– Em không cần nói gì, đừng giải thích, cho anh một lý do là đủ, anh nhìn thấy đủ rồi – Nó nhấc máy gọi cho Trang.
– Em xin lỗi – Trang lí nhí.
Xin lỗi sao? Xin lỗi có tác dụng gì không, có làm nó bớt buồn không, chẳng thà em cầm dao đâm nó 1 nhát nó còn đỡ đau hơn em làm vậy, trái tim nó cũng như bó hoa nát bấy bên lề đường kia, không ai bận tâm thương xót.
Một vòng tay sau lưng nó ôm chặt, tiếng Quỳnh khẽ vang lên.
– Đừng làm gì, cũng đừng nói gì, em không nghe thấy hết nhưng em nhìn thấy hết, cho em ôm anh một chút, một chút thôi được không.
Nó không phản ứng, có lẽ nó quá đau rồi, phản ứng để làm gì chứ.
Nó và Quỳnh cứ đứng ôm nhau như vậy, nó đờ đẫn như người mất hồn.
– Đi thôi anh – Quỳnh kéo tay nó, chẳng biết là đứng đấy ôm nhau bao lâu rồi.
Chuông điện thoại kêu, là con chị nó gọi.
– Gọi gì đấy.
– Mày với Trang sắp tới chưa.
– Chưa, còn lâu, Trang nó đang có hẹn.
– Giọng mày làm sao thế?
– Em không sao, hôm nay em hơi mệt tí thôi.
– Ờ, khi nào nó sang thì báo.
Cúp máy xong, một nỗi buồn bao kín lấy nó, nó vẫn không hiểu tại sao em lại làm như vậy
– Lên xe đi anh, trời lạnh lắm.
Ngồi trên xe thất thần, đường phố Hà Nội trôi qua trong ánh mắt nó, dòng người tấp nập vội vã, cũng lâu lắm rồi nó mới thấy cô đơn trong cái đường phố đông đúc này
– Có thuốc không em? Nó quay sang hỏi khi đã ngắm chán chê đường phố.
– Trong cốp ý.
Mở cốp ra, 1 cây man đỏ hút mất 1 bao, kèm cả cái zippo khá đẹp không biết năm bao nhiêu.
– Con gái hút man thì không tốt đâu em ạ?
Nó nói sau khi đã hưởng thụ một hơi dài, cái cảm giác làn khói thuốc chạy trong lồng ngực thật dễ chịu.
– Thế anh nghĩ em nên hút cái gì, nhìn anh giống mấy thằng ở trong hỏa lò cả đời trong trại không được điếu thuốc nào ấy nhỉ.
– Anh cũng lâu lắm không hút rồi mà.
– Cai hả?
– Gần như thế.
– Vì Trang? Nó không thích anh hút à?
– Có lẽ đúng, mà cũng chả phải vì ai hết.
– Anh chả lừa được em cái gì đâu.
Quỳnh nói xong giật cái điếu thuốc đang hút dở trên tay nó và tự thưởng một hơi dài.
Nó vớ bao thuốc trên taplo xe định châm điếu nữa thì Quỳnh lại trả lại.
– Hút đi, em hút thế thôi.
– Một hơi có đủ cơn nghiện không em?
– Có, mà không có cũng chả sao cả, dù sao anh bảo con gái hút không tốt mà.
– Nếu em muốn hút thì cứ cầm đi.
– Sao? Không muốn hút chung với em hả? Em có bị sida đâu mà anh sợ thế.
– Nếu anh bảo đây là điếu thuốc đầu tiên anh hút chung em có tin không? – Nó nhận lấy điếu thuốc từ tay Quỳnh, rít một hơi dài.
– Tin chứ, em tin anh mà, anh là trai ngoan mà – Quỳnh vừa lái xe vừa cười ha hả – Mà thuốc em hút khác thuốc thường đấy.
– Khác gì?
– Vị khác.
– Vị gì khác?
– Có vị ngọt.
– Sao lại ngọt?
