Chuông điện thoại reo inh ỏi, nó đứng dậy, lững thững bước đi về phía tiếng chuông, qua cái màn hình vỡ nát nó cũng chẳng nhìn rõ số, may mắn là cảm ứng vẫn được.
– Alo – tiếng nó nặng nề.
Đầu kia im lặng.
– Alo – nó gắt lên
Vẫn là sự im lặng.
– Alo – lần này là hét
– Anh – giọng nói quen thuộc vang lên.
– Quỳnh?
– Em đây.
– Bên kia gọi về sao?
– Chú đã nói hết cho anh rồi à.
– Ừ. Tại sao em lại đi, trả lời anh đi.
– Em xin lỗi.
– Anh cần em trả lời chứ không bắt em xin lỗi, trả lời anh.
– …
– Em đi để trốn tránh đúng không.
– Em.
– Đúng không?
– Đúng – Quỳnh hét lên qua điện thoại – Em trốn tránh anh, em muốn xa anh để quên anh đi, em sợ lắm, em sợ gần anh rồi em không dứt được, em sợ em sẽ yêu anh nhiều hơn, em sợ sẽ một ngày nào đó anh nói rằng anh muốn rời em, em trốn anh không được sao – Tiếng Quỳnh nhỏ dần và thay vào đó là giọng em nức nở.
– Em là một cô gái ngốc, em ngốc lắm có biết không? – từng giọt nước mắt nó lăn xuống cổ, mặn chát và đắng ngắt
– Em xin lỗi – Quỳnh nức nở
– Đừng xin lỗi, tất cả tại anh, em đi đi, đi xa cũng được – Giọng nó đã khàn khàn.
– Anh – Quỳnh đột nhiên ngưng khóc.
– Ừ .
– Sau cuộc gọi này chúng ta sẽ cắt liên lạc.
– Tại sao.
– Em sợ em sẽ không quên được.
– Đừng tự làm tổn thương bản thân mình, sống tốt lên nhé.
– Vâng, em muốn hỏi anh một lần thôi.
– Ừ.
– Anh đã bao giờ yêu em chưa?
– Có – nó vội vàng nói, không cần suy nghĩ.
– Quên em đi, tạm biệt anh – Có tiếng ai đó cố nén tiếng khóc bên kia.
– Tút… tút… tút…
Nó cúp máy, ngồi thẫn thờ, kết thúc rồi, Quỳnh đã rời xa nó, nó cũng hiểu lý do mà em đi …
Tay nó cầm lấy cuốn sổ và cái ipad lên, nó nhìn chằm chằm vào đó, trong đầu lại nhớ về em, nhớ về những tối ngồi dưới cầu Long Biên, nhớ về những lần em tâm sự với nó ở trong bar, nhớ về những cái ôm, bất giác nó lại nhớ về đêm đó. Đêm định mệnh thay đổi rất nhiều, khẽ thở dài, mọi thứ đã qua, hối hận giờ cũng muộn rồi.
Có tiếng xe máy ngoài cửa, chẳng cần nhìn thì nó cũng đoán được là con wave của chị nó lấy ở bar đi tối qua.
– Sao mà sáng sớm như thằng mất hồn thế, tối qua nằm mơ được báo lô à? – con chị nó ném cái túi xách xuống ghế, cầm cốc nước uống như dân thiếu chết đói bên châu Phi.
– Không có gì.
– Nhìn mặt mày mà không có gì à?
– Không, tí về kéo cửa xuống, em lên phòng, trưa chắc không ăn cơm đâu?
– Mày bị sao đấy, gần trưa rồi mà còn định ngủ à, đêm qua có thấy bay lắc gì đâu.
– Hơi mệt tí – nó lững thững leo lên cầu thang, mang theo cả quyển sổ vơi cái ipad, bỏ mặc con chị dưới nhà.
Lên tới phòng, nó nằm vật ra giường, mệt mỏi, chưa bao giờ nó thấy mệt mỏi như vậy, nó chỉ muốn ngủ một giâc thật sâu và tỉnh dậy lại quên đi hết.
Nằm lăn qua lăn lại mãi không thể ngủ được, nó ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, vớ lấy bao thuốc vứt lăn lóc ở cái tủ cạnh đấy, đốt 1 hơi dài, nó lại nhớ về ” điếu thuốc có son môi” của em, vẫn câu nó đó.
