– Em tới ngay nhà hàng đi, có chút rắc rối. – Chị nó gọi điện thoại giọng căng thẳng.
– Vâng ạ. – Nó bật ngay dậy vội vội vàng vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi phi xe ngay về phía Linh Đàm.
Cử tưởng là đến nơi thì sẽ có phi vụ gì vui vui hóa ra mọi chuyện vẫn bình thường. Không có một dấu hiệu nào cho thấy là có vụ lộn xộn đã và đang xảy ra ở đây. Ngoại trừ có một đám thanh niên ăn uống có vẻ hơi ồn ào một chút. Nó hất hàm hỏi.
– Bọn ấy lộn xộn à?
– Không, thực ra là bọn kia. – Chị chỉ tay về phía bàn trong góc có lố nhố khoảng hơn chục đứa đang ăn uống một cách khá im lặng.
– Chúng nó quấy thế nào hả chị?
– Ngồi ăn nửa tiếng lỡ tay làm vỡ khoảng 40 cái bát. Lịch sự xin lỗi hứa đến tiền. Xong lại làm vỡ tiếp. Tao cũng vừa mới về thôi. Bọn phục vụ hoảng quá chưa gặp vụ này bao giờ.
– Tính sao? Cứ để chúng nó ăn cho no đi. Tí đứa nào ngọ nguậy em bẻ răng hết. – Nó nhổ bãi nước bọt xuống sàn rồi lấy chân di.
– Mày biết ngoài kia xe biển bao nhiêu không? Độc 14, 15.
– Thì sao. Đất nhà mình đây. Ngán à?
– Mày có thấy lạ không? Người Hà Nội đi quảng Ninh ăn sơn hảo hải vị. Đéo thành vấn đề. Nhưng người Quảng Ninh kéo đàn kéo đống lên Hà Nội ăn thì đôi khi phải xem xét lại. Nhất là vỡ đến…
Chị chưa kịp nói hết câu thì “Choang” bát lại vỡ tiếp. Tiếng một ông có vẻ lè nhè gọi phục vụ mang bát ra. Chị lắc đầu nhún vai và nói:
– Thế đấy, 41 cái.
– Chị xem có giải tán được bớt mấy đứa kia đi không? – Nó chỉ tay về phía cái đám đang ồn ào – Em gọi mấy đứa bạn em đến ngồi chơi xem thế nào.
– Nhưng như thế không tiện.
– Để chúng nó ở đây xem đập phá còn bất tiện hơn nhiều. Bớt % cho chúng nó đi ca sau đi.
Chị miễn cưỡng cầm quyển sổ đích thân lại gần cái đám ồn ào đang cụng ly nói nói gì đó một hồi. Lúc sau nó thấy chị vẫy vẫy nó lại. Nó chắc mẩm có gì khó dễ rồi và lầm lì bước lại gần. Chưa kịp mở miệng nói gì thì một người con gái trong bàn đã cười vẫy tay với nó.
– Kiên, lớn thế này rồi cơ à? Chị sáng cứ để ý mãi xem Linh ở đâu giờ mới thấy mặt.
Nó há hốc mồm ngờ ngợ 1 lúc rồi reo ầm lên.
– Chị Phương? Ôi, chị hàng xóm, hehe.
Nó chợt nhang nhác nhận ra bà hàng xóm gần nhà ngày xưa. Trước nhà bà nội bà này gần nhà nó, sau bà ấy được bố mẹ kéo đi xuất ngoại cũng cỡ chục năm nay rồi.
– Chuẩn rồi. Vẫn nhớ chị cơ à?
– Sao không nhớ, hồi xưa hái hoa cứt lợn chơi đồ hàng suốt. – Nó nhấc ly rượu lên cụng với chị – Chị về khi nào thế? Em tưởng chị đi luôn. – Nó hớn hở. – Đù, nhanh vãi 10 năm rồi còn gì.
– Chị mới về, hai anh chị – Chị Phương đưa mắt tình tứ sang người thanh niên bên cạnh – Tính về đây mở chuỗi cửa hàng? Muốn gặp hai chị em mà khó quá phải rình đây suốt. Có gì bảo kê chị nhé.
