Đêm hôm đó nó định không về nhà, mãi đến giờ giới nghiêm nó mới bị đuổi khỏi doanh trại một cách không thương tiếc bởi … DƯƠNG. Đúng hơn nó chả có chỗ nào chui vào ngủ để mà ở lại được hết nên đành bùi ngủi chia tay Dương lên đường về. Cả một ngày mệt nhọc, vừa về đến nhà thì nó chui ngay lên phòng, chả buồn ăn uống tắm rửa gì nằm nhắn tin ngay cho người yêu.
“ Anh về rồi, an toàn, báo cáo đồng chí hết”
“ Thế đã ăn gì chưa?”
“ Chưa, không đói đâu. Đói anh ăn sau. Phòng anh gần bếp mà, em ngủ chưa?”
“ Đang nằm trùm chăn nhắn tin đây, đợi anh về mới dám ngủ chứ?”
“ Thế không sợ đi nhổ cỏ à?”
“ Sợ chứ, nếu bị thì bắt anh xuống nhổ cùng, hihi”
“ Anh còn đi làm nữa chứ ”
“ Thế em nhờ anh khác, thiếu gì. Hôm nay em hơi bị nhiều fan hâm mộ rồi nhé. HiHi. Phòng em lại bảo anh là anh em nên chúng nó càng được thể. Cho chừa, ai bảo cứ thích mày tao cơ.Hihi”
“ Lúc đấy anh mà vén tay áo lên hát thì vui phải biết nhở…”
“Thách anh đấy, có mà dám”
“Thôi ngủ đi, mai còn đi học sớm đúng không? Thầy cho đi trườn quanh sân cho ma bắt bây giờ?”
“ Thôi thôi, em đi ngủ đây. Mà anh còn chưa kể chuyện cầu cơ đấy nhé. Đêm cuối tuần không có chốt gác. Em gọi điện bắt anh kể cho phòng em ôm nhau ngủ cho sướng. HiHi”
“Biết thế, ngoan thì có tất”
“Em ngoan mà… thôi em đi ngủ đi, G9 anh ”
“ À khoan, gửi anh mấy cái ảnh đây”
“ Ảnh nào? Bạn em nó chụp trộm được anh mấy cái đấy, đang phát cuồng hết lên đây này”
“ Ảnh bãi đá ý…”
“ Anh định làm gì thế? Thôi em ngủ đây. Anh ngủ sớm đi nhé. Chị Linh bảo anh là chúa ngủ muộn dậy muộn”
“ Biết thế, ngủ ngoan. Nhóc con”
“ Anh nhóc ý, thế 9x với 8x số nào lớn hơn?”
“ Vâng, vâng thua thua. Chị ngủ ngon ạ.”
“ Ôi thích quá, hôm nay lên cấp hai lần liền. Haha. Bibi anh”
“ G9 ”
Nó bật dậy như tôm mở ngay cái lap lên vào phần photoshop. Trình của một thằng gà mờ như nó. Tuy không cao nhưng cũng đủ để ghép được hai cái hình bàn tay nửa trái tim sao cho khít vào nhau nhất. Ngồi chỉnh sửa mất gần 1h sau, nó mới tạm ưng ý với tấm hình của mình. Hai bàn tay xếp thành hình trái tim, đằng sau là nền đá nổi bật lên dòng chữ KD nghệch ngoạc, nó tự trách mình vội vàng đã không nhặt nhiều đá hơn để cái chữ nó thành ra xiên vẹo không cân xứng với trái tim bên ngoài. Nhưng rồi lại tặc lưỡi, thôi đang vội và mệt phiên phiến đi vậy.
Nó tải vào điện thoại và send cho con bé xong lại ngồi tủm tỉm cười một mình. Ai ngờ một lúc sau con bé gọi lại.
– Alo. – Con bé thì thầm
– Chưa đi ngủ à? Muốn đi nhổ cỏ à? – Nó cũng giả vờ thì thầm lại để trêu con bé.
– Em chưa, đang vui. Không ngủ được. Lêu. Em trốn ra sau chỗ phơi quần áo rồi. Anh ghép ảnh xấu thế.
– Chả khen được một câu thì thôi. Đã chê ngay. Chán. Cụt hết hứng. – Nó chưng hửng vì đứa con tinh thần bị ném đá vô tội vạ.
– Nhưng đá là anh xếp phải không, hóa ra anh cố tình quên balo để lên phá của em.
– Ai cố tình, em lôi anh đi xềnh xệch ý. Anh có kịp làm gì đâu. Lên tới nơi vừa mệt vừa tức, anh phá chọc em chơi. Hi.
– Đã thế em tịch thu cái ảnh này làm hình nền điện thoại.
– Ai cho, ảnh đóng dấu bản quyền đàng hoàng rồi đấy nhé.
– Hưm, xấu mù. Ghép xấu mù. Lều lều.
– Đã thế mai anh qua bắt em đi lên chỗ đấy chụp lại.
– Thôi anh ạ. Để sau đi.
– Sao lại thế?
– Em muốn năm sau mình sẽ quay lại đấy. Chụp lại được không?
– À…ừm…được chứ sao không?
– Thế còn năm sau nữa?
– Cũng được luôn.
– Năm sau nữa nữa.
– Ok.
– Thế nếu nó bị người ta phá mất thì sao?
– Thì anh sẽ xếp lại.
– Thật chứ?
– Năm sau nữa, năm sau nữa nữa. Năm sau nữa của năm sau nữa. 5 năm nữa. 10 năm nữa. 20 năm nữa. Chỉ cần em muốn và không quên nơi ấy. Anh nhất định sẽ đến.
– Anh hứa với em đi
– Hứa, ngốc ạ. Giờ thì ngủ đi. Có muốn sáng mai 5h 12 đứa lại tranh nhau chỗ đánh răng nữa không?
– Không đâu, hihi. Có lời anh hứa là em yên tâm rồi. Ừm…Bibi anh.
– Ngủ ngoan ngốc ạ.
Tiếng máy điện thoại cúp bên tai từ lâu, nhưng nó vẫn cầm máy trên tay như cố hứng từng làn hơi ấm còn sót lại từ đầu dây bên kia rồi cứ thế nó cầm bức ảnh trên tay chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Kể cả trong giấc mơ, nó vẫn đinh ninh một điều…