Tháng giêng, trời se lạnh, mưa xuân lất phất cả ngày, nhớ hồi đi học có một ông nhà văn mả mẹ nào đấy viết về tình yêu miền bắc, tình yêu cái mưa xuân se lạnh cả Hà Nội, còn nó thì chúa ghét cái loại mưa phùn này, đường bẩn, nhà bẩn, người đi đâu cũng bẩn nốt ( cái này bác nào ở Hà nội chắc hiểu).
Trời mưa cũng có nhiều cái khá hay ho, nó và Trang đều là cái loại động vật có tính lười cao, đâm ra cả ngày cũng chỉ ru rú ở nhà quấn lấy nhau, khi nào cần mới đánh xe đi. Cái nhà nó cũng vì thế mà vui hơn, lắm tiếng cười của nó với Trang hơn trước.
Qua cả tuần lễ quấn quít bên Trang, câu truyện của Quỳnh nói với nó cũng đã dần dần bị quên sạch. Nhưng thói đời thì chẳng như mơ, cái gì càng tránh thì nó lại càng tới. Sáng hôm ấy nó nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ.
– Alo.
– Cho hỏi có phải anh cường không nhỉ?
– Đúng rồi, ai đấy.
– Tôi tên Tuấn, chắc anh không biết tôi đâu, nhưng tôi có vài chuyện cần trao đổi với anh.
Thằng của nợ đấy cũng gọi đến rồi – nó nghĩ thầm
– Vâng, cho tôi xin địa chỉ
– Anh đến quán cafe XXX thì gọi cho tôi nhé.
– Được thôi, anh đợi tôi 15 phút.
– Hẹn gặp lại – đầu dây bên kia cúp máy.
Lóc cóc đánh xe ra khỏi nhà, vừa đi nó vừa gọi cho Quỳnh.
– Anh à?
– Em đoán cũng chuẩn nhỉ, thằng Tuấn vừa gọi hẹn gặp anh xong.
– Anh đồng ý chứ.
– Nó có phải cảnh sát hay tội phạm giết người như phim mỹ đâu mà anh sợ.
– Ừ, thằng này mới đầu nói chuyện khá dài dòng lươn lẹo đấy, anh cứ giữ bình tĩnh đi nhé.
– Ừ.
Cúp máy, đi đến chỗ hẹn, cuộc gặp ngày hôm nay đánh dấu cho những rắc rối sau này của nó…
Vòng vèo lượn lờ thì đến điểm hẹn, là một quán cafe nhạc Trịnh hơi bé nhưng khá là đẹp, đỗ xe xong bước vào cửa nó lôi cái điện thoại ra gọi.
– Alo.
– Tôi đến chỗ hẹn rồi, anh ngồi đâu vậy?
– Anh đi đến bàn trong cùng bên tay trái, tôi đang ngồi chỗ đó.
Nó theo chỉ dẫn thì thấy một thằng mặc sơ mi với quần âu đang ngồi uống cốc đen đá.
– Chào anh
– Vâng, xin chào – thanh niên kia đứng dậy vội vã – anh là Cường phải không nhỉ
– Đúng là tôi
– Tôi tên Tuấn, là người gọi điện cho anh vừa nãy, mời anh ngồi, mà anh uống gì nhỉ?
– Cho tôi một nâu đá là được.
– Anh chờ chút – nó quay ra quầy phục vụ – cho anh một nâu đá.
Nó âm thầm quan sát, thằng này khá cao ráo đẹp trai, trắng trẻo, nhưng không mang cảm giác ẻo lả, khuôn mặt trầm ổn hơn nó, trên người toát ra phong thái của một con người trưởng thành, tạo cảm giác gần gũi với người tiếp xúc cùng nó. Nói chung là có sức quyến rũ hơn nó, so với thằng Quang trước kia thì thằng này hơn rất nhiều lần.
– Tôi hẹn anh ra đây không làm phiền anh chứ ?
– Không có gì, ra đây ngồi uống cafe nghe nhạc cũng là một cách thư giãn hay.
– Tôi rất thích quán này, tôi tình cờ phát hiện ra nó khi một người bạn dẫn tôi đến đây, tôi đã tạo thói quen uống cafe ở đây mỗi lần về Hà Nội, lần này về Việt Nam quán này là quán đầu tiên tôi đến uống.
– Tôi khá thích sự tĩnh lặng nơi đây, có lẽ tôi cũng nên đến đây thường xuyên hơn mới được
– Tôi nghĩ anh Cường thích sự náo nhiệt hơn chứ?
– Sao anh lại nghĩ vậy?
– Theo lời mọi người nói thì anh Cường là một ông chủ quán bar, tôi nghĩ anh lại thích sự sôi động náo nhiệt hơn.
– Tôi cũng chỉ là một thằng chân chạy việc thôi, với lại đâu phải cứ ở bar là thích loại nhạc sàn đinh tai nhức óc đâu, công việc cả thôi.
Đúng như Quỳnh nói, thằng này nói chuyện khá lan man, từ chuyện sở thích của nó đến chuyện Hà Nội hay Việt Nam thay đổi những cái gì sau khi nó đi du học. Thằng Tuấn biết nắm bắt câu chuyện, chuyển chủ đề câu truyện rất tốt. Nó cũng biết thêm vài thông tin về thằng này: bố làm tay to ở tỉnh, nắm quyền khá lớn, ít nhất là trong tỉnh số người dám động vào đếm không hết trên hai đầu ngón tay, mẹ nó cũng là buôn bán lớn, không thấy nói tới họ hàng nhưng thực lực họ hàng nó không phải dạng vừa và nhỏ. Mối quan hệ của thằng này ở Hà Nội cũng lớn khi nó nhắc tới vài tay lớn ở đất Hà Thành này.
