Anh hùng tại linh giới

Phần 30

Trường mở mắt, thấy Thế Mỵ đang nằm trên giường thút thít.Chàng định ôm Mỵ vào lòng nhưng bàn tay nàng ngăn cản lại.“Cơ thể em đã bị vấy bẩn. Em không thể gặp anh được nữa.”

Trường cốc nhẹ vào đầu nàng:

“Con điên này. Vậy anh mày cứu mi để làm gì?”

“Đau em.” Mỵ nhõng nhẽo. Nước mắt nàng vẫn rơi nhưng trên môi đã hé nụ cười.

Nàng ôm chầm lấy Trường mà khóc nức nở.

Trường tự bao giờ đã trở thành tượng đại mà Mỵ hết sức ngưỡng mộ. Và giờ đây, chàng cũng là tấm khăn để nàng lau đi những giọt nước mắt. Mỵ nhận ra tình cảm mình dành cho anh nuôi đã vượt quá ranh giới của tình anh em.

Nhưng Trường từ lâu coi Mỵ như một người em gái hơn là một đích đến cần chinh phục (gái có cả đống rồi, thêm vào chỉ làm mệt và rối thêm) nên chàng cũng khá thoải mái nói chuyện với Mỵ. Lúc này, Trường vẫn không nhận (hay cố chấp không nhận) ra tình cảm của “đứa em gái bé bỏng” dành cho mình.

Sau khi lau chùi những giọt nước mắt. Nàng hỏi:

“Vậy ba năm qua anh đã làm gì?”

“Thì đi đây đó. Vậy thôi.”

“Không” Mỵ nhõng nhẽo “Em muốn anh kể chi tiết vào.”

Trường thở dài:

“Được rồi. Con này… thiệt là.”

Và Trường bắt đầu kể câu chuyện.

Quay lại ba năm trước,

Sau khi rời học viện, Trường lấy tên giả là Vô Danh.

Để chuẩn bị kỹ hơn, hắn đã làm giấy tờ giả đàng hoàng. kể ra cũng mất vài đồng vàng.

Hắn dự định Củ Chi là nơi đầu tiên cần tới.

Sau khi tính toán chi li, hắn quyết định đi bộ.

Trường cuốc bộ không ngừng nghỉ suốt ba ngày ba đêm.

Khi nào thấy đói, hắn ngồi nghỉ đâu đó và thưởng thức đồ ăn mang sẵn trong người.

Trường coi đó như một cách rèn luyện cơ thể.

Càng tới Củ Chi, con đường càng vắng lặng. Sương mù cũng mù mịt.

“Quái lạ, chuyện gì đã xảy ra?” Trường nghĩ thầm.

Đâu đó xung quanh, hắn nghe những tiếng rên rỉ sung sướng. (hậu quả của Nữ Quỷ Dâm Dục đi ngang qua).

Thình lình, một cô gái xuất hiện trước mặt. Tóc dài che cả khuôn mặt.

“Body nhìn cũng chuẩn ghê” Trường ngẫm nghĩ. “Mà sao con này để đầu quái dị vậy?”

Cô gái ngước mặt lên. Trường thấy đôi mắt trắng người thiếu nữ trắng dã, trợn ngược. Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Nơi giữa đôi chân nàng, một loại chất lỏng gì đó cũng không ngừng chảy xuống. Cô gái lê người lao tới sát Trường. Cô gái luôn miệng kêu:

“Có mùi đàn ông. Một dương vật mạnh mẽ. Ta cần nó…”

Hắn nhận ra dấu hiệu quen thuộc và ớn lạnh đó. (Ngọc Hỏa trong phần 16)

“Sư phụ, hình như cô gái đó…” Trường ngập ngừng.

“Đúng rồi đó.” Mộc Tinh chưa đợi Trường kết thúc câu hỏi đã trả lời. “Cứ coi đây là bài luyện tập của ngươi đi.”

Trường hiểu ý, nhanh chóng dùng Khiển Linh Hồn. Cơ thể cô gái bị đông lại trước mặt Trường. Hắn mím môi, cố gắng điều khiển cho miệng cô gái há to ra rồi dùng đan dược chuẩn bị sẵn trên tay tống vào người thiếu nữ. Khi mắt cô gái dần trở lại bình thường, Trường mới thôi dùng Khiển Linh Hồn. Cơ thể cô gái đổ gục xuống.

“Sư phụ, cô ấy sao vậy?”

“Cơ thể chỉ bị sốc khi lấy lại ý thức thôi. Lát sau tỉnh liền ấy mà.” Mộc Tinh đáp.

“May mà mình đã chuẩn bị sẵn mấy viên đan dược” Trường mừng thầm trong lòng.

Cô gái tỉnh giấc. Nhận ra trước mặt mình là đống củi khô. Nàng dáo dác ngó xung quanh.

Nàng nhận ra có một ai đó đang tới gần. Nàng dự định tình huống xấu nhất có thể xảy ra, người chuẩn bị đứng dậy. Nhưng cơ thể mệt mỏi đầy đau đớn khiến nàng không cử động được.

“Cô nương bình tĩnh. Tôi mới hóa giải độc nên cơ thể chưa phục hồi hẳn đâu.”

Đó là một thiếu niên cỡ mười ba tuổi, mặt mày thư sinh khá điển trai, trên người đang mang cần câu tự chế và vài con cá.

“Ngươi là ai?”

“Tôi là Vô Danh, một du hành gia. Còn cô nương?”

“Tôi là Hồng Châu, một con gái nhà lành như bao người ở đây.”

“Tôi không biết sao chứ nhưng xung quanh đây hoàn toàn không có bóng người.” Danh nói.

“Ngươi nói gì?” Hồng Châu hoảng hốt, cố gắng gượng dậy.

Danh chạy tới, đỡ cô gái nằm xuống:

“Có vẻ như mọi người đều biến thành một dạng của thây ma hết rồi. Các cô gái đều vô hồn, miệng luôn kêu cần dương vật… còn hầu như tất cả đàn ông đã trở thành xác chết thối rửa.”

“Không thể nào.” Mặt cô gái tái xanh. “Tôi cần phải tai nghe, mắt thấy mới tin.”

“Cơ thể cô trước khi gặp tôi là một ví dụ đấy. May mà tôi có thuốc giải. Mà cô nương sau khi hồi phục mau ra sông tắm rửa đi. Người toàn mùi…”

Hồng Châu giờ mới để ý. Người nàng giờ toàn mùi tanh với những vệt nhớp nháp màu trắng đục.

“Mà sao nhóc lại lang thang ở đây. Bố mẹ của ngươi đâu? Hay là bỏ nhà?” Châu mở lời, xóa tan không khí im lặng ngượng ngạo.

“Tôi không có cha mẹ. Nhà cũng không nốt.” Trường điềm nhiên trả lời.

“Tôi… không cố ý.” Mức độ ngượng ngạo trong không khí giờ lại tăng thêm bội phần.

“Không sao đâu.” Danh cười trừ. “Một mình quen rồi.”

Trường đốt lửa, mang cá đã bắt được đem đi nướng.

“Lửa này không sợ những thây ma khác tới hay sao?”

“Tôi đã kiểm tra xung quanh rồi. Không sao đâu. Nấu xông tôi sẽ tắt lửa.” Danh đáp.


Còn tiếp…

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30