Trường vừa về tới cổng thì thấy hai bóng dáng quen quen đứng trước cửa nhà. Trinh đi theo sau thấy một người toát ra yêu khí kinh người liền nép mình vào Trường.Trường cúi đầu:“Thành chủ. Đã lâu không gặp.”
Lạc Hùng cười lớn:
“Ngươi cũng lớn lên chút đỉnh rồi nhỉ. Không biết khi nào có thể so tài với ta đây?” Vừa nói, vị thành chủ toát ra khí tức của Nhất Đế Cấp.
Chẳng để thua kém, Trường toát ra khí thế của Cấp Tướng Đỉnh Phong khiến hai vị khách giật mình:
“Mong thành chủ chờ vài năm nữa, thực lực tiểu tử này vẫn chưa thể so sánh với đại nhân được.”
Bá Hưng đứng gần đó chào:
“Chú em mạnh hơn anh rồi đấy. Hèn gì thành chủ quyết chọn em làm người kế tụng chức vị.”
“Chào anh Bá Hưng.” Trường vui mừng bắt tay “Lâu rồi em chưa có thời gian ghé thăm anh.”
“Tưởng có gái nên quên anh luôn rồi chứ.” Ánh mắt Hưng liếc nhìn Thảo Trinh.
Biết ý, Trường kéo Thảo Trinh tới, cúi chào hai vị khách quý của chàng:
Thảo Trinh lễ phép cúi chào Lạc Hùng và Bảo Hưng:
“Thành chủ nghe danh đã lâu nhưng giờ mới gặp, thật là quý hóa cho tiên thiếp.”
“Tiện thiếp cũng nghe danh Bảo Hưng qua việc dẫn độ Văn Luyện về tòa án.Thật đáng khâm phục.”
Bảo Hưng gãi đầu:
“Công lớn là thuộc về thằng Trọng Trường kìa. Mình hắn đã giết được Năm Căn và hạ Văn Luyện về đồn đấy chứ. Vì lúc đó Trường còn lang thang, không có giấy tờ nên anh chỉ ra nhận thay thôi.”
“Chắc mọi người cũng đã mỏi chân, mời vào nhà chơi.” Trường cắt ngang cuộc nói chuyện của Hưng và Trinh.
…
Thế Nhi rót trà cho hai vị khách. Nàng bất ngờ khi thấy thêm một nữ nhi xinh đẹp được Trọng Trường mang về nên nổi cơn ghen, không nói với chàng một lời nào.
Trường cũng không để ý mấy đến chuyện ấy.
“Mẹ Tiên đang chăm sóc cha Thế Bảo đang bị bệnh nặng. Mong thành chủ cho phép con tiếp khách thay cha mẹ con.” Trường nói.
“Cha ngươi không cho ta trả tiền nợ thay cho, ngay cả ngươi cũng giấu nhẹm chuyện về đi trả nợ. Mi có phải con ruột của của hắn đâu mà sao giống nhau thấy tợn.” Lạc Hùng nói.
“Không phỉ đâu. Tính con cũng không muốn mắc nợ một ai cả.” Trường gãi đầu.
“Dù sao ta đến đây có mục đích để gặp ngươi.” Lạc Hùng nói.
Trường nhìn thành chủ ngạc nhiên:
“Ngài tìm cháu đây có việc gì ạ?”
Lạc Hùng ôn tồn:
“Như ngươi đã nghe được, ta đã giáng Hạo Quân xuống làm thường dân. Trong lòng, ta rất muốn ngươi kế vị ta làm thành chủ. Nhưng ngặt nỗi, các vợ ta, con gái ta, Minh Ngọc, và nhiều đại thần không cho phép ta làm điều phi lý ấy.”
“Vậy sao ngài không để Minh Ngọc làm thành chủ? Nàng ta có tính tự lập cao, lại làm trong Cung Ứng Hội.” Trường nói vì chàng cũng khá bàng quang với chức vụ này. Hơn nữa, Trường sẽ phải “du lịch” đến phía tây của địa cầu thực hiện nhiệm vụ cho các nữ thần. Chàng thật sự không có thời gian để quản lý một tòa thành.
“Sao ngươi biết con gái ta đang làm thêm trong Cung Ứng Hội? Đó là bí mật mà chỉ trong phủ và những thương nhân cộng tác với con gái ta mới biết được.”
