“Câu chuyện thật cảm động. Chàng còn câu chuyện nào nữa không, hãy kể cho tụi thiếp.” Thảo Trinh dựa vào lòng Trường, vòi vĩnh.Mắt những cô nàng còn lại cũng long lanh. Cả Mạo Ngưu cũng hớn hở không kém.“Từ khi nào mình thành chuyên gia kể chuyện luôn rồi.” Trường gãi đầu ngao ngán.
Chàng bắt đầu kể những câu chuyện, bài thơ của thế giới trước. Nào là Lục Vân Tiên, Lão Hạc, Chí Phèo, Số Đỏ, Frankenstein, Romeo và Juliet… Những câu chuyện đều chan chứa tình người. Giọt nước mắt cũng lã chã rơi. Mạo Ngưu cũng cảm động suýt khóc mấy lần. Hắn ra lệnh các cô gái không được giết Trường nữa. Hắn tự động sấp lạy trước mặt Trường:
“Tôi muốn xin lỗi công tử vì có ý định giết ngài. Đó là một quyết định sai lầm. Tâm hồn công tử quá trong sáng và cao thượng (cái beep). Làm hảo hữu với công tử sẽ là một vinh dự lớn đối với tôi.”
Trường vội đỡ người Mạo Ngưu dậy:
“Ta đây cũng có ý định mưu sát ngươi đấy chứ. Nãy giờ ta chỉ giả say thôi. Nhưng ta thấy ngươi quả thật vẫn còn tình người nên ta cũng từ bỏ tư tưởng ấy.”
“Công tử giả say?” Mạo Ngưu hốt hoảng, nhận thấy mình thật may mắn.
“Cũng không giấu giếm gì ngươi. Ta chính là kẻ bán đi những linh đan cho Cung Ứng Hội nên ta mới kiếm tiền nhanh vậy để trả ngươi. Nên việc luyện đan chống say rượu chỉ là điều bình thường.”
“Công tử cung cấp những viên linh đan đó cho Cung Ứng Hội?”
Trường gật đầu.
“Ừ, ta ngày nào cũng cung cấp nhữn viên đan ấy thông qua Minh Ngọc.”
Mạo Ngưu hoàng hồn. Nếu hắn giết Trường như dự tính thì có lẽ Cung Ứng Hội chắc chắn không tha. Mà có vẻ Minh Ngọc và Trọng Trường rất thân nên Trường mới có thể gọi tên công chúa Sài Thành tự nhiên như vậy. Trường cũng đã có quan hệ rất tốt với thành chủ nữa. Hắn rùng mình.
Trường nói vậy chỉ có thêm uy với Mạo Ngưu vậy thôi. Đối với Cung Ứng Hội chàng đã dùng tên giả “Vô Danh” vì sợ chuyện mình về nhà sẽ bị rêu rao khắp Sài Thành. Chàng cũng biết được dự định của thành chủ muốn tiến cử mình nên càng không thể nói. Trường là người không thích nhờ vả một ai để rồi bị mắc nợ (chắc bị kiếp trước ám ảnh). Không ngờ những lời nói làm Mạo Ngưu tin sái cổ, cúi đầu dạ run.
“Thôi, đứng dậy đi bằng hữu.” Vừa nói Trường vừa kéo Mạo Ngưu đứng dậy.
Trọng Trường thấy mình thật may mắn khi kết thân được với người máu mặt nhất trong giới giang hồ. Mạo Ngưu sẽ giúp đỡ rất nhiều cho chàng về việc cung cấp thông tin cũng như lực lượng đông đảo. Trong lòng Mạo Ngưu cũng không mảy may quan tâm khi kết tình bằng hữu với người trẻ hơn mình 30 tuổi. Kết thân với vị thành chủ tương lai đương nhiên sẽ có lợi trong lâu dài.
Họ ngồi xuống, nói chuyện hồi lâu.
“Ta có chuyện nhờ ngươi đây.” Rồi chàng thì thầm điều gì đó vào tai Ngưu.
“Tiền ứng trước đây.” Trường đưa ra thêm một cọc đồng vàng. “Tổng cộng 100 vàng ta đưa trước, khi nào xong việc, ta sẽ đưa chín phần còn lại.”
“Việc này dễ, bằng hữu không cần phải vậy đâu.” Mạo Ngưu ngăn lại, tỏ vẻ không dám nhận.
