Nó nằm nhà hai ngày rồi lại phải lên bar, nó vẫn phải ăn, phải tiêu nên vẫn phải đi làm. Mở máy gọi cho thằng Béo xem thằng Quang thế nào đã.
– Béo à, anh đây.
– Anh khỏi chưa, mẹ hôm đấy dần nhau xong anh nằm im làm anh em hoảng quá.
– Mày nghĩ thế mà khó được anh à? – Nó bốc phét.
– Thôi anh ơi, mấy chục cái mảnh chai cắm như bàn chông quanh người chưa giỗ là phúc rồi.
– Ờ, đùa nhau thế thôi, thằng kia mày biết nó sao không?
– Anh dở hơi vl, kéo cả lũ đi rồi nhảy vào solo, thằng kia em cũng không để ý nó, chắc không nhẹ hơn đâu, pha đấy không lo cho anh thì anh em mỗi thằng cho một chai ken chắc bây giờ nó bán muối rồi.
– Thế chú biết nhà nó đâu không?
– Nghe ông A kêu dân Tây Bắc, cũng không hốt lắm.
– Ừ, thế đã nhé.
Cúp máy, ngồi suy nghĩ lại nó mới thấy mình ngu, cũng không hiểu sao lại làm thế, ” việc qua rồi cho qua hẳn ” – nó thở dài.
Đêm nay nó ngồi lẳng lặng một góc, không tán phét với bọn trật tự cũng chả muốn ra cửa làm bi Tiên Lãng chính cống với mấy lão bảo vệ, trông xe. Nó ngồi suy nghĩ vẩn vơ mà chiếm vài phần là suy nghĩ về em. Nó nhớ em, nó thừa nhận là nó nhớ em. Thật điên rồ khi mới có mấy ngày thôi mà cả đống suy nghĩ tiêu cực trong đầu nó.
” Anh em mình là người Hà Lội, người Hà Lội là chơi rất trội, quẩy lên bạn trẻ ơi, á đù á đù á đù” Ông MC và thằng DJ hôm nay khá ăn ý khi mà rất biết lấy lòng khách vào cái ngày nghỉ cuối tuần này. Tiếng chuông điện thoại vang lên, số lạ.
– A lô.
– Anh ơi, có đó không – giọng con gái vang lên.
– Anh có đi đâu mà chả có – Con dở hơi nào thế.
– Đi chơi với em đi?
– Đi đâu em ơi, Trần Duy Hưng đang giảm giá 60k giờ đầu kìa.
– Tội gì phải mất tiền, chân cầu Long Biên tối lắm anh ơi – giọng bên kia cợt nhả không kém.
– Mà em nào đấy nhỉ?
– Anh không nhận ra em à? Em buồn quá.
– Anh sắp biết em là ai rồi – Quả thật nó không biết, phần vì tiếng nhạc to, phần vì cái giọng này khá lạ.
– Em buồn quá, anh quên em rồi à?
– Thừa tiền gọi tổng đài Viettel nó tư vấn tình cảm cho em nhé, anh không ảnh – Nó toan cúp máy.
– Em đùa đấy, em Quỳnh đây.
– Quỳnh nào?
– Bạn Trang.
– Trang nào?
– Anh chết đi được rồi đấy, đang đâu em qua đi chơi với em.
– Ở bar nhưng không rảnh.
– Vãi chảnh chó, kệ anh, 15 phút nữa em qua.
Nó cười cười cúp máy, nghe giọng Quỳnh có vẻ không tỉnh táo, chắc lại chơi đâu đó rồi gọi trêu nó. Tầm 20 phút sau.
– Ra cửa đi anh ơi.
– Ô em qua thật à?
– Em đùa anh bao giờ chưa, ra cửa đê, để gái đẹp đợi là mất lịch sự lắm đấy.
– Đợi anh 2 giây khắc thấy mặt ở cửa.
Cầm nguyên điện thoại ra cửa, nó nhìn quanh quất chả thấy dáng Quỳnh đâu.
– Em đùa anh à? Thấy đâu đâu.
– Em đang cửa đây.
– Đi xe gì?
– Civic đen 29a – 0xx.xx, đừng bảo ông anh không biết đọc biển số nhé.
