Đẩy cánh cổng sắt, nó lững thững bước vào nhà ném bịch cả cái tấm thân xuống đệm ghế bóp trán rồi tiếp tục suy nghĩ. Rồi như chợt nhớ ra điều gì. Nó vội vàng lấy điện thoại ra. Khốn nạn, máy điện thoại bao giờ cũng biết hết pin đúng lúc. May mà lúc đi nó chưa tắt lap. Phải rồi, có thể… chỉ có thể là người đó mới làm như vậy… Nó run run gõ từng dòng chữ đầy may rủi trên bàn phím.
Nó: “ Em đang muốn làm gì vậy hả? Ly”
5 phút im lặng, rồi đầu bên kia cũng đã trả lời.
Người lạ: “ Anh nhận ra em rồi sao?”
Nó: “ Đáng lẽ phải sớm hơn mới phải”
Người lạ: “ Đúng rồi, em đã hy vọng anh nhận ra em khi em nói đã từng một mình bắt xe 02 đi lòng vòng khắp Hà Nội”
Nó: “ Em muốn gì đây? Tại sao lại pm anh vào lúc này?”
Người lạ: “ Muốn kiểm chứng một điều thôi”
Nó: “ Điều gì?’ – Nó phải cố kìm nén lắm khi không nói thẳng ra rằng nó đang nghĩ có người đang muốn cười vào mặt nó trong lúc nó đang gục ngã như thế này.
Người lạ: “ Điều gì ư? Điều em mới nói với anh thôi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, chỉ là thời gian và cách ta đối diện với nó”
Nó: “ Em nhầm rồi”
Người lạ: “ Nhầm ư? Anh có còn trốn tránh những nơi hai ta từng đến? Cố quên nơi hai ta từng đi, cố quên những sở thích kì lạ của một cô bé lớp 12, cố quên mùi vị của một thứ gì đó nữa không? Có phải cố nữa không? Khi anh đến đó, anh nghĩ gì? Anh ăn bát bún ấy, có thấy cay lắm không? Anh đã quên rồi đấy”
Nó: “ Em không hề có đủ tư cách đế nói với anh những câu đấy”
Người lạ: “ Đến chính em anh còn quên, thì một người thay thế em liệu anh sẽ nhớ được bao lâu?”
Nó: “ 5 năm, 10 năm, 20 năm… Chừng nào anh còn có cảm xúc của một con người, anh còn nhớ”
Người lạ: “ Anh có biết không? Đã từng có lúc, đã từng có lúc những câu nói vừa rồi, những câu stt trên tường là những suy nghĩ của anh dành cho em. Nhưng chỉ chưa đến 5 năm, em đã yên tâm hơn hẳn về anh. Tin em đi, mọi thứ rồi sẽ bị thời gian xóa nhòa. Mọi vết thương đều sẽ lành lặn. Đến ngày hôm nay em đã yên tâm rồi.”
Im lặng…
Người lạ: “ Hãy để thêm lòng thù hận với em là một động lực để anh cố gắng sống tốt hơn và quên đi quá khứ”
Im lặng…
5 phút sau…
10 phút sau…
30 phút sau…
Đèn vẫn sáng.
Nó: “ Em biết không… đúng thế… Em nói đúng… Em đã từng là tất cả đối với anh… Nhưng giờ đây… Em không xứng đáng nói với anh bất kì một cái gì cả… Người bỏ anh đi là em… Còn người bỏ cô ấy đi là anh… Vì thế… Câm đi… Bitch”
Nó dùng chân hằn học đạp đổ cái bàn, tiếng cốc chén đổ vỡ loảng xoảng, cả một cái gat tàn đầy vương hết tàn thuốc xuống thảm trải trải sàn một màu xám ngoét. Dây loa vướng vào dây điện khiến cho cặp loa trong góc thét ré lên những tiếng chói tai. Còn nó thì vẫn ngồi hằm hằm nhìn chiếc màn hình vỡ kẻ ngang kẻ sọc một cách hằn học. Qua những vết nứt mờ mờ nó vẫn thấy từng dòng facebook vẫn đang tiếp tục hiện lên…
Việc đầu tiên khi nó thức dậy là thu nhặt cái đống hổ lốn dưới phòng khách rồi nhét hết tất cả vào thùng rác. Hmm. Ở một mình cũng buồn, có nên đi mua một cái máy tính mới không nhỉ?
Nó tặc lưỡi tự trách mình hỏi thừa. Dĩ nhiên là có rồi. Nó chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu nó đập đồ của mình nữa nhưng nó tự dặn lòng mình rằng đây là lần cuối cùng nó hành động bồng bột và thiếu suy nghĩ như vậy. Mọi sai lầm đều phải trả giá bằng tiền mặt. Hic.
Hai giờ đồng hồ sau, nó cặm cụi ngồi cài phần mềm và đồng bộ hóa google cho cái lap mới. Cấu hình chả cao lắm vì túi nó cũng không còn nhiều tiền nhưng chắc đủ để nó không chết rục xương vì buồn trong cái xó nhà này một mình. Rồi chẳng hiểu sao khi cài xong chrome, việc đầu tiên nó làm lại là đăng nhập facebook. Nó chỉ nhớ mang máng hôm qua, trên màn hình nhằng nhịt những vết nứt vẫn còn vài dòng nó chưa kịp đọc.
Cũng chỉ là vài dòng trách móc nó sao nóng nảy này kia. Nói chung chẳng có gì đặc sắc. Ly nói đúng, giờ đây với nó đúng là cô ấy chẳng còn là nỗi bận tâm nữa, dù rằng trước đây nó đã từng nghĩ sẽ không bao giờ quên được Ly. Có lẽ nào… có lẽ nào thời gian chính là liều thuốc cho tất cả?
…
Người lạ: “ Anh dậy rồi à?” – Nó giật mình vì tiếng thông báo của facebook khi đang bận nghĩ vẩn vơ.
Nó định không trả lời, nhưng nghĩ lại hôm qua nó cũng đã lỡ lời nên đành miễn cưỡng bấm phím: “ Ừ, xin lỗi chuyện hôm qua”
Người lạ: “ Không sao đâu. Em xin lỗi đã khơi lại chuyện cũ”
Nó không nói gì.
Người lạ: “ Anh này”
Nó: “Sao?”
Người lạ: “ Nếu em về nước, anh có đón em không?”
Nó sững người không nói gì thêm rồi lẳng lặng sập máy tính xuống. Bao thuốc của nó đâu mất rồi, nó cần một cái gì đó có thể khiến cho đầu óc mình tỉnh táo lúc này…