– Có son của em mới ngọt, anh không thấy à?
– Thế mỗi lần anh hút thuốc thì quẹt son vào đầu điếu nó sẽ ngọt chắc.
– No, no cưng ơi, son dính lên môi em mới là ngọt cơ.
– Đến chịu em thôi – Nó bật cười, nụ cười đầu tiên trong tối nay.
– Anh cười rồi – Quỳnh nói khẽ.
Loanh quanh khắp thành phố, bãi đáp cuối cùng là một bãi vắng dưới chân cầu Long Biên.
– Ui dời, xe em giống cái sàn bar di động nhỉ – Nó nhìn thấy Quỳnh lôi đống rượu và bia từ hàng ghế sau với cốp xe ra.
– Tất nhiên, nấu rượu ngô trên bản đem xuống đổi rượu tây mà anh, nhà em không có gì ngoài ngô với gạo cả.
– Lắm rượu thế này uống một mình thì buồn nhỉ?
– Hôm nay chẳng phải có anh uống rồi sao? Lạnh thế này uống trên xe anh nhé, em ngại xuống lắm.
– Ừ, dù sao anh cũng là thằng đi ké thôi mà.
– Ai cho ké, tí giả công cho em đấy.
– Giả công gì, anh có mỗi cái xác khô có lấy thì lấy thôi.
– Lấy làm osin cho em cũng không tồi đâu, tí em nghĩ ra em bắt anh giả.
Quỳnh lôi đâu ra hai cái chén, mà là cốc nhỏ thì đúng hơn, loay hoay mở chai rượu.
– Chivas 21 Dinamond Jubilee, đại gia quá nhỉ.
– Rượu cất mãi đằng nào chả để uống, uống đi anh – Quỳnh nói xong đưa chén rượu tới trước mặt nó.
– Uống nhân ngày gì nhỉ?
– Ngày buồn – Quỳnh nó xong sau khi uống được nửa cốc.
Nó ngẩng đầu lên uống một hơn, cái dòng rượu nóng bỏng như muốn đốt cháy cái cổ họng nó, dù rất muốn uống hết nhưng nó chỉ được có một nửa chén là phải ngừng.
– Kém quá – Quỳnh lắc đầu – Chủ bar thế thì bọn tộc em cười chết.
– Có phải chủ bar nào cũng là con sâu rượu đâu em.
– Thôi không nói nhảm nữa, uống hết đi.
Rượu chán rồi lại lôi bia ra uống, hai đứa lẳng lặng dốc hết cái chất lỏng đấy vào người như rót cái nỗi buồn ra ngoài.
– Em có tâm sự gì à? – nó không nhịn được hỏi Quỳnh sau khi đã hơi tê.
– Người ai mà chả có tâm sự, có gì đâu anh – Quỳnh nói xong sau khi dốc hết lon ken, bóp nát và ném ra ngoài.
– Nói ra dễ chịu hơn đấy.
– Chả có gì đâu, mà này anh làm gì ngắm em kĩ thế?
Đúng là nó đang ngắm Quỳnh, một hành động vô thức, Quỳnh thật đẹp, cái áo da bó sát cùng với cái Quần bó không kém, đường cong của em được phô bày một cách toàn mĩ nhất.
– Xinh thì ngắm, chết em đâu mà sợ? – có hơi men nên ăn nói cũng bạo dạn hơn hẳn.
– Chơi với nhau bây giờ mới khen được em một câu, bảo sao không tán được gái.
– Tán nhưng không được em ạ? – nó lại nghĩ tới Trang, dù sao nó cũng chưa được gọi là tán Trang đâu.
– Em xin lỗi.
– Chả có gì, uống tiếp đi còn về.
Được một lúc.
– Anh này – Quỳnh lại gọi.
– Cái gì?
– Em đẹp không? – Quỳnh nhìn thẳng vào mắt nó.
– Em xinh lắm.
– Không, đẹp chứ không phải xinh.
– Đẹp.