– Ăn uống? – Nó tròn mắt.
– Không, ai dám cạnh tranh với chị em. Chị định bán hàng thời trang hàng hiệu. Đang hy vọng vào cái time city và roya city sắp mở đây.
– Chị đã lấy chồng rồi ạ? – Nó càng ngạc nhiên hơn.
– Không… Đây là bạn thôi. Giới thiệu với hai người đây là Henrry Nguyễn – Chị cười xòa. – Mà để ý cái đấy làm gì. Bên kia người ta không súp pờ soi như bên Việt mình đâu nhá. Nào cụng ly.
– Kinh… Việt Kiều yêu nước luôn. – Nó lại nâng ly lần nữa.
– Không phải đâu, bà này cứ móc tên face của anh ra trêu. Anh tên Cường. Trước anh học Ams mới sang được có 3 năm thôi. Đâu phải ai cũng có bố mẹ làm Việt Kiều yêu nước. – Ông kia châm chọc.
– Ôi thôi, gọi thế cho sang mồm. – Chị Phương cười.
– Bên kia tính sao? – Nó gẩy gẩy tay chị nói thầm.
– Em tính sao? – Chị ngập ngừng – Hay là cứ kệ.
– Không kệ được đâu. Chị tính thế nào thì tính đẩy đội này đi. Còn lại ở đây em giải quyết.
– Hai chị em có gì mà thậm thụt thế?
– À, thực ra thì… – Chị Linh gãi tai – Thật là ngại quá, hôm nay có khách không mời cậu ạ. Mọi người không phiền thì có thể lên bar nhà tớ được không? Tớ sẽ gọi sắp bàn.
– Khách nào? – Chị Phương ngạc nhiên.
– Chắc tớ nhạy cảm chút thôi.
– Anh kìa, xem có gì nhạy cảm có giải quyết giúp được không? – Chị Phương hất hàm sang anh Cường.
– Có chuyện gì thế nói anh nghe xem có giải quyết được không? – Anh Cường nói.
– Có một vài anh dân tỉnh bên kia. – Nó chỉ tay – Làm vỡ hơi nhiều bát một chút. Chuyện nhỏ thôi mà anh, em sợ lộn xộn thì mất vui. Chị Linh dẫn mọi người đi chơi đi. Em giải quyết được mà.
– À… Tưởng gì. Cái này để anh giải quyết cho.
Nói rồi ông ấy rút điện thoại ra và đứng dậy ra ngoài gọi điện ngay không kịp để ai nói gì thêm, nó toan ngăn lại thì chị Phương gạt tay nó nháy mắt “ Thôi kệ đi, thiếu gia của nhà sếp lớn bên Bộ Công An đấy, mấy khi có cơ hội thể hiện”.
– Kinh ghê, chăn đâu được anh ô dù to thế. – Chị Linh thì thầm.
– Xì, chơi bời thôi. Chán thì bỏ.
– Mà mày định về thật à?
– Về chơi chơi thôi, chán thì tao cũng lại tếch. Nhưng ông bà già tao thì về hẳn. Sắp xuống lỗ rồi muốn được chôn ở nhà. Đang muốn cho tao nhập tịch bên ấy. Nhưng tao chưa thích. Kệ… thà về làm vua bên này có khi còn sướng hơn làm người thường bên ấy.
– Thế bao giờ cưới đây?
– Mà đúng thật là – Chị Phương phá lên cười – Cưới xin quái gì, sao người Việt cổ hủ thế nhỉ. Yêu cũng…chơi chơi thôi. Nhìn nó hiền hiền thế thôi, cũng là loại công tử ăn chơi trác táng đấy. Tao sau này lấy đứa nào đần đần thôi, dễ xỏ mũi. Lấy loại kia về để đêm nằm ôm gối à? Mà tao còn chơi chán đã. Ai như chúng mày. Kiên… – Chị Phương gọi nó giật giọng – Có người yêu chưa hay để chị đợi nhé.
– Em … đéo đâu. – Nó nở một nụ cười méo mó.
