Hạo Quân đang dạo quanh học viện một mình.“Tức quá mà. Nếu không có thằng Trường thì ta là vô địch của đám tân sinh này.”“Chàng trai tuấn tú kia, có vẻ chúng ta có chung một kẻ thù.”
“Ai đó?” Hạo Quân quay đầu lại nhìn. Nhưng nó đứng sững lại, linh hồn trở nên trống rỗng. Đó là mị thuật của Quỷ Nữ Dâm Dục.
“Thiếp sẽ giúp chàng.” Ả thì thầm nhỏ vào tai Quân.
“Mi sẽ giúp ta.” Nó nói theo không một chút lí trí.
“Thiếp sẽ cho chàng sức mạnh.”
“Mi sẽ cho ta sức mạnh” một câu nói vô hồn.
Cứ thế, Quân ngày càng chìm đắm vào mị thuật của ả đàn bà độc ác.
…
“Nhanh tránh đường”
Viên thấy Trường đang bồng Ngọc Hỏa thì nổi hứng chọc ghẹo:
“Không có thời gian. Hiệu trưởng đã bị trúng chất kích dục.’
Viên và Cao vội vã mở cửa phòng.
“Thuốc giải, thuốc giải, ta cần thuốc giải nhanh, Ta không thể giữ tình trạng này lâu hơn được nữa.’
Viên và Cao lúng túng. Diễm và Mỵ thấy vậy cũng lao vào tìm thuốc giải.
“Ở đâu.”
“Trên kệ tủ, lấy năm lá bạc hà và một quả trứng. Sắc nhỏ lá bạc hà, đập trứng lấy lòng trắng. Cả hai trộn chung lại.”
Mỵ và Diễm nhanh chóng đưa lọ thuốc giải mới chế xong.
Trường nhanh gọn nhét vào trong miệng Ngọc Hỏa, ép thuốc giải trôi xuống.
Người nàng bớt co giật.
Mắt nhắm lại lim dim ngủ.
“Phù, cuối cùng cũng xong.”
“Có chuyện gì vậy?” Linh lao vào. Lúc nãy nàng thấy dáng vẻ trong giống Trọng Trường rất vội vã. Linh tính mách bảo, nàng chạy tới phòng Trường.
Linh thấy Ngọc Hỏa đang nằm bất động, thất thần hoảng hốt.
“Hiệu trưởng không sao đâu. Nhưng mà phải báo các giáo viên nhanh lên, Đại Quỷ Nữ Dâm Dục đang ở trong ngôi trường này.”
“Bằng chứng đâu.” Mọi người quay nhìn Trường hỏi.
“Người này chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Ngu cũng có chừng mực chứ.” Chỉ vào cơ thể xanh xao của Ngọc Hỏa, Trường la lớn.
Cả đám nhìn cơ thể hiệu trưởng. Quả thật, hiệu trưởng rất mạnh để nàng bị hạ độc dễ dàng vì nàng là một Á Thần. Nhưng cơ thể bất tỉnh kia chính là bằng chứng rõ ràng của sức mạnh tà ác đang hiện diện trong học viện.
…
“Thằng Trường đâu? Xuống đây.” Hạo Quân quát lớn.
“Thằng đó bị khùng rồi à. Đang đêm mà la lớn ỏm tỏi.” Viên bực tức.
“Không đâu. Nó đã bị điều khiển bởi ả ác quỷ.”
“Sao huynh biết?” Cao hỏi.
“Con mắt không hồn. Trắng toát đục ngầu chứng tỏ đã bị dính mị thuật.”
“Mi trốn đi. Chắc chắn ả đang tìm mi đấy.” Cả bọn nhao nhao.
Biết mình không tránh khỏi số phận, Trường từ lầu cao nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất đối diện Hạo Quân.
“Tao tưởng mi trốn luôn chứ?” Giọng nói vô hồn lại phát ra.
“Ý trời đã định, không thể nào tránh được. Ta biết sớm hay muộn cũng sẽ phải chiến đấu chống lại nữ quỷ mà.”
Nữ quỷ Dâm Dục xuất hiện trong màn sương đêm:
“Không ngờ mi đã đoán được sớm đến thế. Nhưng dù sao hôm nay cũng sẽ là ngày tàn của ngươi thôi.”
Ả nhanh chóng truyền linh lực cho Hạo Quân. Quân từ Binh Bát cấp nhanh chóng cưỡng ép tấn lên Tá Cửu Cấp (tăng gần 30 cấp cùng 1 lúc).
“Cưỡng cấp? Nhưng hậu quả chẳng phải rất nghiêm trọng hay sao? Ngươi sẽ bị tàn phế suốt đời đấy!” Trường la lớn.
“Chỉ giết được mi ta sẽ làm tất cả mọi việc.”
“Ngay cả bắt tay với một Chúa Quỷ? Cha ngươi sẽ nghĩ thế nào về việc này.”
Quân lúc này ngập ngừng, nhưng nữ quỷ lại thầm thì bên tai với giọng nói đầy mê hoặc.
“Giết được hắn, ta cũng sẽ giúp ngươi giết cha ngươi đoạt ngôi thành chủ. Và cơ thể ta sẽ là phần thưởng của ngươi.”
“Vậy cũng được.” Quân đáp lại không chút do dự.
Ả mỉm cười đắc chí.
“Giết cả cha ruột mình chỉ vì một bà già ngàn tuổi? Mi điên à? Thật là trái với đạo lý.”
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Giết hắn.” Nữ Quỷ la lớn.
Quân nhanh chóng Thủy Đại Long Hóa. Do có linh lực bóng tối, xung quanh Quân chi chít khói đen bao bọc.
Nó nhanh chóng phóng tới, đánh văng Trường ra xa.
Tốc độ quá nhanh làm Trường không thể né kịp.
“Ma Thực…”
Chưa kịp dung hợp Quân lại lao tới đáng Trường tới tấp.
Trường chỉ biết lấy tay tự vệ.
“Hôm nay là ngày tàn của ngươi. LONG SÁT KHÍ.”
Trường tuyệt vọng đón nhận cái chết: “Không kẽ đời ta kết thúc ở đây.”
Nhưng một bóng người quen quen đột ngột xuất hiện trước mặt Trường:
“Mỵ. Dừng lại…”