“Hay là vầy. Ta sẽ mang Thảo Trinh về, coi như ngươi không cảm thấy mắc nợ vì chuyện muốn ám sát ta (Người gì đâu khôn vl, hơi đâu có gái đẹp xách về).”
Mạo Ngưu gật đầu đồng ý. Hắn đã có cả hàng trăm thiếu nữ phục vụ mại dâm. Việc mất đi một người cũng không nhằm nhò gì tới việc làm ăn. Cô gái có vẻ đẹp như Trinh thì rất dễ để tìm ra trong những cô gái quê miền Tây mới lên (nghe đâu gái Bến Tre rất dễ thương).
Trường bắt tay Ngưu chào lần cuối.
“Ta sẽ lên lại học viện trong nay mai. Có thông tin cứ tới thông báo. Tạm biệt.”
“Ta sẽ thông báo khi có bất kì thông tin nào. Tạm biệt.” Ngưu đáp, quay sang nói với Thảo Trinh. “Nàng hãy mau đi theo công tử. Nhớ hãy sống cho thật tốt.”
Thảo Trinh ôm Mạo Ngưu vào lòng.
“Nàng sẽ không giống như Thúy Kiều đâu. Đừng lo.” Trường đằng xa gọi Thảo Trinh.
Nàng vội vã hôn lên má Mạo Ngưu rồi chạy theo Trường.
“Nhớ chăm sóc Thảo Trinh tốt đấy nhé.” Mạo Ngưu nói vọng.
“Chắc chắn rồi.” Giọng nói Trường vọng lại.
“Kể ra chuyến đi này cũng đáng. Có quan hệ với thế giới ngầm đôi lúc cũng có lợi hơn.” Trường ngẫm nghĩ.
“Mi rất giỏi khoản ăn nói đấy.” Mộc Tinh trong linh hồn hải gật gù.
Ở đâu cũng vậy, lời ăn tiếng nói luôn quan trọng.
…
Trong khi đó, tin Trọng Trường đối mặt với Mạo Ngưu mau chóng tới tai thành chủ Lạc Hùng.
Số là vì Thế Nhi thấy Trường lâu về sợ chàng xảy ra cơ sự nên nhờ bà lão giúp việc chạy đi báo cho Bá Hưng, một công an thành phố, người từng đồng hành với Trọng Trường 3 năm về trước. Bá Hưng biết không thể chống lại Mạo Ngưu nên báo cho chỉ huy cấp trên. Chỉ huy cấp trên lại báo cho người cấp cao hơn. Và thế là Lạc Hùng mau chóng nghe được câu chuyện.
“Gọi tên Trần Bá Hưng và người đàn bà ấy lại đây cho ta.” Hùng ra lệnh.
Bá Hưng và bà giúp việc tới, kính cẩn cúi đầu chào.
“Ngươi nói thằng bé đã về lúc nào?” Lạc Hùng hỏi.
“Dạ hơn một tuần trước ạ.” Bà lão kính cẩn trả lời.
Đôi mắt Lạc Hùng bỗng sáng lên, ra lệnh:
“Qua nhà gia tộc Nguyễn, 5 người được rồi. Bá Hưng với bà lão đi theo ta.”
“Tại sao ngài không qua khu của Mạo Ngưu?” Bà lão lo lắng.
Lạc Hùng quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt bà lão, mỉm cười:
“Nó là một tên dẻo miệng, sao mà dễ chết thế được. Có khi nó đang uống rượu hàn thuyên với thằng côn đồ ấy đấy”
Bá Hưng cũng chêm vào:
“Người hơn mình cả chục cấp hắn còn đánh lại. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Có khi Mạo Ngưu đã bị đè bẹp rồi cũng nên.”
“Nhưng…nhưng…” Bà lão ấp úng.
Lạc Hùng và Bá Hưng cùng đồng thanh:
“Bà lão nên tin tưởng vào thiếu chủ của mình nhiều hơn.”
Bà lão chỉ biết lắc đầu ngao ngán trước vẻ ung dung của hai người đàn ông trước mặt.
“Tôi không biết đâu đấy. Cô chủ nhờ sao thì tui chỉ nói vậy. Có gì hai ngài sẽ chịu trách nhiệm.”
Thành chủ và Hưng quay đầu lại nhìn bà lão.
Họ nhìn nhau bật cười.