Tiếng điện thoại dồn dập khiến nó thức giấc. Nó nhoài người với tay cầm lấy chiếc điện thoại. Một dãy số dài ngoằng lạ hoắc bắt đầu bằng +49… Như có linh cảm từ trước nó vội vàng cầm máy alo. Đầu dây bên kia, một tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên ấm áp.
– Anh đã khỏe rồi phải không?
– Hoa à? – Giọng nó run run.
– Em cũng nghĩ là anh sẽ không sao. Nhưng mà em không nghĩ là anh sẽ nghe điện thoại của em. Anh còn đau không? Anh nhớ đi khám thường xuyên nhé, trước đấy anh đã có bệnh phổi rồi, không cẩn thận sau này về già thì khổ lắm.
– Ừ. Anh biết.
Im lặng.
Nó cảm thấy như tiếng thở của nó và cả của Hoa đang gấp gáp và khó nhọc hơn. Có chút gì đó ngượng nghịu trong nhịp thở của mỗi người.
– Anh không hận em sao?
– Không, anh không biết nói gì nữa. Mọi thứ quá bất ngờ đối với anh. Nhưng nếu không phải em mà là một người nào khác thì giờ chắc anh…
– Không đâu. – Hoa khẽ nói – Nếu không phải anh mà là một người nào khác, em sẽ không làm thế…
Rồi hai đứa lại im lặng…
– Lạnh rồi, hình như còn mưa nữa. – Em nghe thấy tiếng mưa rơi.
– Ừ, lạnh lắm.
– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Em có mua cho anh một cái áp len cổ cao nhưng chưa kịp đưa, vẫn để trong tủ. Anh mặc nhé? Mặc bên trong áo khoác có xấu cũng không ai nhìn thấy đâu.
– Anh biết rồi.
– Anh nhớ ăn uống đầy đủ. Đừng bỏ bữa. Đừng ăn đêm nữa, béo bụng. Đừng có ăn lạp xưởng với xúc xích nữa. Nhất là đồ nguội. Không tốt đâu.
– Anh biết rồi…
– Anh…
– Sao?
– Anh về nhà đi. Anh ở một mình thế. Em không yên tâm.
– À… Ừ… Anh sẽ về. – Nó khẽ cười. – Em đang ở đâu? Thế nào rồi?
– Em đang ở Đức. Tạm ổn. Em ở nhờ nhà người quen. Đang tìm việc nào đó ổn định để làm, còn giờ thì cũng có việc làm thêm ở chỗ mấy người Việt, không phải xin tiền ai cả. Bên này dễ sống, thị trấn em ở cũng nhiều người Việt, không cần thạo ngoại ngữ, nhưng em nhất định sẽ học. Ở đây toàn dân buôn bán nhỏ, trồng trọt và đi làm thuê trong thành phố. Sáng 5h dậy bắt tàu điện ngầm vào thành phố bưng bê phục vụ trong nhà hàng tối 9h đã có mặt ở nhà rồi. Em đang tập làm quen anh ạ. Hihi.
– Liệu con Thủy nó biết anh còn sống, có ảnh hưởng gì tới em không?
– Không đâu, em không nghĩ là nó còn muốn quay lại Việt Nam nữa. Anh là lý do duy nhất khiến nó về, bố mẹ nó cũng đi nước ngoài lâu rồi. Nó cũng có nỗi khổ riêng, một đứa con gái ôm mối hận quá lâu và quá lớn. Em nghĩ là giờ nó đã được giải tỏa, giờ em cũng chỉ mong nó sống bên ấy yên ổn, không suy nghĩ gì nhiều, không dính dáng tới pháp luật. Nó cũng có ơn với em, lo mọi thủ tục cho con trai em được nhận con nuôi bên Đức, rồi cố gắng chạy chọt cho em sang Đông Âu. Rồi mấy ông anh của em có mấy mối quan hệ hồi còn làm đá ở Tiệp Khắc nhờ bọn mafia đưa em qua biên giới sang Đức. Giờ em cũng tạm yên ổn, được làm lại từ đầu dù tạm thời vẫn phải chui lủi một chút nhưng được gần con, dù chỉ trông thấy nó từ xa thôi. Luật pháp bên này bảo hộ cho nó rất nhiều. Em sẽ làm lại, bên này không ai biết em là ai, em cũng sẽ làm lại từ đầu. Dù sống được 10 hay 20 năm nữa cũng là quá đủ để em cảm thấy mãn nguyện rồi…
– Ừ, thế là tốt rồi. Anh mừng cho em. Nhưng… anh sợ… bệnh của em…
– Không sao đâu, bình thường nếu có điều kiện chăm sóc y tế đầy đủ em sẽ còn sống được thêm. Đấy là nhân quả, em phải trả giá cho những chuyện đã làm. Anh đừng lo lắng quá, cuối cùng em cũng đã rút chân ra khỏi vũng bùn rồi, nhờ có anh. Nếu không gặp anh, biết đâu được đấy. Hỳ. Điều an ủi em lớn nhất là đã không truyền nó sang anh. Hỳ.
