Nó chỉ chịu đặt chân về nhà sau khi chị gọi điện và khẳng định là mẹ đã đi về quê. Chị cũng không ở nhà chồng mà về nhà ngoại cho tiện dưỡng thai. Đấy là lí do của chị, còn thật sự thế nào nó cũng không biết. Tuy nhiên để chị ở nhà một mình trong thời gian này nó không yên tâm cho lắm, mà thực ra cũng chẳng thế ngủ mãi trên bar được. Như thế vất vưởng quá.
Chị bụng vẫn chưa to nhưng bắt đầu có dấu hiệu tham ăn và thèm của chua hơn hẳn. Tủ lạnh nhà nó giờ lích kích đủ thứ. Chưa kể đêm đến đi làm về nó lại phải tạt qua Bạch Mai mua cho bà ấy suất phở gấp rưỡi bình thường. Có mấy tuần mà bà ấy béo lên thấy rõ. Nó cũng cảm thấy vui vui, cảm giác được chăm sóc người thân ruột thịt.
Ông Cường cũng ít qua, thường thì hay qua vào những lúc nó không có ở nhà, có lẽ đó là ý của chị. Nó vẫn chưa hiểu là tại sao nó không chấp nhận sự có mặt của ông ấy như một ông anh đúng nghĩa nhưng vẫn tự nhủ với lòng mình nếu có vô tình bắt gặp thì cũng sẽ không làm chị khó xử quá. Dù gì cũng là người một nhà, không sớm thì muộn sự va chạm là không thể tránh khỏi. Thi thoảng mấy chị em, có nghĩa là bao gồm cả Dương lại tung tẩy đi siêu thị sắm đồ cho em bé. Cái không khí ấy xua tan đi mặc cảm của nó về một cuộc hôn nhân tính toán. Nó bắt đầu chấp nhận mọi thứ một cách nhẹ nhàng hơn và dễ thở hơn.
12h đêm vẫn như hàng ngày, chỗ của nó vẫn là quán bar này với cái góc tối mọi khi. Có điều hôm nay thằng DJ chết dẫm cắn thuốc quá liều thì phải, nhạc đáng lẽ giờ này phải chùng xuống rồi để có thể tiễn khách trước 1h sáng. Nó vẫy vẫy thằng Hãn lại nói thầm.
– Bảo thằng DJ chùng nhạc xuống để tí dập là vừa. Lên mãi thế không mệt à?
– Anh ơi, hôm nay có anh em trên quận xuống vui chơi. Đã thống nhất là để các anh vui hết mình rồi anh ạ.
– Mẹ, quên mất. Ai sắp bàn thế mà không bảo tao một câu để tao ra chào.
– Em sắp anh ạ. Không phải chào đâu. Mấy sếp vừa dạt từ chỗ chị Linh sang.
– Đã bố trí tay vịn cho các anh chưa?
– Các anh dắt hàng nhà đi rồi. Em không dám sợ thất lễ.
– Đm tao đau đầu quá – Nó văng tục rồi lấy tay vỗ vỗ trán. – Thế này phải ngồi đến khi chúng nó dạt mới được giải tán à?
– Bọn này tí dạt bây giờ mà anh, không trâu được như các thanh niên, nhưng mà xuống nhạc sớm đuổi khách về để chúng nó về theo thì cũng không hay. Anh mệt thì cứ về sớm đi, em bảo bọn thu ngân dồn tiền vào két mai kiểm sau?
– Được không thế? – Nó nghi ngờ, không phải là ngờ bọn ở đây mà sợ làm thế dễ ăn mắng.
– Chị Linh trước thi thoảng hay làm thế. Em thề. Em không nói, anh không nói, con thu ngân không nói thì ai biết. Với cả có hóa đơn cả mà. Lo gì. Ôm tiền chạy thì bọn em chưa có gan rồi.
Nó gãi gãi cằm ra chiều đăm chiêu suy nghĩ cho có lệ nhưng thực ra là muốn về bỏ mẹ rồi. Sau một hồi ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ như thật rồi tặc lưỡi ra vẻ miễn cưỡng.
– Ừ thế thôi mày với con Liên tống hết vào két. Mai anh ra sớm. Mệt lắm. Anh sắp ngất rồi đấy.
– Ok anh giai. Về nhé. Có cần em cho số mấy em xinh tươi qua bóp trán hộ không?
– Đéo thèm. – Nó dứ dứ nắm đấm về phía thằng Hãn rồi dông thẳng xuống cửa bước chân gấp gáp theo kiểu nhảy chân sáo.
