Câu chuyện đầu xuân

Năm đó theo phong trào làm đất cùng ông anh trong công ty nên cũng hay đi đây đi đó để xem đất lấy bìa về làm tư liệu cho khách xem.

Tháng đầu năm người ta đi chơi là chủ yếu chứ đi làm thì có mấy ai. Ra ngoài đường mưa xuân nhớp nháp, rét cuối mùa lạnh đến cóng tay, nếu không có việc gì ra tiền bố bảo cũng chả dám đi. Vậy mà tôi với ông anh vẫn phải đi ra ngoài gặp khách bán đất.

Haizz ai biểu sinh ra đã mê tiền, khổ thế đấy. Lượn lờ lạng lách qua mấy con phố mà lòng cảm thấy ngao ngán, phố xá gì mà vắng tanh, chỉ thấy rác là rác thôi. Cuối cùng cũng đến nơi cần đến, ông anh cùng công ty rút điện thoại gọi cho khách:
– Alo chị ạ, em đến chỗ nhà chị rồi, nhà chị số bao nhiêu em vào thẳng luôn.

Mẹ… số xui vãi đái, chị éo có nhà, các em trú tạm đâu đó đi tí chị về chị gọi. Clgt… trời mưa gió thế này biết trú đéo đâu bây giờ. Ngó đông ngó tây cũng có cái cây trứng cá già rậm rạp trú là có khả năng trú được.

Hai anh em chui vào đó mà ngỡ như vớ được vàng. Ổn định chỗ trú, rút điếu thuốc lá vina ra đập đập vào bao thuốc cho nó chắc, đánh lửa rít 1 hơi thật đậm, nghĩ thầm trong bụng : “Định mệnh nhà đời”.

Hai anh em đứng luyên thuyên chuyện nhà ta ăn tết kém nhà đời ra sao, mắt vẫn ngó ra ngoài mong khách như mong mẹ đi chợ về. Ngó chán ra ngoài thì ngó vào trong, cả tôi và ông anh đơ mẹ nó người luôn. Trời rét vãi đái, sao có con dở hơi mặc short bò, áo 2 dây ra ngoài trồng cây thế này. Thế đéo nào ấy nhở, hay nó điên thật hả các bác. Tôi nhìn ông anh mắt trợn tròn hỏi câu không đầu không đuôi:
– Vậy là sao hả anh?

Ông anh cũng đơ luôn:
– Chịu… trường hợp này lần đầu anh thấy.

Cả mình và ông ấy chả biết nói gì luôn, cứ ngậm mồm ngắm nghía con thần kinh trồng cây. Nó trồng cây thằng hàng theo luống đẹp vãi, đã thế da nó lại trắng nữa chứ. Mưa phùn, trời nó tờ mờ lắm, thế mà nhìn rõ dáng nó luôn.

Dáng khá chuẩn, không béo, không gầy, lúc cúi người lom khom trông ngực khá to và đẹp, mặt mũi chưa biết thế nào vì cái nón nó cứ lụp xụp che khuất cái mặt. Tôi và ông anh cứ thế thả hồn theo suy nghĩ của riêng mình, không ai nói ai câu nào.

Chả biết bao lâu thì khách hàng về, tôi để kệ cho ông anh vào làm việc với khách còn mình thì cứ đứng đó thôi. Câu hỏi: “nó điên sao dáng nó đẹp thế”, cứ lớn dần trong suy nghĩ của tôi. Tôi tò mò quá rồi nên đánh liều ra kiểm chứng xem nó điên thật hay điên giả. Đi đến nơi vì phép lịch sư nên tôi hỏi:
– Chị ơi đầu năm mưa gió trồng cây là tốt hả chị?
Nó ngó mặt nên trả lời :
– Vâng anh ak, đầu năm rét mướt trồng ít cải sạch cho nhà ăn lẩu anh ak.

Tôi đơ người lần 2 luôn, mặt nó đẹp và tây quá, lại ăn nói dễ nghe nữa, bụng nghĩ “chắc đéo phải điên rồi”. Rồi thì lời qua tiếng lại làm quen. Buông mấy câu khen để lấy lòng người đẹp, ba hoa vài chuyện cười để cho chuyện hai người thêm sinh động.

