Kéo theo gần hai chục thằng sang bên kia. Sau một hồi tránh 141 cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ được sang nhà ông ấy. Tụ tập xong xuôi nó hỏi thằng kia. ( từ bây giờ em sẽ gọi nó là thằng Đức nhé )
– Thằng Quang với ông A ngồi chỗ nào?
– Bình thường nó với ông ấy hay tiếp nhau ở phòng to anh ạ.
– Tầng mấy?
– Tầng 4 anh ạ.
– Mày dẫn bọn tao lên được không?
– Em dẫn lên được ạ.
– Dẫn lên tao lên – Nó quay lại với lũ đằng sau – Chúng mày cất hết đồ vào trong tay áo đi, tránh lên bị báo.
Vào trong quán, thằng Đức bảo một thằng phục vụ.
– Mày xếp cho anh một phòng to, khách của bác.
– Vâng ạ? – Thằng kia đi tầm 5 phút xong quay lại – Anh lấy phòng tầng 3 hay 4 ạ.
– Tầng 4 đi – “Đằng nào cũng hát hò đéo gì đâu” Nó nghĩ bụng.
Lên tới tầng 4, thằng Đức bảo với nó.
– Bác với thằng Quang ở trong phòng 011, em vừa hỏi xong rồi, anh vào cố gắng kiềm chế hộ em, anh quá tay em cũng không sống nổi.
– Mày khỏi phải lo, tao biết thế nào là đủ, không sợ ông A làm gì mày.
– Vầng, em biết rồi ạ.
– Mày đéo phải lo, bây giờ vào gọi ông A ra tao bảo, tao không cần phải bảo mày tao là ai nữa chứ?
– Vâng anh đợi em tí ạ – Thằng đức lủi vào cái phòng trên cửa có đánh số 011.
Tầm 5 phút sau, thấy thằng Đức cùng một ông béo béo đi ra, qua ánh đèn mờ mờ của hành lang nó nhận ra được lão béo béo là ông A.
– Cường đấy hả cháu, lâu lắm rồi chả sang chú tưởng mày quên chú rồi, thế sang đây với anh em chơi à? Để chú bảo mấy thằng nó đặt phòng – Ông A cười vỗ vỗ vai nó.
– Dạ thôi, cháu dạo này hơi bận thì nên không qua chào chú được, còn hôm nào cháu bảo mấy thằng đi mạn ngược nhà cháu kiếm ít Bắc Hà xịn sang biếu chú, ai lại để chú mời sang bao giờ.
– Gớm, mày cứ vẽ chuyện, tao với mẹ mày với cái Hiền còn xa lạ gì mà quà cáp, thế mày sang đây có việc gì, bảo với chú, chú giúp được thì chú giúp.
– Cũng không có việc gì to tát ạ, chẳng qua mấy hôm trước có thằng cu đội nhà chú nó chơi nhầm cháu, anh em cũng đã nói chuyện và giải quyết xong rồi, cháu sang nói qua với chú 1 câu.
– Đội nhà chú à? – Ông A hơi ngẩn một chút, thằng nào nhỉ.
– Cháu ạ, cháu chót dại làm riêng chú ạ, chú xử thế nào chú xin nhận – Thằng Đức chạy từ sau nó ra.
– Mày à Đức, bình thường mày làm nhà tao có thiệt không mà mày lại làm thế, tao ăn nói thế nào được – Ông A chỉ vào mặt thằng Đức, xong quay ra với nó – Thôi thì nhà chú không quản được quân nhà mình là cũng là lỗi của chú, chú xin nhận sai với cháu.
– Không, cái việc thằng Đức nó sai cháu cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi ạ, cái này cháu chỉ bảo qua với chú thôi, cái việc chính là cái thằng sai nó đi úp cháu hôm nay nó đang bên này, mà cháu nghe thằng Đức kể là nó quen với chú nên cháu qua tìm nó giải quyết, cháu mong là chú sẽ đứng giữa phân minh cho cháu.
– Cái này thì chú không vấn đề gì? Chú có biết tên thằng đấy không nhỉ ?
– Cháu cũng nói thẳng luôn thằng chơi cháu là thằng Quang, nó đi con Sh nhập trắng, chắc chú cũng biết, mà nó đang ngồi trong phòng kia – Nó chỉ vào phòng 011.
– Thằng Quang à? Chú biết, thằng này chú quen nó qua thằng anh kết nghĩa, bình thường nó cũng được sao lại xích mích với cháu được nhỉ?
– Cái này chỉ là cái ân oán cá nhân, cháu sang giải quyết một lần cho dứt luôn, nếu không có gì cháu xin phép vào nói chuyện với nó cái đã ạ.
– Ừ ừ, anh em cứ nói chuyện với nhau, chú không tham gia – Nói xong ông A đi xuống tầng.
Thằng Đức mở cửa phòng, nó ngó vào, dưới cái ánh đèn nháy nó đếm được hơn chục cậu ấm cô chiêu đang ngồi, thằng Quang đang ngồi trong góc đang ôm ấp một con bé mặt non choẹt ăn mặc khá thiếu vải. Cái thằng này có vẻ cuồng cái mốt sơ vin đóng thùng, vào tận đây cũng một bộ đấy.
Thấy đội chúng nó đi vào phòng, bọn kia đứng lên.
– Mày là ai? – Một thằng hất hàm.
– Thằng nào là Quang ra tao gặp, thằng nào không liên quan đi chỗ khác.