Nó đánh xe về bãi gần nhà rồi định dắt con wave ghẻ phi qua Bạch Mai mua một suất phở bò đặc biệt. Nhưng lục tung túi quần chẳng thấy chìa khóa xe đâu, nó bấm bụng hít một hơi thật dài thấy phố đêm mát mẻ quá nó lại tiện chân rảo bước đi bộ một mình. Đang tính mua luôn suất to hai chị em sẽ ăn chung, nếu sớm quá thì sẽ ngồi xem một bộ phim nào đó xong rồi phòng ai nấy ngủ. Hoặc sẽ đi ngủ sớm để sáng mai tòng bà ấy lên phố cổ ăn mì vằn thắn, nghe đâu trên Hòa Mã mới có hàng ngon lắm, nó rình rình lâu rồi mà chưa hôm nào dậy được để đưa chị đi. À xong rồi hai chị em dắt díu nhau đi chợ, nghe bảo cá chép tốt nhưng phải đi chợ sớm mới có chép sông. Thoắt một cái là tay nó đã rón rén cầm cái cặp lồng phở nóng hổi sóng sánh nước, còn đầu thì lan man với những suy nghĩ. Cơn đau đầu tự dưng bay sạch. Lâu lắm rồi nó mới dở hơi nghĩ được nhiều thế.
Thế nhưng… đời sợ nhất là chữ nhưng nó đang hào hứng và hớn hở như thế thì gặp ngay cảnh khốn nạn theo kiểu sơ khai nhất. Chị đi đâu chưa về còn chìa khóa nhà nếu không nhầm thì nó móc chung với chìa khóa xe. Nó đành cay đắng ngồi thụt phía sau bụi hoa giấy đợi chị.
10p…15p…30p… rồi 1 giờ trôi qua.
Nếu ai bảo cảm giác ngồi đợi cửa không khó chịu. Chắc nó đấm luôn cho một cái vào mặt cho thâm mồm thì thôi. Cái cảm giác ấy cực kì khó chịu. Chả hiểu chị nó đi đâu cái giờ này, xong nghĩ sao. Nó lại tự vả vào mồm vì trách chị, giờ này mọi khi nó đã thèm vác xác về đâu chứ. Bao nhiêu nỗi hậm hực nó bực mình trút hết lên cặp lồng phở và tự nhủ: đó là một cách giết thời gian. Không ăn nó cũng nguội và trương hết lên, tí nữa mua tô khác.
Ông trời khéo căn ke thời gian, đang ngồi nhai nhồm nhoàm chưa nổi ¼ cặp lồng thì nó nghe tiếng dream pha lẫn động cơ phản lực thêm ánh đèn pha sáng chói lấp lóa cả mặt đường. Chả cần nhìn thì nó cũng biết con audi của ông anh rể quý hóa nhà nó đang tới và 9/10 thì bà chị nó ngồi trên xe.
Nó bẽn lẽn như đứa trẻ con ăn vụng nấp sâu thêm vào sau bụi hoa giấy nhìn ra sau kẽ lá. Không còn hành động lãng mạn chàng xuống trước mở cửa dìu nàng ra khỏi xe như ngày xưa. Xe cũng chẳng buồn tắt máy, tiếng xe cứ âm ỉ chạy như thúc giục người trên xe xuống nhanh. Có thể sự thật là thế hoặc cũng có thể nó quá nhạy cảm.
Chị nó nặng nề ôm bọc lớn bọc bé xuống xe. Ông Cường cuối cùng cũng chịu nhấc xác xuống bê phụ chị một cách khiên cưỡng. Hai người bước lại gần cửa cách nó một khoảng không xa nó lại nghe tiếng lạch cạch cửa cuốn quen thuộc. May là trong nhà không bật điện nếu không chỗ nó nấp có nguy cơ bị lộ rất cao. Đã trốn thì trốn cho trót. Chị Linh đặt đống đồ xuống đất quay lại ôm cổ ông Cường cười vui vẻ.
– Đi chơi vui quá anh nhỉ.
– Lại chả vui, em xem mua sắm gì hết mấy chục củ. – Trái với thái độ của chị ông cường làu bàu, tuy nhiên ông cũng lịch sự đợi cho chị ôm cổ đủ lâu rồi mới gỡ tay chị ra.
– Kìa anh, em mua cho con chứ có sắm sanh gì cho mình đâu.
– Trẻ con chưa đẻ ra đã chiều. Quần áo thì sắm sanh gì mà lắm thế. Lại cả đồ chơi nữa. Chúng nó có dùng được lâu đâu. Sữa thì mua vừa phải thôi. Em định không cho nó bú à?