– Kiểu gì?
Nó lại nhìn Quỳnh, tóc nâu buông tự do, đôi môi tròn đánh son đỏ kĩ lưỡng, mascara kẻ đậm
– Hoang dại – Nó nói trong vô thức.
– Anh còn nợ em đấy?
– Nợ cái gì – Nó hơi ngạc nhiên vì cái sự chuyển chủ đề này.
– Tiền xe.
– Anh đưa em về là được.
– Tiền xăng.
– Mai anh giả.
– Em không thích.
– Em muốn cái gì?
– Xác anh.
– Sang đây mà cướp.
Quỳnh nhảy sang ghế phụ, ngồi trong lòng nó, nó chưa hết bất ngờ thì một cảm giác ấm nóng ở môi, quỳnh lại hôn nó, một nụ hôn bất ngờ, nụ hôn mang theo mùi rượu và vị ngọt nhẹ của son môi, nó định đẩy Quỳnh ra thì tay Quỳnh ghì chặt vào cổ nó, ép đầu nó vào đầu em, có lẽ do men rượu kích thích, bàn tay nó cũng ôm chặt tấm lưng mảnh của em, nó đáp trả lại nhiệt tình lại em. Một cảm giác ấm nóng chảy trên má và vị mặn ở đầu môi, Quỳnh khóc, nó cũng khóc, nụ hôn vẫn diễn ra mà không ai ngừng.
Cuối cùng cũng buông nhau ra, Quỳnh quẹt nước mắt thản nhiên nói.
– Đấy là cái anh phải trả em, bây giờ thì về thôi.
Trên đường đi, lần này nó lái xe, Quỳnh giờ này có vẻ say nằm gục bên ghế phụ, nó may mắn còn tỉnh táo để lết tới nhà.
Được nửa đường, điện thoại lại kêu.
– Alo.
– Mày chết đéo đâu mà tắt máy thế?
– Em đi có việc.
– Lại uống rượu à?
– Ừ.
– Về bar, có việc.
– Giờ này việc gì, có khách đâu.
– Cứ lên đây, không mai mày xác định.
Bực dọc cúp mày, nó cố gắng tập trung để lết về được bar.
Vào tới cửa, cái bar vắng lặng chỉ có vài đứa làm lâu năm còn ở lại
– Mày đây rồi – Con chị ở đâu chạy ra.
– Vào mà xử lý đi.
– Xử lý cái gì.
– Vào đi rồi biết.
Bước vào trong, một dáng người quen thuộc đập vào mắt nó, là Trang, vẫn bộ váy ấy, dáng điệu ấy ngồi bên cái bàn, tay cầm lý rượu ra sức uống, Trang ngẩng lên, nhìn nó, bốn con mắt gặp nhau, nó vẫn lạnh lùng đứng đó.
Em nhảy mạnh xuống, chạy nhanh về phía nó
– Em xin lỗi – Trang ôm nó cứng ngắc.
– Em đến đây làm gì? – Nó lạnh lùng, hai tay buông thõng xuống.
– Em xin lỗi anh, không phải như anh nghĩ đâu.
– Em nghĩ anh nghĩ cái gì, em về đi.
– Đừng anh, không phải vậy mà.
– Em coi anh là thằng ngu để em chơi đùa chắc.
– Em sai rồi – Hai tay ôm chặt hơn, Trang ngẩng mặt lên nhìn nó.
Cái cảm giác môi nó được lấp đầy được xuất hiện, Trang hôn nó, em ghì chặt nó mà hôn như sợ mất nó vậy, nó nhắm mắt đáp trả, ngấu nghiến như muốn trừng phạt em, như phát tiết ra những tình cảm của nó cho em.
Vẫn mùi rượu nồng nàn, vẫn là nụ hôn cuồng nhiệt nhưng lại là người con gái khác hôn, và nó đâu biết, ở ngoài cửa lại có một người đang ôm mặt khóc thầm…
Một buổi tối, hai người con gái, hai nụ hôn…