– Anh Cường hiện giờ đang là bạn trai của Trang nhỉ? – thằng Tuấn bất ngờ hỏi khi nó đang ngồi ngơ ngẩn ngắm mấy đứa phục vụ trong quán.
” Mẹ, lan man mãi bây giờ mới vào chủ đề chính ” – nó nghĩ thầm trong đầu
– Cũng mới xác định mối quan hệ cách đây không lâu thôi
– Trang là một cô gái rất tốt, tôi cũng rất quý em ấy
– Cũng đúng là như vậy.
Lại một màn về Trang, thằng Tuấn nói về Trang rất say sưa, thằng này còn biết rõ về Trang, biết rõ thói quen và sở thích của em, nhiều thứ mà đến cả nó cũng chưa biết. Trong khi nói với nó về em. Ánh mắt thằng này đôi lúc hiện lên một tia cuồng nhiệt.
” Xem ra đây là một đối thủ khó chơi ” – nó tự nhủ.
– Trang là một cô gái tốt – thằng Tuấn lặp lại lần thứ hai…
– Tôi luôn coi Trang như em gái mình. Hi vọng sẽ không làm phiền được anh.
– Đối với những mối quan hệ với người khác giới của Trang tôi không ngăn cản, và tôi cũng không có quyền ngăn cản, nhưng mọi thứ thì nên có chừng mực.
– Tôi cám ơn. – Thằng Tuấn vừa đứng dậy vừa giơ tay ra – Có lẽ đã muộn, tôi xin phép được đi về trước.
– Chào anh – nó vươn tay ra đáp lại.
– Tôi hi vọng anh có thể giữ được Trang, không để cô ấy phải buồn – ra đến cửa Thằng Tuấn bỗng quay lại nhắc nhở nó.
– Tôi nghĩ về chuyện này không ai làm tốt hơn tôi.
– Tôi cũng mong là như vậy.
Ra lấy xe, chuông điện thoại kêu
– Hey boy. – tiếng Quỳnh lanh lảnh trong điện thoại – Đi chơi đi, buồn quá.
– Em ở đâu mà buồn, mà em cũng có lúc buồn cơ à.
– Là người ai chả có lúc này lúc kia, còn chuyện em ở đâu anh xoay một vòng lại xem nào.
Nó quay lại, cách đấy không xa Quỳnh đang cầm cái điện thoại cười tít mắt vẫy vẫy nó.
– Sao có vẻ như em là thám tử tư theo dõi anh ý nhỉ, đi đâu cũng thấy.
– Em đi với bạn qua đây rồi gặp thôi, chứ anh thấy thám tử tư nào theo dõi công khai như em không?
– Có vẻ trùng hợp gớm nhỉ?
– Hì, mà Tuấn hẹn anh ra đây à?
– Sao em biết?
– Theo phong cách của anh thì chả bao giờ ra đây ngồi rồi, mà quán này cũng là quán tủ của Tuấn, mỗi lần về Hà Nội nó đều ra đây uống cả.
– Có vẻ không gì trên đời này làm khó em được nhỉ?
– Cũng không hẳn, nhưng mấy cái vấn đề làm khó được em cũng sắp tuyệt chủng rồi, không thì em không mang tên Quỳnh.
– Hôm nào cho anh đi xem mấy cái vấn đề làm khó đấy nhé? Mà em có đi xe không?
– Không, anh có định cho một cô gái xinh xắn đáng yêu đi nhờ xe không?
– Anh nghĩ là nên nhờ nhân viên gọi hộ một cái taxi là được.
Vòng vèo một lúc thì hai đứa lại tạt té vào một quán trà sữa teen teen.
– Đấy, quán xá phải thế này chứ – Quỳnh hí hửng lôi cái điện thoại ra tự sướng ( em đi với 10 em thì 9 con rưỡi mắc phải cái bệnh này)
– Thế sao vừa rồi chui quán kia làm gì?
– Bạn em nó thích thôi, chứ em đã không thích cái quán đấy từ lần đầu thằng cha Tuấn dẫn em đi.
– Em có vẻ không ưa nó lắm nhỉ.
– Không ghét là may cho nó rồi, thằng này nó giả tạo, em không thích kiểu đấy, may là nó chẳng tán em mà tán con Trang, mà anh gặp nó xong thấy nó thế nào?
– Lần đầu cũng không có nhiều ấn tượng lắm, nó thể hiện khá tốt, nhiệt tình, cũng biết ăn nói, mẫu người lý tưởng trong mắt nhiều em.
– Nhiều em đấy có cả em Trang của anh đấy, mà lần đầu gặp không đến nỗi đổ máu chứ.
– Không, nói chuyện lan man thôi.
– Không nói gì về Trang à?
– Có, nhưng ít.
– Kể em xem nào?
Nó nói qua nội dung câu truyện cho Quỳnh. Em nghe xong trầm ngâm một lúc.
– Nó cũng có ý định tán lại cái Trang đấy, nó che giấu tốt nhưng nếu anh để ý thì cũng thấy mùi địch ý trong câu nói đấy.
– Anh cũng biết vậy nhưng mình cũng không cấm được, như thế lại thành thằng hẹp hòi.
– Em tin anh làm được mà, cố lên – Quỳnh cười cười gõ nhẹ lên mu bàn tay nó.