Từng ngày trôi qua…
Nhiều lúc đi đường nó muốn hét như 1 thằng điên anh nhớ ai đó…
Từng giờ trôi qua…
Trong giấc mơ nó cũng giật mình tỉnh giấc vì nhớ ai đó, có biết không?
Những lúc ở một mình…
Nó cũng nhớ…
Những lúc giữa phố xá đông người…
Nó cũng thoảng thốt giật mình vì bất chợt thấy một bóng dáng thân quen. Vội vàng đuổi theo để rồi lại hụt hẫng khi thấy mình đã nhầm.
Nó bắt đầu viết nhiều hơn, viết điên loạn trên face, viết như thể mình chưa bao giờ được viết. Những lời bài hát cùng tâm trạng được nó lọc ra bằng sạch, nhai đi nhai lại như để tô điểm cho cái mớ cảm xúc hỗn độn của nó. Nó mong rằng nó đang mơ, nó vẫn chưa tỉnh dậy kể từ sau lần bị bắn. Hoặc thực tế hơn, nó chỉ mong rằng đó không phải là sự thật, tất cả chỉ là trò đùa không hơn không kém, nhưng đùa ai? Đùa để làm gì chứ? Nó chăng? Đùa nó chăng khi mà cả hai đã không còn là gì của nhau. Hơn ai hết, những gì nó viết. Nó mong… có ai đó đọc được… Nhưng mà… để làm gì chứ…
Nhưng mà… rồi đã có người đọc được thật…
Ngày…tháng…năm…
Một tin nhắn facebook, thực ra chỉ là một dòng thông báo thôi nhưng tự dưng tim nó đập thình thịch. Cái tin nhắn lại càm làm nó thêm thấp thỏm hy vọng.
Người lạ:“ Những thứ đã chỉ là quá khứ, hãy để quá khứ ngủ yên, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn, chỉ là vấn đề thời gian và cách đối mặt. Đừng có tự dằn vặt mình bằng cách hàng ngày gào thét trên này như thế nữa. Không giống Kiên chút nào đâu”
Nó hầu như không suy nghĩ gì, hơn hết cả, như một người chết đuối vớ được cọc nó nghĩ đó là nick của Dương. Rồi biết đâu đấy, chỉ là Dương thử thách nó, Dương thấy nó đã thay đổi suy nghĩ, đã hối hận. Dương muốn cho nó một cơ hội? Thực sự đấy là những suy nghĩ của nó lúc đấy, những suy nghĩ có phần hoang tưởng nhưng như một ngọn nến nhỏ thắp lên hy vọng… Nó vội vàng vồ lấy cái máy gõ nhoay nhoáy.
Nó: “ Nhưng mình không thể quên được, mình chỉ mong nếu có thể người ta sẽ cho mình một cơ hội”
Rồi nó hồi hộp chờ đợi, không muốn rời bàn phím. Nó hết ngồi đánh bài, lại nghe nhạc, nghe chán các thể loại nhạc thất tình thì quay sang xem lại tất cả các clip hài mà nó đã từng biết từ trước đến giờ. Cái này chắc gọi là tự cân bằng tâm hồn. Chốc chốc lại lia chuột sang facebook để rồi lại thấp thỏm quay sang nghe nhạc tiếp.
12h sau… Đó là nó ước tính thế, một quãng thời gian khá dài sau thì đúng hơn.
