Một tuần sau, nó quàng chiếc khăn to ú sụ kín tới gần mũi đeo một chiếc kính râm lớn lẳng lặng đứng ở một góc của sân bay Nội Bài đợi một chuyến bay của ai đó. Nó không nói là sẽ nhận lời đi đón nhưng vẫn tò mò đọc từng tin nhắn tiếp theo chỉ số hiệu chuyến bay, ngày giờ cập cảng, cửa số bao nhiêu… Dù đọc xong lại cẩn thận đánh dấu là chưa đọc lại như cũ. Chỉ là một chút tò mò, nó an ủi lòng mình thế, chỉ là một chút tò mò còn sót lại chứ chẳng vì lí do gì cả mà nó tới đây.
Tiếng cô phát thanh viên trên loa vừa dứt ( xin lỗi là nó không thể nhớ được hết câu thông báo ấy, chuyến bay số hiệu… sắp sửa hạ cánh… gì gì đó) Nó hướng mắt về phía cửa ra hồi hộp đợi. Hàng chục cái biển tên của người thân đứng sau hàng rào inox được giơ cao lên nhưng không có một cái nào có chữ Khánh Ly cả. Nó hơi chưng hửng, chẳng lẽ độ này nó lại dễ bị lừa thế. Dư âm của vụ bún hải sản vẫn chưa phải là đã hết…
– Anh. – Tiếng một người con gái từ ngay đằng sau lưng nó khiến nó giật mình quay đầu lại. – Em biết là anh sẽ đến mà.
Một cô gái mặc chiếc áo măng tô dạ dài, đi đôi bốt đen, cũng đeo kính râm giống nó đang khẽ cười và đưa tay lên vuốt những sợi tóc mái lòa xòa trên trán. Nó hơi sững người lại vì bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy ngay lại được bình tĩnh.
– Em ra từ khi nào thế?
– Từ lâu rồi, cách đây 3, 4 tiếng gì đó.
– Sao lại thế, máy bay vừa mới hạ cánh cơ mà.
– Em quá cảnh ở Nhật, không phải đi chuyến ấy.
– Thế sao em nói…
– Em nói dối đấy. Nếu không thì em đâu có tìm được anh? Nhìn anh kìa, có nhất thiết phải ngụy trang thế không. Làm gì có ai đi đón người thân mà ngồi một mình một chỗ xong chăm chăm nhìn về phía cửa như sắp sửa đồ sát người ta thế. Hì.
– Em vẫn tinh thật đấy nhỉ.
– Dĩ nhiên. Em học tâm lý mà. Anh có thể đưa em về được chứ? Em về chui đấy. Bố mẹ em không biết đâu. Kiếm cái gì cho em ăn được không? Đói quá.
– Cũng được, miễn không phải bún…
– Anh vẫn thế, chả nhường em chút nào. Ok. Đi thôi.
Dẫu sao nó vẫn đưa tay ra giành lấy cái va li kéo, một cử chỉ ga – lăng như một người đàn ông thực thụ, bàn tay Ly khẽ chạm vào tay nó mềm mềm âm ấm, dù chỉ thoáng qua thôi. Nhưng tay con gái âm ấm thì là tay của người con gái không chung thủy, nó không quên điều ấy…
Nó gọi taxi đưa Ly về khách sạn trên phố, gần chỗ mà Ly có thể thong dong đi bộ lên Bờ hồ hay phố cổ theo đúng sở thích của mình. Thi thoảng nó cũng lên đèo Ly đi lòng vòng vài nơi, ăn vài món ăn, chụp dùm vài kiểu ảnh theo yêu cầu, như một người bạn cũ. Và nó cố gắng để cho người ta thấy suy nghĩ của nó thật sự là như vậy.
Cầu Long Biên, một chiều gió lạnh, tay nó cầm bắp ngô nóng và thồi phù phù cho hơi ấm lan tỏa ra đôi bàn tay. Ly nhìn nó một hồi lâu khiến nó giật mình quay mặt nhìn lại một cách khó hiểu.
– Mai em về…
– Sao về sớm thế, không ở chơi thêm đã. – Nó hỏi
– Em xin nghỉ được có vậy thôi. Giờ em có thẻ xanh rồi. Của công ty bảo lãnh đi lại cũng dễ.