– Thì em cũng chỉ biết làm thế thôi… – Giọng chị có vẻ buồn buồn.
– Mà em lần sau đi bộ quanh quanh nhà thôi cũng được. Sao cứ nhất thiết cứ phải nay phố cổ, kia bờ hồ nay hồ tây. Mấy hôm nữa anh đi rồi thì ai đưa đi.
– Còn anh ở nhà ngày nào, em cứ biết thế đã…
– Anh còn bao nhiêu mối quan hệ, còn bạn bè, họ hàng anh em. Anh không thể cứ suốt ngày lo cho em được. Mà em xem có gì đáng lo đâu. Em cần gì thì gọi ông bà bô anh. Hai cụ khốt ấy rước em về chứ không phải anh.
– Anh nói gì thế? – Nó nghe được tiếng giọng chị thay đổi, cảm giác như khuôn mặt chị đang hốt hoảng sợ hãi – Sao anh thay đổi nhiều thế. Anh có coi em là vợ anh? Có còn chút tình cảm nào với em và con không?
– Xin lỗi em, anh quen kiểu sống bên kia rồi. Anh hơi bị bất ngờ khi bị em cho vào bẫy đấy. Cũng tại ông già anh sắp đến kì bỏ phiếu tín nhiệm nên mới hốt thôi. Đừng tưởng ông bô anh tốt. Anh ở với ông ấy mấy chục năm rồi anh thuộc lắm. Còn đứa con, anh nói thật cứ phải đợi đẻ ra đi xét nghiệm AND thì mới biết.
Nó chết sững người, ngay lúc này nó muốn lao ra và đấm vào mõm thằng kia một phát. Ngỡ cứ tưởng chị nó sẽ khóc rưng rức khi nghe thấy những lời cay nghiệt ấy nhưng ngờ đâu bà chị nó tắt ngay nụ cười giọng đanh lại lạnh như băng.
– Anh nghĩ em lên bao tuổi mà không biết trò vè của nhà anh. Em chấp nhận một cuộc hôn nhân không có giấy tờ, chấp nhận để anh đi xa mà chẳng biết bao giờ quay về là vì cái gì chứ? Đâu phải vì tình yêu ngu ngốc của em đâu. Tỉnh lại đi cưng.
– Cô cũng ghê gớm lắm chứ có vừa vặn gì đâu? – Ông Cường cười khinh khỉnh. – Cả nhà cô ghê gớm ôm đủ thứ mưu hèn kế bẩn.
– Vâng, nếu không thì sao xứng với anh. Tốt nhất anh hãy cứ đều đặn qua đón khi em cần. Đừng để em vác xác đến nhà anh rủ đi chơi lại phiền cả ra. Màn kịch này coi như anh em mình diễn cho đạt đi. Em sẽ đóng vai hòn vọng phu chờ chồng, còn anh cứ ngoan ngoãn bên này rồi sang kia tung tẩy chán đi cho bù. Đứa con này – Nó cảm nhận được cái chua chát trong câu nói của chị – Anh chẳng cần phải xét nghiệm, nó là của ai thì anh rõ hơn ai hết. Đời có mắt cả đấy, đừng để sau này em không cho bố nhận con cho ông nhận cháu.
– Mẹ kiếp, gái đĩ già mồm.
Nói rồi hắn nhổ toẹt bãi nước bọt rồi lên xe, tiếng động cơ nặng chình chịch bậm bịch toan rời đi. Nó phi ra khỏi bụi cây một tay cầm nguyên cả cặp lồng phở và úp trọn cả cặp lồng ấy lên đầu lão Cường và khỉa đểu.
– Đánh nhau không thằng chó?
Lão ấy sững sờ nhìn mặt nó một hồi, bún và nước dùng văng tung tóe khắp ra xe. Từng cọng dài trắng ởn phủ kín từ đầu lão cho đến nội thất sang trọng của con xe. Nước dùng nhờn nhợt chảy tong tỏng trên cằm lão cũng khiến nó suýt phì cuời.
– Rác rưởi. – Lão Cường lầm bầm trong miệng.
– Tao sẽ giết mày thằng chó ạ. Tao thề đấy – Nó gằn giọng từng tiếng chỉ đủ cho cả hai nghe thấy.
Mặt lão chuyển dần sang tím bầm rồi nhếch mép khinh khỉnh nổ máy đi.
Nó quay về phía chị. Đủn thế đống đồ vào nhà giật lấy cái chìa khóa cửa cuốn và bấm một cái. Xong kéo tay chị nó cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
– Đi ăn phở chị đi. Phở em làm bẩn hết mịa nó rồi.
…