Người lạ: “ Nên chấp nhận sự thật đi thôi, đừng thế nữa”
Nó vội vàng gõ: ” Nhưng mình không thể, mình thật sự đã rất hối hận, mình muốn làm lại”
Người lạ: “ Thứ nhất, có thể bạn đang nhầm, mình không phải là người bạn đang nghĩ đâu, mình chắc chắn đấy. Thứ 2, bạn định sẽ mãi thế này sao? Đứng dậy đi, ngoài kia còn rất nhiều điều tốt đẹp đang đợi”
Nó: “ Xin lỗi, ai vậy. Sao biết face mình? Sao biết mình đang có chuyện buồn”
Người lạ: “ Một người lạ qua đường, như cái tên face của mình thôi, không được sao? Bạn yên tâm đi, đây là lần đầu tiên mình nói chuyện với bạn qua face, còn chuyện tại sao biết mình xin phép được giấu kín. Mình cũng không quen, chưa từng tiếp xúc hay gặp mặt với Dương. Mình có thể thề, còn tại sao mình biết bạn buồn thì có lẽ không cần hỏi lại, hỳ. Bạn không xóa hết stt đi thì mình sợ sắp tới chẳng còn ai không biết nữa đâu”
Nó tự xấu hổ vì đã hỏi hớ nhưng vẫn cố vớt vát: “ Nếu bạn có điều gì giấu mình, thì có lẽ chúng ta không cần tiếp tục phải nói chuyện với nhau”
Người lạ: “ Tùy bạn thôi, nhưng mà nếu cần một người cùng trang lứa có thể nói chuyện và tâm sự. Cứ pm mình, mình sẽ onl thường xuyên hơn. Đừng tự hành hạ bản thân nữa”
Nó: “ Mình sẽ nhớ điều ấy, cảm ơn bạn. Bye”
Người lạ: “ Bạn thật vẫn ương bướng và dễ tự ái, nhớ nhé nếu cần cứ pm mình. Cố lên, giữ gìn sức khỏe”
Nó định type lại thêm vài dòng nữa nhưng lại thôi, tính ương bướng và tự ái của bản thân bắt nó phải gập máy xuống…
Vài ngày sau…
Nó lại là người tò mò bắt chuyện trước tiên. Nó dù chưa ngờ ngợ đoán ra được đó là ai nhưng qua cách nói chuyện, nó biết đấy chắc chắn không phải là Dương. Cảm giác nói chuyện với người lạ thật dễ chịu. Có thể nói hết, không cần giấu diếm, không cần suy nghĩ hay quan tâm xem người ta nghĩ gì. Nó kể mọi chuyện từ việc quen nhau, yêu nhau cho tới những lúc có chuyện rồi chia ly. Từng cảm xúc, từng câu chuyện được nó nhớ lại qua từng câu chữ nó nói với người kia. Cảm giác có một ai đó xa lạ nói chuyện khiến lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nó: “Hà Nội ngày càng lạnh, chiều đi ngoài đường mưa táp hết vào mặt”
Người lạ: “Thật à, ở đây còn lạnh hơn”
Nó: ”Ở đâu thế?”
Người lạ: “ Ở đâu còn lâu mới nói”
Nó: “ Thích ra vẻ bí ẩn nhỉ, nhưng xin lỗi, mình miễn nhiễm rồi”
Người lạ: “ Không dỗi rồi nằng nặc đòi nói đi nữa à?”
Nó: “ Ừ, người lạ thì tốt hơn. Tốt hơn là không gặp, không biết nhau như thế đôi khi còn dễ nói chuyện, chẳng ngại phải nói hết những gì trong lòng mình ”
Người lạ: “ Tớ đã từng ở Hà Nội, từng biết cái lạnh ở đấy”
Nó: “ Thật à? Lâu chưa?”
Người lạ : “ Chưa đủ lâu để quên được nó… Hỳ”
Nó: “ Chẳng thích mùa đông, nhìn chán. Lạnh, không có người. Nhất là với những đứa ở một mình”
Người lạ : “ Tớ thì thích mùa đông, nhớ ngày xưa hay bắt xe 02, giờ chẳng biết xe 02 còn chạy lên bờ hồ nữa không? Rồi đi bộ lững thững từ Tràng Tiền qua Hàng Bài. Có biết không? Ở chỗ cửa nhà thờ Hàm Long có một quán bánh đa cua ngon cực. Mình ngồi đấy quần áo bông to sù sụ như một con gấu bông vậy”
Nó: “ Tớ không biết, chỉ biết một quán bún hải sản ở Hồ Tây, mình hay ngồi đấy”
Người lạ: “ Tưởng chỉ con gái mới hay đi ăn vặt một mình chứ???”
Nó: “ Không, hồi xưa đi học thêm hay đèo một người bạn qua đấy ăn. Lâu lắm rồi, chẳng biết ở đó còn bán không?”