– Xong rồi. – Anh Cường quay lại bàn cười vui vẻ.
– Anh gọi ai đấy? – Chị Phương hỏi.
– Mấy ông chú. Đệ ruột của ông bô ý mà. Đợi tý.
Một lúc sau thì có vài ông mang quân hàm cấp tá đi xe biển xanh đến. Choáng. Nhà nó quan hệ với các sếp lớn không phải là ít nhưng để gọi được các ngài đến ngồi cùng mâm một cách bất thường như thế này thì chứng tỏ cơ của tay chơi này cũng không phải vừa. Hẳn là phải hạ cố lắm đôi này hôm nay mới kéo bạn bè qua chỗ chị em nó tụ tập.
Nó thi thoảng nhìn qua mấy tấm gương, thấy đám đằng xa có vẻ đang dè chừng, thi thoảng lại liếc trộm ra phía chị em nó. Bát cũng không vỡ nữa. Mấy ông công an rượu vào lại thêm có cậu quý tử của sếp ở đây, thì hứa hươu hứa vượn ( mặc dù nó chưa tìm hiểu rõ là sếp nào ) rất là to. Lũ kia ngồi thi gan thêm một lúc thấy chán tự động tính tiền rồi rút êm. Nó thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì xảy ra xô xát cũng không phải điều mà nó mong muốn. Ngồi cố thêm một chút, nó viện cớ có việc bận rồi tháo lên bar trước.
12h giờ đêm nó vác xác về sớm, vừa bậm bịch bước chân lên cầu thang vừa hét to:
– Nhà còn gì ăn không chị ơi?
Im phăng phắc, bỏ mịa. Bà này đi ngủ sớm thế à? Nó rón rén đẩy của phòng chị, bên trong tuy tối om nhưng đủ để nó nhận ra chăn chiếu xếp gọn gàng không có bóng người. Nó lắc đầu, cái bà này cũng ham vui có kém gì nó đâu, đành tự mở tủ lạnh kiểm điểm một mình. May mắn là còn một bọc thịt bò và một ít mì. Nó huýt sáo ầm nhà lên, đặt một siêu nước lên bếp và thong thả đi tẩy rửa bụi trần.
Khoảng 30p sau, đang húp sùn sụt tô mỳ thì nó nghe tiếng xe ầm ầm đi về phía nhà mình. Đường đêm vắng vẻ, cái tiếng động cơ lai lai giữa dream chiến và động cơ máy bay phản lực có sức quyến rũ kì lạ khiến nó bỏ dở cả bát mỳ ra ngó xem thanh niên cứng nào vừa đi thả hồn đêm về. Nhưng tiếng xe ngưng bặt ngay trước của. Chỉ thấy mui xe màu đen chầm chậm hạ xuống. Chiếc xe trắng bóc, một người đàn ông đẩy cánh cửa ra rồi lịch sự bước vòng qua phía đầu xe về phía bên kia mở cửa. Nó dù mắt cận lòi nhưng cũng đủ để thấy người con gái diễm phúc ấy là con chị mình. Mà xe đỗ ngay cửa, có ngu mới không biết điều ấy.
Nó hớn hở chạy như tên bắn từ tầng 5 xuống tầng 1 ( nhà nó thiết kế bếp ở trên cùng) để xem con siêu xe trong mơ, khi cửa cuốn mở lên đủ để cho người chui ra thì cái tiếng dream pha boing kia nó đã đi được khá xa rồi. Nó hậm hực đạp đạp cái cửa kính thêm vài cái rồi chửi rủa vì cái độ chậm chạp của nó. Chị cười.
– Thôi bố trẻ ạ, nhà còn gì ăn được không?
– Có bát mì đang ăn dở. Chị húp nước không?
– Thằng chó, chị giết mày giờ. Pha chị cốc nước chanh…hôm nay chị…Ọe…
Chưa kịp nói hết câu chị nó đã cho chó ăn chè ngay phòng khách. Nó bịt mũi lôi xềnh xệch hay đúng hơn thì gọi là dìu bà ấy lên tầng. Khốn nạn. Nhà nó có nuôi chó đâu cơ chứ.