– Vậy à. Ừm, thế rảnh lại về chơi – Nó hờ hững nói vừa gặm bắp ngô một cách ngon lành.
Im lặng.
– Anh không có gì để nói với em sao? Em đã ở đây lâu vậy rồi.
– Nói gì? Em muốn nghe anh nói gì sao? – Nó vẫn quan tâm tới bắp ngô của mình hơn là câu chuyện.
Ly lắc đầu tỏ vẻ chán nản, không nói gì thêm. Mắt đăm chiêu nhìn dòng nước đang chảy chầm chậm dưới chân cầu. Nó cũng ngoái nhìn theo hướng ánh mắt ấy, mùa đông nước cạn…
– Ngày xưa, khi anh muốn nói, muốn nói rất nhiều điều. Em có lắng nghe đâu. Giờ tất cả đã muộn rồi. Có nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cảm ơn em đã quan tâm tới anh, anh hy vọng giờ hai đứa có thể là bạn tốt.
– Em hiểu rồi…
– Bên ấy cuộc sống có tốt không?
– Cũng tốt, em có một công việc ổn định, một căn nhà nho nhỏ, dù là đi thuê, nhưng bên đó họ không có thói quen mua nhà như bên mình, một chiếc xe, những chuyến du lịch cuối tuần.
– Thế là quá tốt rồi.
– Còn anh?
– Một quán bar của gia đình ủy thác, một nhà hàng do bà chị ruột bỏ đi vất lại, một hàng cầm đồ chẳng ai quản lý sắp phá sản, hai tiền án, một vài vết thương, cả thể xác và tâm hồn.
– Em xin lỗi…
– Chẳng sao, em và người ta thế nào rồi?
– Ai cơ?
– Anh vẫn nhớ bên đó cuộc sống tốt hơn, bên đó có một người đồng cảm, bên đó rất vui, bên đó rất lạnh cần ai đó ôm…
– Cũng qua lâu rồi, từ đó em chẳng đến với ai nữa.
– Ừm, con gái có thì…
– Anh hâm thế, bên đó không quan trọng điều đó đâu. – Ly cười.
– Thế cũng tốt, sống sao cho tốt là được.
– Anh à?
– Sao?
– Có bao giờ anh muốn tìm một nơi khác để sống không?
– Cũng có đôi khi.
– Giờ em đã trưởng thành hơn rất nhiều, không phụ thuộc vào gia đình nữa.
– Ừ, anh mừng cho em.
– Em muốn anh đi cùng em được không, ở bên đó sẽ chẳng ai biết anh là ai cả. Không ai quan tâm tới quá khứ của anh, không ai tò mò về những hình xăm trên tay anh hết. Cuộc sống rất dễ chịu, em và anh có thể làm lại từ đầu. Em có thể sửa sai, có thể hàn gắn tất cả những vết thương của anh mà do em đã gây ra. Được không?
Nó im lặng một hồi lâu, rồi bất giác khẽ hỏi.
– Bên ấy có lạnh không?
– Lạnh lắm, mùa đông tuyết rơi trắng trời.
– Vậy thì. – Nó lấy tay quàng chiếc khăn mà mình đang đeo lên cổ của Ly và cười – Ở một mình em hãy giữ gìn sức khỏe. Khi nào rảnh thì lại về Việt nam chơi.
– Tại sao thế? – Ly gào lên khiến những dòng xe cộ tấp nập qua lại phải ngoái lại nhìn hai đứa – Tại sao? Em có gì không bằng người ấy.
– Tại vì, cô ấy dám vì anh mà quay lưng lại tất cả. Còn em vì tất cả mà quay lưng lại với anh. – Nó cười chua chát rồi chầm chậm quay lưng bước đi.
– Em sẽ đợi. – Tiếng người con gái nghẹn ngào sau lưng khiến nó hơi chùn bước – Chỉ cần anh đồng ý, em sẽ đợi. Chỉ ở một nơi khác anh mới có thể làm lại từ đầu mà thôi. Hãy tin em, lần cuối được không?
Nó lẳng lặng lắc đầu, mặt cúi gằm, khóe môi vẫn nở nụ cười chua chát khi ban nãy…