Nó lê nặng nhọc từng bước bước lên lầu, mưa vẫn mau hạt, có vài giọt lăn nhanh từ cằm xuống cổ chạm vào vết thương xót buốt nhưng nó không chạy nhanh để trốn tránh. Cánh tay khó nhọc đưa lên đẩy cánh cửa cách âm nặng chịch, tiếng nhạc sàn chói tai ùa ra ôm trọn lấy người nó. Làn khói shisha mờ mờ ảo ảo như bàn tay ai ve vãn lấy từng khôn mặt. Tiếng người MC nhộn nhạo hơn bao giờ hết, ánh đèn nhấp nháy chảy lên từng thân xác đang uốn éo theo điệu nhạc. Mùi whisky thoang thoảng, bất giác nó lại mỉm cười rồi như muốn dang tay hòa vào tất cả. Nơi đây mới thật sự là nơi nó có thể đặt chân, là thế giới của nó bấy lâu nay. Sự ảo tưởng đã kéo chân nó đi xa quá rồi. Tự nhiên nó hét lên như một thằng ngộ rồi hòa mình vào cái chốn ấy. Đêm nay có thể nhạc không xuống… Đêm dài…và có mưa nữa…
…
Một bàn tay con gái vuốt ve mơn trớn lưng của nó từ phía sau, đôi môi màu hồng phớt nhỏ nhắn khẽ thì thào bên tai phả ra mùi rượu nhè nhẹ xen lẫn mùi nước hoa nồng nồng.
– Chà, rượu ngon thì phải có gái đẹp. Anh ngồi một mình ở đây không thấy phí rượu sao?
– Em cho mình là đẹp à? – Nó cười sằng sặc và cố nốc cho nốt cốc rượu vào họng.
– Chụt. – Đứa con gái kéo cổ nó xuống hôn một cái rõ kêu vào má khiến cho cả lũ trên bàn bar trợn tròn mắt nhìn hai đứa nó như hai sinh vật lạ. Có thằng giả bộ sặc nước cho nước chảy ròng ròng trên miệng phát tởm. Đứa con gái cười sặc sụa trước cái mặt thộn đang ngơ ngác của nó và trả lời – Mẹ em nói lúc nào cũng nên thông cảm và sẻ chia với những người kém may mắn hơn mình, cụ thể là những người có vấn đề về mắt.
– Haaaaaa Haa… – Nó quẳng cái ly lên bàn ôm bụng cười như phải bùa, cười ra nước mắt vừa cười vừa nói – Đùa chứ… từ khi anh lên bar đến giờ… anh chưa gặp cái thể loại nào như thế này… Trái đất này nguy hiểm lắm về hành tinh của mình đi em.
– Nhưng em lạc mất rồi. – Đứa con gái chống tay vào cằm nhìn nó chớp chớp – Anh có sẵn lòng đưa em về không?
– Bố khỉ, anh không rảnh thế đâu em. Tuy nhiên nếu em chưa có tiền trả thì cứ bảo phục vụ tính cho anh. – Nó nhếch mép cười khinh khỉnh, ở địa vị của nó tuy chưa gặp trường hợp này bao giờ nhưng không phải là không biết bắt bài mấy em hàng này. – Được chưa cô bé? Thôi giờ ra ngoài kia chơi với các bạn đi, anh đang bận.
– Anh ơi. – Đứa con gái gọi thất thanh một thằng vớ vẩn nào đó đang đứng cạnh một lũ đực rựa. Thằng ấy lớ ngớ nhìn trước ngó sau như rồi chỉ chỉ tay vào ngực nó như thể không tin là mình được gọi, đứa con gái gật gật cái đầu cười đầy khêu gợi khiến thằng ôn lật đật chạy lại phía nó.
– Chị… gọi em… – Nó lắp bắp cái miệng nửa ngập ngừng nửa hét vì quá ồn ào.
Nó lại bấm bụng cười, nghe cái giọng là biết dân chơi nửa mùa. Đã lên đây mặc định gái là em, trai là anh nếu không quen biết, đâu có câu nệ tuổi tác. Hơn nữa mặt hai đứa nó cũng sàn sàn nhau chứ đâu có chênh lệch quá gì chi cam, chưa kể đứa con trai mặt có phần còn già hơn là khác. Đứa con gái như bắt được thóp thằng ôn, khẽ đưa ngón tay lùa qua mấy lọn tóc mai của thằng ấy, ghé sát tai thằng bé thì thầm cho cả làng nghe thấy.
– Chuyện là thế này cưng ạ, chị hôm nay buồn buồn lên đây tâm sự. Ngồi cả buổi rồi xong mới sực nhớ ra là quên ví ở nhà. Chị lo quá, lần đầu lên đây không biết có chuyện gì xảy ra không nữa… – Đứa con gái nhăn mặt làm duyên ra vẻ lo lắng sợ sệt.
– Không vấn đề gì đâu. – Thằng ôn ra vẻ ga lăng – Em ơi của chị này hết bao nhiêu ghi hết vào bàn vip2 cho anh nhé.