Người lạ: “ Oh, vậy à? Chắc bạn gái à. Hihi. Liệu ở đó còn bán không nhỉ?”
Nó: “ Một người bạn, nhưng đã lâu lắm rồi, mình cũng quên rồi, quên luôn cả người bạn ấy lẫn mùi vị của bún hải sản nó như thế nào. Hỳ”
Người lạ: “ Vậy à?”
Nó: “ Đúng là vậy đấy.”
Người lạ: “ Tự nhiên mình thèm ăn bún hải sản quá đi”
Nó: “ Nếu bạn ở đây, mình sẽ mời ”
Người lạ: “ Thật không?”
Nó: “ Chuyện cỏn con ấy mà cũng phải nói dối sao?”
Người lạ: “ Nhưng mình muốn ăn ở hồ Tây, chỗ bạn vừa nói ấy”
Nó: “ Tại sao thế? Với lại cũng đã lâu lắm rồi, mình sợ nó không còn bán nữa”
Người lạ: “ Tại Hồ Tây những ngày gió mùa thì rất lạnh, ăn bún hải sản cay cay thì mới thú. Hihi. Nếu nó còn bán bạn có ngại mời mình một bát không?”
Nó: “ Không, hỳ”
Người lạ: “ Hứa nhé?”
Nó: “ Có gì đâu mà phải phung phí lời hứa thế, mình biết giữ lời mà”
Người lạ: ”Đợi mình chút nhé”
Nó lấy tay mân mê mấy sợi râu trên cằm và ngồi đợi. Tầm 10 phút sau, thì bên kia cũng hiện trạng thái đang gõ.
Người lạ: “ Qua đó đợi tớ được không?”
Nó: “ Qua đâu :|”
Người lạ: “ hỏi lạ nhỉ, Hàng bún chứ đâu, vừa mới hứa dứt mồm xong mà”
Nó: “ Ôi mẹ ơi, sao bảo không ở Hà Nội?”
Người lạ: “ Bảo thế khi nào?”
Nó: “ Vừa đứa nào bảo là đã từng ở Hà Nội”
Người lạ: “ Đã từng thì có nghĩa là không ở đó à?”
Nó: “ Cùn”
Người lạ: “ Đi không?”
Nó: “ Thì đi”
Sập máy xuống, nó tìm cái áo rét ít mùi băng phiến nhất có thể trong tủ, đôi tất giấu trong ngăn kéo đóng bộ với chiếc giày bám đầy bụi bẩn. Không quên quàng thêm một chiếc khăn ấm theo lời ai đó đã dặn dò. Rồi đóng xe phi thằng, tầm hơn 10km gì đó. Đúng là ăn một bát cháo chạy ba quãng đồng…
Ngồi co ro vào một góc trong cùng sau khi đã thành công vượt qua vòng chen lấn giành chô và gửi xe. Trời lạnh nên mọi người kéo đi ăn nhiều, 4 tầng nhà chật kín người là người. Nó đảo mắt nhìn sang bên cạnh là một cặp chim uyên ương đang đút cho nhau từng miếng tôm một từ tô bún, khẽ chấm chấm cho nhau từng giọt sa tế lỡ vương trên mép hay xuýt xoa và nũng nịu nhau khi ăn phải một miếng ớt cay. Đáng lý ra thì nó sẽ cảm thấy khó chịu lắm nếu như không phải vì ở đây, ai cũng thế. Nó tủi thân thì đúng hơn vì thực ra nó đang ngồi một mình.
“Khỉ thật mình đi hẹn hò mà không có lấy nổi một cái số” – Nó lầm bầm rủa thầm rồi bật điện thoại lên ngắm nghía cái facebook.
Cạch…
Đứa phục vụ lạnh lùng đặt tô bún lên mặt bàn trước con mắt ngẩn ngơ của nó.
– Ơ khoan em ơi. Anh còn đợi bạn.
– Anh sao không đợi bạn vào cùng rồi hẵng ngồi. Ở đây bao nhiêu người đứng đợi. Nếu anh muốn đợi bạn thì ra ngoài dùm em với.
