thấy được cái gì thì rất phiền.
– Cái xe của em bao giờ xong?
– Đang lập hồ sơ rồi, chúng nó làm tai nạn trên Vĩnh Yên nên không sợ đâu, chắc lằng nhằng khoảng 2 tuần nữa mới có xe, dù sao cũng phải mất tầm đấy thời gian để vụ này chìm xuống đã, bây giờ mày cứ bắt taxi lên bar xong về nhà như bình thường thôi, cũng đừng tụ tập gì với bọn thằng béo hay bất cứ đứa nào tham gia, chúng nó không thấy gì cũng phải tự rút.
– Vâng.
– Tao hỏi thật nhé.
– Cái gì?
– Làm thế có đáng không?
– Đáng gì?
– Chuyện mày với Trang, mày không định mở mồm với nó à.
– Không.
– Có cần tao kể cho nó không?
– Không.
– Thế mày định làm người hùng thầm lặng à? – con chị nó định nổi khùng lên.
– Mày không nhớ đêm qua ra sao à, chúng mày chỉ chậm tí nữa thôi là nguy hiểm lắm rồi, nếu nhỡ tao không đến nơi kịp hay tao không nghĩ cách kịp thì giờ này mày không ngồi đây nữa đâu, mà là trên khám cả lũ và tao phải chạy vạy khắp nơi rồi mày có biết không?
– Thế nói ra có được gì không, được lời cảm ơn rỗng tuếch à, hay bố mẹ nó xuống mời em bữa cơm để ” báo ân”
– Ít ra mày có thể xác định được tình cảm của nó ở mức nào để đừng có ngu như lần này nữa – Chị nó ngừng lại một lúc rồi nói.
– Bây giờ mày làm gì cũng có rất nhiều người liên quan, tao mong mày đừng làm điều gì dại dột.
– Em hiểu rồi – nó trầm giọng.
Chị nó bước sang ngồi cạnh, nắm lấy tay nó.
– Tao biết mày đang suy nghĩ gì, tao cũng hiểu tình cảm của mày với Trang, mày có thể sẵn sằng làm tất cả vì nó, nhưng tao mong mày nhìn lại xung quanh mày, nhìn lại xem có những ai đang nhìn vào mày, đang trông mong mày, nhìn lại vào xem có những ai dám vì mày mà hi sinh, dám đổ máu, dám vào tù ra tội? Không phải những người anh em của mày, những đứa em của tao thì ai vào đây, tao mong mày nhìn lại để mày biết quý trọng những con người đó, trân trọng cái tình cảm đó hơn là đặt người ngoài lên cao hơn.
– Em xin lỗi.
– Không ai trách mày cả, tao mong mày có thể hiểu được những gì tao nói, những gì mình làm thì nên nhận được cái xứng đáng. Những thằng làm anh hùng trong phim luôn sống lâu và làm nhân vật chính, nhưng ngoài xã hội thì điều đó chỉ làm nền cho người khác giẫm đạt lên và làm mày chết nhanh hơn thôi, nhớ lấy.
Con chị cầm lấy cái túi xách đi ra ngoài cửa bỏ nó ngồi trên ghế,
– Sổ sách ở bar tao cũng qua xem rồi, lần sau bảo chúng nó tổng hợp hóa đơn chi tiết lên, những cái mày cho là vặt không ghi vào hết tháng cũng thất thoát nhiều đấy, tao về trước đây, trưa tự lo nhé.