– Tao hỏi mày là ai, đm mày điếc à – Thanh niên kia vẫn tiếp tục.
” Choang” Cái chai ken còn nửa trên bàn đã chào hỏi đầu thằng kia, máu cùng bia hòa lẫn làm ướt cả mảng áo
– Đkm mày, tao bảo không liên quan thì biến, không phải việc của mày.
Thằng kia ôm đầu loạng choạng đứng dậy, vừa lao lên vừa hét
– Đmm.
” Bốp ”
Lần này là cái tuýp nó rút được của một thằng đứng sau phang vào bả vai, thanh niên kia khuỵu gối xuống thẳng cái sàn hát
– Đủ rồi Tuấn, đây là việc của tao? – Thằng Quang đứng trước mặt nó.
– Mày còn nhớ tao chứ ? – Nó nhếch miệng cười với thằng Quang.
– Nếu mày đang yêu ai đó mà có thằng thứ ba xen vào mày có nhớ không?
– Tao không, tao chỉ nhớ những con chó cắn trộm tao mà tao đã giết thôi?
– Vậy hả, tao nghĩ mày không có khả năng đâu?
– Thật sao? Tao không tin tưởng vào điều đấy tí nào?
Dứt lời, tao nó vung lên, con dao bấm trong tay cắt một đường ngọt qua ngực thằng Quang, máu túa ra ngực áo nó, mấy đứa con gái xung quanh hét lên
– Đmm. – Thằng Quang lúc này đã nổi khùng, tao cầm chai ken đập phía nó.
“Bốp”
Cảm giác cái chai sành đập vào đầu không mấy dễ chịu gì, nó cảm nhận máu bắt đầu túa ra từ chỗ rách
– Chúng mày đứng im – Nó cản đám đứng sau.
– Để tao, chúng mày trông đừng để chúng nó cắn trộm tao là được.
Nó chả hiểu sao lúc đấy nó lại làm vậy, bình thường thì nó hay chơi hội đồng cho nhanh và gọn, ai chửi nó hèn hay tiểu nhân nó cũng kệ vì đơn giản là nó chiến thắng. Nhưng lần này nó lại muốn tự tay chấm dứt thằng Quang.
Hai thằng lại lao vào nhau, nó vớ được cái két bia lăng thẳng vào đầu thằng Quang, cái két bay chệch hướng về phía vai, đồng thời cũng có chai ken bay từ tay thằng Quang về phía nó, tay nó vớ cái tuýp nó vừa vụt một thanh niên đang để trên bàn lao vào vụt thằng Quang tới tấp, thằng Quang cũng không chịu trận, tung ra mọi đòn đạp và đấm về phía nó và đập nó bằng bất cứ cái gì vớ được.
” Xoẹt”
Cái tay cầm tuýp của nó bị một cái chai bia Hà Nội vỡ vỏ găm vào, cái tuýp rơi xuống sàn, tay trái của nó có mấy mảnh thủy tinh cắm vào đau rát, máu chảy từ vết rách ướt đẫm tay.
Máu điên nổi lên, lâu lắm rồi nó không có cảm giác này từ hồi cấp ba, nó áp sát thằng Quang, hai tay nó tung ra hết những ngón đòn đấm mà nó học được của boxing, thằng Quang cũng trả lại nó những đòn đá của Teakwondo vào ngực, bụng.
” Bốp ”
Sau cú đấm móc vào hàm thằng Quang, nó cầm theo chai ken đập mạnh vào đầu, cuối cùng là cú đạp vào bụng dưới, thằng Quang ngã vật ra cái ghế dựa, máu chảy đầu mặt, tay và ngực… Nó cũng không khá hơn với cái đầu ba bốn vết rách, máu chảy ướt cả bàn tay và người nó đang đau quặn từng đợt vì ăn đá quá nhiều.
Tay cầm con dao nó bước tới chỗ thằng Quang đang dựa vào ghế thở hồng hộc vì mệt.
– Tao chỉ tin tưởng bản thân tao thôi – Nó nhếch miệng cười.
– Mày muốn gì?
– Mày nghĩ tao muốn gì?
– Mày muốn tao từ bỏ Trang?
– Đúng một phần.
– Mày nghĩ mày có cơ hội theo đuổi Trang không khi mày là thằng du côn, mày không hợp với Trang đâu, bỏ nó đi, đm, sao mày cứ cản đường tao vậy, tao mới là người xứng đáng, mày hiểu chưa – Thằng Quang gào lên.
– Tao có hợp hay không chưa đến lượt mày, tao đéo quan tâm tao là ai và Trang là ai, mày chưa đủ tuổi để chơi tao ở cái đất này, tao muốn mày xa Trang là một phần, tao còn muốn trả cho mày những cái mày gây cho tao, và cũng muốn dạy dỗ mày một phần, mày rõ chưa hả con chó?
Nó xách cổ áo thằng Quang lên và đấm thẳng vào mặt bằng cùi trỏ. Tao cầm con dao bấm rạch thẳng qua ngực thằng Quang thành hai vết sâu trên ngực.
– Về sau nhìn cái sẹo này thì nhớ tới tao, mày nên nhớ trên đời này có những người mà mày không trêu vào được, có những cái mày không với được đâu, đmm.
Kéo một đám ra khỏi cửa, bỏ lại thằng Quang nằm vật ở ghế, nó cảm thấy hơi choáng, lết xuống tầng tới tầng một thì trời đất bỗng tối sầm lại.