Đứa phục vụ thì hơi to tiếng một chút theo đúng phong cách văn hóa cháo chửi, bún bưng phở tự túc tại Hà Nội, kèm thêm ánh mắt kì thị từ các cặp đôi đang đứng khép nép đợi chỗ bên cạnh mấy bức tường và dọc cầu thang chờ xếp chỗ. Nó biết thân biết phận tặc lưỡi. Thôi thì cứ ăn tạm một bát trước đã dù sao nó cũng đang đói.
Vừa lau đôi đũa, chốc chốc nó lại nhìn vào màn hình điện thoại. Sau câu gọi của nó thì vẫn là một sự im lặng đến khó chịu từ đầu dây bên kia. Đồ hải sản để lâu thì tanh, chả mấy chốc nó đã giải quyết xong già nửa bát bún mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Vẫn cái vị chua chua cay cay như ngày nào, thực ra nó chưa hẳn đã quên sạch cái hương vị ấy nhưng từ ngày đó đến giờ, cuộc đời nó đã nếm trải qua những mùi vị khác mà nó cho rằng có thể thay thế được…
30 phút sau, đáp lại những câu gọi dồn dập của nó vẫn là sự im lặng từ cái điện thoại và mấy ánh mắt khó chịu từ những người chưa có chỗ ngồi. Bất đắc dĩ nó nhăn nhó đứng dậy nhường chỗ ra ngoài định ngồi chờ tiếp ở một quán trà đá nào đó.
– Bàn số 30, một suất tính tiền rồi. – Bà chủ quán tay cầm cục tiền mắt không buồn nhìn nó miệng nói tay lại nhận tiền từ tay người khác – Của anh có gì? Hai bún 2 trà đá 66 nghìn. Có quẩy không?
– Ai trả hả chị. – Nó ngạc nhiên.
– Chị biết làm sao được. Vừa có người đi ra rồi trả luôn cho em rồi. Em xong rồi thì đứng gọn gọn ra cho khách vào hộ chị với.
Nó tiu nghỉu đi ra quán nước chè vì biết có đứng đấy hỏi thêm chỉ làm ngứa mắt người ta.
Nó: “ Rốt cuộc là có ý gì đây?”
Người lạ: “ Mình muốn mời bạn đi ăn thôi, không được sao”
Nó : “ Nhưng bạn đâu có ở đây? Bạn trêu tớ à?”
Người lạ: “ Không, thôi trời tối lạnh đó, về đi rồi nói chuyện tiếp”
Nó: “ Bạn đứng ở đây thì đi ra đi, mình không thích người khác lôi ra làm trò cười”
Người lạ: “ Mình đang ở xa lắm, có người quen đứng đó thôi. Mình không nghĩ là bạn đi thật nên mình xin lỗi. Bạn về đi, đang lất phất mưa phải không? Về đi rồi mình nói lý do”
Nó : “ Người kia đâu, gọi ra đây mình nói chuyện”
Người lạ: “ Bạn không tin mình à?”
Nó: “ Không tin”
Người lạ: “ Nhìn thấy người kia rồi sẽ tin phải không?”
Nó: “ Ừm”
Người lạ : “ Ừm, để mình gọi nó”
5 phút sau. Con bé phục vụ vừa nãy vẫn đeo cái tạp dề to tướng lao đùng đùng ra gặp nó hỏi to.
– Anh này phiền thật nhỉ? Có chuyện gì thế nữa ạ?
– À, anh chỉ muốn hỏi là ai mời anh bát bún để anh cảm ơn thôi.
– Có khách quen ở đây mời, mà em không biết tên đâu. Em chịu. Chị ấy gọi điện đến.
– Cho anh xem số điện thoại được không.
Con bé bực bội xòe điện thoại ra. Một cái số loằng ngoằng lạ hoắc không ra máy bàn cũng chẳng ra di động. Nó tiu nghỉu đưa cái điện thoại lại cho con bé không quên kẹp thêm từ 50k.
– Anh cảm ơn.
– Không có gì. – con bé ngúng nguẩy – Không còn gì thì em đi nhé.
– Ừ, phiền em
Nó đành lòng dắt xe về. Vừa đi vừa không khỏi suy nghĩ. Người lạ là ai, người lạ đang muốn gì?