– Anh xin lỗi…
– Sao lại xin lỗi? Em đã lợi dụng anh, vậy mà em còn chẳng mở miệng nói được một câu xin lỗi với anh. Em phải cảm ơn anh chứ? Anh thấy không? Giờ con em được một chỗ ở yên ấm, được đi học. Em thì đang làm lại cuộc đời, dù ở bên này hơi xa. Đừng lo lắng, dù sao em cũng có người thân ruột thịt gì ở Việt Nam cả. Em chẳng nuối tiếc điều gì ở đó hết. Chỉ có một chút cắn rứt với anh thôi, nhưng giờ cũng nguôi ngoai phần nào rồi. Cuối cùng thì mọi chuyện với anh cũng đã chấm dứt, em là người chấm dứt nó cho anh, đấy là việc làm chuộc lỗi của em, vì nó mà em bớt day dứt nhiều.
– Em…
– Để em nói nốt, vì thế anh phải sống thật tốt. Anh hiểu không? Phần đời bị đánh mất của em, dù là do em tự đánh mất, anh cũng phải là người sống tốt cả ở phần đời ấy cho em. Anh hiểu không? Em sẽ không còn sống đủ lâu để nhìn thấy nhiều điều tốt đẹp còn lại của cuộc sống, nhưng anh có thể. Anh hứa với em đi. Hứa đi, đừng sống thế này nữa. Hãy về với gia đình đi, chị Linh lúc mở nhà hàng ấy, là để sau này dành cho anh. Cái Dương cũng là vì anh mà thay đổi quyết định.Cả em nữa… Vì thế anh phải sống khác. Anh hiểu em không? – Giọng của Hoa dường như thay đổi, nó cảm thấy ở đầu dây bên kia không chỉ có một bờ môi đang rung nhẹ mà còn cả một đôi mắt hoe đỏ đang nói chuyện với nó chứ không phải chỉ là âm thanh vọng lại qua đầu dây điện thoại.
– Anh hứa. Anh hứa. Nhất định anh sẽ cố gắng, rồi một ngày, anh sẽ sang thăm em.
– Điều ấy không cần thiết. Em là quá khứ, anh với em duyên chỉ có đến thế thôi. Nhiệm vụ của em chỉ là bước qua đời anh trong giây lát, và giờ cũng đã hết rồi. Quên em đi, anh còn nhiều thứ cần làm, cần suy nghĩ hơn. Anh sẽ không bao giờ tìm được em đâu.
– Em sao vậy, anh đã hứa sẽ thay đổi, sẽ sống tốt rồi mà.
– Không sao cả. Anh không hiểu tính em sao. Tính em đã quyết làm việc gì thì không bao giờ thay đổi. Em đã biết anh vẫn sống, đã có lời hứa của anh, thế là quá đủ rồi. Có người con gái tốt với anh hơn, xứng đáng với anh hơn. Không phải là em. Người có thể theo anh suốt cuộc đời. Không phải là em. Anh hiểu chứ. Em sắp phải vào làm rồi. Em đang ở bốt điện thoại công cộng, anh không định lấy nốt những đồng tiền mà em khó khăn lắm mới kiếm được bằng cách này đấy chứ? – Hoa cười, nó cũng nghe thấy một tiếng sụt sịt khe khẽ thoáng qua. – Quên em đi, nhưng hãy nhớ những gì đã hứa. Thế là quá đủ rồi. Anh hiểu không?