– Anh thấy rồi.
Mở cửa xe ra, Quỳnh hôm nay mặc quần sóc, áo bó sát người tôn cái đường cong trời cho ra, mái tóc nâu đã được buộc cao hở cái cổ trắng nõn.
– Ui giời, nhà lắm tiền thế, xe đẹp lung linh huyền ảo thế này, hôm nào cho anh mượn đi tán gái nhé.
– Nhà ở bản đem ngô, lúa đi đổi cho bằng người thành phố, mà anh không sợ Trang à mà đi tán gái.
– Anh có là gì đâu mà phải sợ.
– Lại bốc phét, cái kiểu yêu nhau sến sủa dấu dấu diếm diếm chán bỏ mẹ.
– Ơ thật, mà đừng bảo hôm nay gọi anh ra đây khoe xe rồi nói chuyện phiếm nhé.
– Anh nghĩ em nhạt nhẽo như anh lắm à?
– Thế muốn gì đây em ơi.
– Đi chơi với em, ra cầu Long Biên.
– Ơ thế muốn thật à?
– Em đã nói dối ai bao giờ chưa.
Trước cửa quán bar, một con civic đen lao vút đi, nó đâu biết tối hôm nay nó đã rơi vào một kế hoạch mà nó phải trả giá là việc xa em sau này…
…
30 phút sau dưới chân cầu Long Biên…
– Ô… thế em xuống đây thật à?
– Chả thế, Quỳnh này chưa biết bốc phét ai là gì đâu nhé, mà anh ra em bảo này – Quỳnh mở cửa bước ra.
– Sao đây cô.
– Mở cốp sau lấy em thùng ken, tiện lấy luôn mấy gói bò khô nhé.
Hì hục mở cốp sau xách thùng ken ra, toàn loại lon nửa lít, với thêm 2 gói bò khô trong cốp xe ra nắp capo.
– Đại gia nhỉ, lúc nào cũng để trong cốp đổ thay xăng à em?
– Để đấy lúc nào mệt vác ra chuyền anh ạ – Quỳnh mở lon bia uống một hơi dài.
– Chả tốt gì đâu.
– Anh đang khuyên em đấy à?
– Không hẳn, em nghĩ anh đủ tốt khuyên người khác à?
– Ý anh em là người ” khác ”
– Lưng chừng, không hẳn là thân quen.
– Mất công em quá – Quỳnh làm mặt mếu – Mà anh cũng khó gần nhỉ.
– Anh đã đóng mác thân thiện lên người bao giờ chưa – Nó ném cái lon trong tay – Mà thôi, thế đêm hôm bắt tội nhau ra đây uống bia làm gì, nhà anh thiếu cái này à?
– Ngắm cảnh chẳng hạn.
– Em ngắm bầu trời không sao cùng sông Hồng đầy rác à?
– Có thể – Quỳnh nhoẻn miệng cười – Mà đùa đấy, em đang buồn.
– Anh hơi nghi ngờ cái em gọi là “buồn” đấy.
– Tùy anh thôi, nhưng lần này là thật, em nghiêm túc đấy.
– Thì em chưa bốc phét ai mà, cãi nhau người yêu phỏng.
– Anh thông minh đấy nhưng cần thêm tí nữa mới nuột, không phải cãi nhau mà chia tay.
– Vậy em định nhảy cầu mai đăng dân trí à?
– Anh nghĩ em ngu vậy không? – Quỳnh nhìn thẳng vào mắt nó, nó hơi giật mình.
– Không, nếu em như vậy thì anh không cần phải đứng đây giảng đạo nữa.
– Chơi bời thôi anh à, nó chăn dắt mãi không thịt được em nên cãi nhau, mà em chơi chán nó rồi.
Quỳnh nói thản nhiên làm nó hơi cau mày.
– Sao, ông anh nghe thấy sợ à, hay còn trai tân đấy.
– Em hơi say rồi đấy – Nhìn mấy cái vỏ lon dưới đất cộng với cái đống rượu Quỳnh uống thì có lẽ con bé say thật.
– Em chưa có định nghĩa say, mà say cũng được, em chả tin anh dám làm gì em đâu – Quỳnh cười cợt – Cho em hỏi câu thật lòng nhé?