Rồi thì cũng biết nó hơn tuổi mình nên đành gọi bằng chị. Chị ta không đi làm đâu cả, chỉ ở nhà chăm con, chồng thì đi tàu, nhà thì ngay cạnh. Thấy mình và chị ta có vẻ nói chuyện hợp nhau nên chị ta chủ động xin số mình. Đúng là đặc biệt.

Lấy số xong thì ông anh cũng từ nhà khách hàng ra, hai anh anh em cưỡi ngựa ra về mình coi như chưa có chuyện gì sảy ra. Ông anh vào nhà khách cũng tìm hiểu được qua chị ta. Thấy khách bảo hai vợ chồng nấy nhau mấy năm rồi, năm ngoái mới xây nhà xong nợ nần cũng khá nhiều nên đợt này chồng xin đi tàu để có tiền trả nợ. À ra thế, xa chồng nâu rồi nứng lồn nên mới phải chịu khổ trồng cây hạ nhiệt cơ thể đây mà. Chết với cậu haha…

Tối hôm đó về nhà tôi nhắn tin hỏi thăm chị ta luôn:

– Chị ăn cơm chưa?

Chị ta:

– Chị ăn rồi, còn em?

Tôi:

– Dạ em không muốn ăn chị ơi..

Chị:

– Sao vậy em.

Tôi:

– Tại chị đó.

Chị:

– Liên quan gì chị?

Sau 1 hồi tán hươu tán vượn chị em tôi hiểu nhau hơn. Quả thật chị nói chuyện cũng dễ gần lắm và thi thoảng có những câu rất ẩn ý. Tôi hiểu nhưng vẫn giả ngu, tôi xoáy sâu vào đời sống riêng tư của vợ chồng chị. Tôi như con nai tơ ngơ ngác giữa cánh đồng tình dục. Hỏi những câu ngu ngơ như kiểu “lần đầu chị có đau không” hay ” làm cách nào để lần đầu không đau” rồi dần dần tiến sâu hơn nữa.

Chị thì như giáo viên giáo dục giới tính vị thành niên còn tôi cậu học trò ngây thơ ham học hỏi. Sau 1 hồi nói chuyện với chị, cu tôi cứng ngắc, tôi nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh được chị làm tình, được chị dìu dắt tôi lên đỉnh vu sơn và phọt những thứ tinh túy nhất của đàn ông vào mồm chị.
Chị vẫn vô tư chát chít với tư cách là người đi trước đầy hiểu biết, hướng dẫn tôi trong vấn đề tình dục, còn tôi con cáo già gian ác đang tự mình thỏa mãn cơn cực sướng bằng tay. Đêm đã về khuya nhưng cả tôi và chị vẫn không ngừng chát chít. Có lẽ đã lâu lắm rồi chị không được ai đó quan tâm, không có ai đó trò chuyện, không có ai đó tạo cho chị cảm giác mình là người quan trọng giỏi giang, và chính tôi đã cho chị những cảm giác đó.
Sau khi bài giảng về tình dục kết thúc tôi lại xoáy vào cái khó khăn của 1 gia đình thiếu vắng người đàn ông. Tôi như đồng cảm với chị, nói ra được những nỗi buồn sâu thẳm trong con người chị. Chị dốc hết bầu tâm sự cho tôi nghe, tôi lắng nghe và đôi khi gửi vài tin nhắn đồng cảm với chị. Cái gì cần đến rồi cũng đến, chị hỏi tôi:

– Em có biết thay bóng đèn không?

Tôi ba hoa:

– Em dân bách khoa mà chị, cái gì chẳng làm được. Nhà chị có bóng đèn bị hỏng à?

Chị:

– Uh cái bóng đèn nhà vệ sinh của chị không hiểu sao cứ lúc sáng lúc không. Chị sợ chập cháy quá em à.

Tôi thầm cười trong bụng:

– Ồ cái đó dễ thôi mà. Lúc nào chị rảnh cứ báo em, em qua luôn chữa cho chị

Chị:

– Sáng mai được không em. Đầu năm mà chập cháy thì xui lắm em.

Tôi cười hả hê:

– Ok sáng mai em mang đồ qua sửa cho chị.

Sau đó có chát chit vài câu xã giao với chị rồi chúc chị ngủ ngon. “Mai em đến chén chị” tôi thầm nghĩ khi giấc ngủ tìm về.

Các phần khác: 1 2 3 4