– Dù thế nào, anh cũng sẽ không quên em đâu.
– Tùy anh thôi, cảm ơn vì đã bước qua đời em trong giây lát, giờ em lại bước tiếp một mình đây. Nhưng em tin luôn có anh ở sau động viên em. Nhớ nhé. Em cũng thế. Vĩnh biệt.
– Tạm biệt thôi, nếu có thể nhất định anh sẽ tìm thấy em, như một người anh trai đi tìm em gái… – Nó nghèn nghẹn.
– Vâng, goodbye.
Nó vẫn cầm máy và đợi chờ một tiếng dập khô khốc, nhưng không hề. Đầu dây bên kia cứ lặng lẽ mãi như vậy cho tới khi tiếng hú kéo dài rồi tiếng tút tút vô hồn vang lên. Có lẽ Hoa cũng đã không dập máy mà cũng đang đợi nó làm chăng? Nó đã hứa gì? Nó đã nói gì? Liệu nó có làm được không? Nhất định nó phải cố. Vì đằng sau nó không phải là niềm hy vọng của một người…
Bất giác, nó tiện tay mở facebook của mình lên. Nó vẫn không có thói quen dùng facebook nhưng ít ra nơi đây đã từng có một mối liên hệ giữa nó và ai đó. Vẫn hình nền ấy, vẫn ảnh bìa ầy. vẫn những tin nhắn, những comment ấy đã lâu nó không được thấy rồi. Như một thói quen, nó click vào nick của ai đó… Rồi như không tin vào mắt mình nữa, nó giật mình bởi những gì mới nhìn thấy. Nhìn lại thời gian của những dòng comment, những tấm ảnh cách đây chưa lâu. Nhưng là những gì cuối cùng còn lại của facebook em. Nó vội vàng ấn hiển thị thêm liên tục, rồi kiên nhẫn một cách khó chịu chờ vòng tròn xoay lòng vòng chậm chạp cuối cùng thì…
Ngày…tháng…năm
“ Liêu có phải định mệnh không? Em có thể đã từng ôm anh, đã từng bên anh. Nhưng giờ đây em biết hai ta không thể đến được với nhau nữa…”
…
Ngày…tháng…năm
“ Đấy là một quyết định đúng không? Liệu em làm thế có đúng không?”
Ngày…tháng…năm
“ Dẫu sao, em cũng đã quyết định. Đấy là hạnh phúc của em. Em muốn giữ lấy”
…
“ Ngày mai. Em đi xa rồi, cảm ơn anh. Nếu anh có đọc được những dòng chữ này thì hãy nhớ rằng cảm ơn anh vì đã từng ở bên em, em sẽ không bao giờ quên cảm giác hạnh phúc ấy. Dù biết rằng nó chỉ là ẢO”
Kèm theo đó là rất rất nhiều hình, những tấm hình như được lấy trong một album ảnh cưới. Nó không đủ can đảm để xem hết những tấm ảnh, những comment, những lời chúc phúc của mọi người dành cho chủ của chúng, những lời nói đùa đầy ghen tỵ, những lời trêu đùa vui vẻ. Nó không đủ can đảm để nhìn hết những gương mặt trong ảnh, những nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Nhưng dù sao, nó cũng đã nhìn thấy. Nó nhận thấy avatar của em đã không còn là hình trái tim đá xếp ở nơi nào như của nó nữa mà là hình một người con gái đẹp rạng rỡ và tinh khôi trong làn áo trắng, đưa tay hứng từng giọt sương ban mai trên chiếc lá kia như đang đón nhận hạnh phúc, không ai khác…chính là…em…
Ngày…tháng…năm…
Comment của Thùy Dương : “ Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, em nhất định sẽ hạnh phúc”
Có một cái gì đó nóng hổi chầm chậm rơi từ khóe mắt nó lăn dài trên má và rơi xuống nền nhà. Một giọt nước trong veo bắn tung tóe vỡ vụng thành những vết nhỏ li ti…