– Ừ.
– Anh ngủ với bao nhiêu con rồi?
Bao nhiêu lần, nó chẳng nhớ nữa, nó là một thằng đàn ông, cái nhu cầu đó rất bình thường, nó yêu sâu đậm nhưng lại dễ dàng lên giường, nhìn đám rau cỏ của nó là đủ biết.
– Em đếm được số Diana em thay không? – Nó ghé tai vào miệng Quỳnh.
Quỳnh hơi ngẩn người một chút rồi bật cười khanh khách.
– Anh càng ngày càng thú vị đấy. Còn câu cuối, anh coi em là gì?
– Vẫn câu trả lời cũ thôi: ” lưng chừng”
– Anh vẫn lạnh lùng khó gần vậy.
– Khó gần thôi, anh không phải mẫu người lạnh lùng.
– Đàn ông lạnh lùng chút mới quyến rũ.
– Tất nhiên, thằng nào chả muốn mình quyến rũ.
– Em nghĩ anh em mình nên kéo gần khoảng cách thân quen không nhỉ?
Nó cúi sát nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, có lẽ có thêm một chút men làm nó mạnh bạo hơn hẳn.
– Em nghĩ thế này có gọi là gần không?
– Không, theo em là như này.
Quỳnh bỗng dướn người hôn nhẹ vào môi nó, nụ hôn thoáng qua nhưng nó vẫn cảm nhận môi Quỳnh mềm và ấm.
– Em có nghĩ là hơi gần quá không?
– Tùy suy nghĩ thôi anh, coi như trả công anh đi ra đây cùng em chơi vậy, không lỗ chứ? Còn bây giờ thì đi về thôi, lạnh rồi, anh không muốn một cô gái xinh đẹp như em chết cóng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đấy chứ?
Trên đường về, nó và Quỳnh đều im lặng, có lẽ men đã giảm và giờ thì cả hai đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng, đến cổng nhà, nó xuống xe.
– Anh về nhé, đi đường cẩn thận.
– Anh lại đây em bảo cái này? – Quỳnh vẫy nó.
– Gì vậy – Nó cúi xuống nhìn qua kính xe.
– Em chỉ hôn những người em thích, có nụ hôn của em là đặc ân đấy? Giờ thì chúc anh ngủ ngon – Quỳnh làm động tác hôn gió rồi kéo kính lên, con civic lao vút đi.
Nó ngẩn người suy nghĩ về những điều Quỳnh vừa nó với nó. Đang ngập ngừng trước cửa thì nó thấy một hình bóng quen thuộc đang lững thững đi về phía nó. Em. Là em. Em mặc bộ váy trắng, nhìn em thật mỏng manh, nó muốn lao vào ôm em ngay lúc này nhưng lí trí nó không cho phép nó làm vậy.
– Anh – Em ngẩng mặt lên nhìn nó.
– Đi đâu về muộn vậy.
– Em đi ăn với chị Hiền, qua gọi anh nhưng anh không có mặt ở bar.
– Ừ, đi giải quyết ít chuyện.
– Vâng, em ngủ đây, anh ngủ ngon.
– Ừ.
Ngập ngừng. Em và nó đều như vậy, giữa hai người còn có một cái bức tường mỏng manh nhưng không ai can đảm bước qua, cả hai đều chờ đợi sự chủ động của người còn lại.
Nằm vật ra giường, nó suy nghĩ về câu nói của Quỳnh trước khi rời đi. Lẽ nào Quỳnh thích nó? Quỳnh có tình cảm với nó? Nhưng Quỳnh cũng là bạn thân của em? Nó có thích Quỳnh không? Không, nó chỉ coi Quỳnh là em gái. Nó với Quỳnh khá hợp tính nhau mà thôi, người nó thích là em chứ không phải Quỳnh. Quỳnh như một cơn gió mang đến xúc cảm mới mẻ và cuốn mọi ưu phiền, còn em hiền dịu,em thầm lặng, em luôn cần ai đó trân trọng, che chở cho em, em mới là người nó cần.
Đắm chìm vào suy nghĩ và nó ngủ quên mất…