“Son dính lên môi em mới ngọt”
Nó bật cười, nước mắt lại tuôn ra, cảnh còn đó như hôm qua mà người đã xa lắm.
– Tao vào nhé – Con chị đứng trước cửa.
– Ừ.
– Sao thế, mày vừa khóc à? – chị nó ngồi xuống cạnh nó.
– Không, sặc thuốc thôi.
– Mày nghĩ tao là đứa trẻ lên ba à mà lấy cái lí do đấy lừa tao, loại nghiện nặng như mày có bao giờ bị sặc.
– Em hút vội.
– Nói thật đi – chị nó cầm lấy tay nó, nhìn thẳng mặt nó – Mày hôm nay nhất định có chuyện gì đúng không?
– Không có gì cả, sáng hơi mệt, tối qua nhiều khách, cửa hàng cầm đồ có ít việc.
– Cái gì đây – Con chị nó cầm lấy quyển sổ đặt trên giường.
– Để im đấy.
– Nhưng là cái gì.
– Em bảo chị để im cho em – nó gắt lên.
– Mày ruốt cuộc là làm sao – Lần này đến lượt chị nó cáu lại.
– Em không sao cả, chả sao hết.
– Nhìn thẳng mắt tao – Con chị nó giật vai nó – Nhìn thẳng vào đây, mày làm sao thì nói đi, trước đây mày đâu có giấu tao cái gì.
– Quỳnh đi rồi chị hiểu chưa, vì em mà đi rồi – nó gắt lên thống khổ.
– Đi đâu, làm sao, mày nó rõ ra đi.
– Quỳnh đi du học rồi, vì em mà ra đi.
– Mày hâm à, tại sao đang yên lại phải đi, nó trêu mày đúng không, mấy hôm trước nó còn đi chơi với mày mà.
– Đó là cô ấy muốn có lần gặp cuối giữa hai đứa thôi, đi thật rồi.
– Đi đâu?
– Em không biết, Quỳnh không nói.
– Ai nói cho mày, Trang à?
– Không, bố Trang.
– Mày gặp ông ấy?
– Sáng nay.
– Nó đi bao giờ?
– Hai hôm trước.
– Để lại cho mày cái này? – con chị chỉ vào Quyển sổ.
– Ừ.
– Tao xem được không?
– Thôi, em nghĩ không nên – nó với cuốn sổ và cái ipad cất vào ngăn tủ ở đầu giường.
– Nó đi vì chuyện đêm đó?
– Có lẽ vậy.
– Đang hối hận à.
– Ừ, nhưng mà có làm được gì đâu.
– Trang có biết không?
– Em không biết, em cũng không gặp, nhưng em nghĩ có lẽ là biết.
– Tao hỏi thật, mày có yêu Quỳnh không?
– Có – nó cười buồn.
– Đã nói với nó chưa.
– Cô ấy vừa gọi về, em nó rồi.
– Cũng tốt, dù sao nó cũng có đáp áp trong lòng là được rồi.
– Chị thấy em có giống thằng khốn nạn không?
– Sao mày lại hỏi thế?
– Đôi lúc em cảm thấy em thật hèn hạ, cũng rất khốn nạn và tham lam.
– Vì mày yêu cả hai đứa?
– Ừ.
– Có lẽ mày đúng là thằng khốn nạn thật.
– Vẫn là chị nói thật – nó cười nhếch mép.
– Bố Trang có nói gì nữa không?
– Nữa là sao.
– Về chuyện của mày với Trang ý.
– Chú ấy bảo vẫn còn cơ hội.
– Nghĩa là ông ây vẫn đồng ý cho mày qua lại với nó à.
– Chắc là như thế.
– Thế mày tính sao.
– Em cũng chả biết.
– Haiz, có đôi khi ra đi lại là sự lựa chọn đúng.
– Em cũng hiểu.
– Quỳnh cũng có lí do của nó, đừng nghĩ nhiều nữa.
– Em biết rồi.
– Có ăn gì không tao mua, trưa rồi.
– Chị cứ đi đi, em muốn yên tĩnh một tí.
Đợi chị nó khuất bóng sau cửa phòng, nó kéo cái ngăn tủ ra, cuốn sổ và cái ipad vẫn nằm nguyên trong đó, nó nhìn một lúc rồi lẩm bẩm
” Anh xin lỗi… ”