Biết mình bị hớ, Trường nói luôn:
“Quả không thể giấu được ngài. Cháu đã dùng tên giả Vô Danh để bán những viên linh đan cho Minh Ngọc.”
“Ngươi là Vô Danh, tên “thần dược” mà khu đấu giá và các thương nhân luôn nhắc đến?” Lạc Hùng nhìn Trường với đôi mắt đầy nghi ngờ.
“ĐM, mình nổi tiếng vậy sao?” Trường nghĩ “Mình toàn lấy mấy viên đan hạng xoàng để đấu giá thôi mà.” (vô tội vl)
“Vâng, ở nhà cháu đã trữ cả đống. Để cháu đưa thành chủ vài viên đem về xài.” Nói rồi Trường móc trong túi ra một lọ linh đan Trường luôn để giành đề phòng khi có chuyện.
Thành chủ nhìn cái lọ. Một cái lọ quá quen thuộc mà Minh Ngọc thường mang về tặng cha nàng. Những cái lọ gỗ đơn giản, không cầu kì, chỉ có kí hiệu mỗi tên thuốc nhưng hiệu quả của những viên đan đó là rất đáng kể. Nhờ những viên linh đan con gái tặng, ngài mới tấn lên Nhất Đế Cấp sau gần thập kỉ tu luyện không kết quả.
“Ngươi quả thật là Vô Danh.” Lạc Hùng tay bắt mặt mừng nhìn Trường, cầm lọ chứa những viên linh đan ấy. “Một lọ này ngươi tính bao nhiêu. Ta sẽ gửi tiền trả cho ngươi.”
“Không có gì đâu thành chủ. Chú với cháu là chỗ quen biết. Làm vậy thật không nên.”
Sau một lúc thành chủ kì kèo, Trường đành xìu xuống.
“Cháu còn thiếu vài vũ khí phòng thân. Hôm nào, ngài cho cháu ghé qua phủ chọn vũ khí là được.”
“Vũ khí ở trong phủ có cả đống. Hôm nào rảnh ngươi hãy ghé qua.” Lạc Hùng nghe vậy cũng khá thoải mái.
“À, ngài hãy giấu chuyện cháu chính là Vô Danh giùm cháu.”
“Đương nhiên rồi.” Thành chủ gật đầu không mấy nghĩ ngợi. “Làm người nổi tiếng cũng có cái khổ mà.”
Cả hai đều cười.
“Mà thôi, ngươi hãy mau về Học Viện. Ta cần ngươi chứng minh rằng ngươi là một ứng cử viên sáng giá cho chức vị thành chủ.”
“Nhưng… Nhưng…” Trường lớ ngớ.
“Học Viện sắp tham gia Linh Thể Hội cùng những học viện các miền ở Việt Nam đấy. Mau mà tham gia và mang danh hiệu về.”
“Nhưng con không muốn làm Thành Chủ.”
“Đây là lệnh.” Lạc Hùng quét qua mặt Trường với vẻ giận dữ. “Ngươi là thiên tài rất xứng đáng. Đừng làm ta thất vọng.”
Trường dạ run, trong lòng thở dài ngao ngán. “Cái này là ép người quá đáng. (T-T)”
…
“Trọng Trường đã về lại Sài Thành rồi, thưa công nương.”
“Ngươi nói sao? Thằng nhóc ấy đã về.” Một giọng của người phụ nữ phát ra sau miếng màn che.
Đó là Ngô Thái Vân. Bà là vợ của Lạc Hùng, và cũng là mẹ của Lạc Hạo Quân. Bà có mối thù hận khá sâu đậm với Trọng Trường, vì chính chàng đã khiến con trai bà bị giáng xuống thành thường dân.
“Hắn đã nhận lời mời tới phủ theo lời mời của đại nhân. Chắc chắn hắn sẽ tới phủ trong nay mai. Và có thể hắn sẽ tham gia kì Linh Thế Hội sắp tới.”
“Ngươi cho người chuẩn bị đi.”
Trong lòng Ngô Thái Vân đang cười thầm.
Một ý định nham hiểm xoẹt ngang trong đầu bà.
“Ngươi đã hại con ta. Giờ ngươi lại muốn chiếm vị trí mà con ta từng có. Còn lâu nhá thằng chó.”