– Chị lại còn đi với bạn nữa nè cưng. – Đứa con gái chỉ tay sang nó đang ngồi như phỗng bên cạnh.
– À …à…ok ok. Ghi cả hai anh chị này cho anh em nhé.
– Trời ơi cưng tốt quá à. Chị cảm ơn cưng nha. – Đứa con gái kia ôm lấy cổ thằng ôn hôn chụt cái nữa rõ to khiến thằng bé đưa tay lên lau lau má, mặt đỏ bừng bừng chẳng biết do rượu hay gái mà lủi đi mất.
– Người quen à? – Nó trố mắt hỏi.
– Quen biết gì đâu anh. Em đẹp em có quyền mà. Đâu cần anh trả tiền dùm đâu.
– Em cũng mả phết nhở, thế chốt lại em muốn gì nào?
– Mả là gì?
– “Chời ơi” dân chơi không biết mả sao? Thế đã nghe bài “Biu –ti – phun gơn” của Cường 7cm chưa?
– Chưa, quê em in – tờ – nẹc nó chưa có phổ cập bài ấy. – Đứa con gái nhại lại giọng tiếng anh châm chọc của nó.
– Ok.
Nó búng tay choanh choách rồi nhấc mông ra khỏi ghế tiến lại gần bàn DJ kéo tai thằng DJ xuống xì xầm vài câu. Độ vài phút sau đĩa đổi bài hát mà nó yêu cầu.
– Ok, cô em, mạng về với bản rồi đấy. Về dùng cái iphone kia kìa, đăng kí 3G rồi check google xem anh chửi hay khen nhé. Tặng cô em bài hát, nếu không còn việc gì nữa mời cô em ra kia nghe nhạc cho thoáng khí.
– Em nói rồi mà đầu tiên là em thấy anh ngồi một mình định qua tâm sự, cơ mà giờ em lại lạc trong anh mất rồi, đang cần anh đưa về nhà đây. – Đứa con gái dựa một tay vào người nó diễn lại cái bài thì thầm quen thuộc.
– Cũng được thôi, nhưng mà anh đi bộ em à?
– Xời, có sao đâu em bán lúa ở quê cũng mới sắm được con xe riêng. Không phải xoắn anh.
– Thế cơ à? Kinh đấy. Nhưng anh đã muốn về ngay đâu, uống chưa chán. Nhất là hôm nay lại có người bao. Cao thủ không bằng tranh thủ em ạ.
– Làm xong chai kia rồi về ok không anh? – Con bé gõ gõ cái iphone và thành chai chivas của nó.
– Cũng được thôi. Châm tửu. Anh là Kiên, cu li kiêm bảo vệ. Mời em.
– Em là Hoa. Nhà quê ra tỉnh. Mong anh dạy bảo. Cạn ly.
Đứa con gái cầm cốc cụng ly với nó đến cạch một tiếng nghe muốn vỡ cốc. Nó nhìn chai chivas 18 còn già nửa sóng sánh ánh vàng mà nhẩm tỉnh lại tửu lượng của mình. Rượu nhà, quán nhà nhưng đúng thật ra chưa bao giờ nó tự nốc hết một chai để thử khả năng cả. Thôi thì nhân đêm nay kỉ niệm nhiều cái ngại gì không thử. Nó nghĩ vậy và dốc cả cái ly to ngang cái bát ăn cơm đầy 1/3 vào họng cạn trong một hơi và dốc ngược nhìn Hoa như để thể hiện sự chân thành kèm theo lời thách thức. Con bé cũng chẳng phải tay vừa cũng nã đạn chỉ trong một hơi không chớp mắt. Nó cảm giác như nó lửa chảy ra cổ họng rồi dội ngược lại hơi nóng lên mặt. Thậm chí đôi khi vết rách trên cổ cách đây mấy phút còn đang bỏng rát như có hơi rượu ứa ra…
2 tiếng sau…
– Tưởng anh thế nào? Thua đú sao lại em. Mới có non chai mà đuối thế?
– Thế em nghĩ trước đấy anh ngồi uống lavie và cắn hướng dương à… Ọe… – Nó nôn thốc nôn tháo ra vỉa hè.
– Mịa, anh đứng đây nôn đi. Đợi em lấy cái xe đưa về.
– Chìa khóa xe đây, em xuống hầm để xe nhân viên đánh anh con civic ra.
– Quê em mới có công nông thôi chưa có phổ cập lái ôtô. Đợi đấy em lấy xe máy đưa anh đi.
– Dìu anh vào đấy anh lái được xe. Hôm nay uống không chống sốc đảo quá thể. Thề đéo bao giờ uống rượu xếch nữa.
– Anh lái để đưa em xuống mả à. Anh ngồi im đấy, đi còn đéo vững lái cái *beep*. Ngồi đấy em đưa về. Anh chết bờ chết bụi đấy lấy ai uống rượu với em. Em thích anh rồi đấy. Không chết sớm được đâu. Hê hê. Mịa, em cũng say rồi nhưng đưa anh về được. Không phải xoắn. Đứng đấy đợi em. Nôn tiếp đê.
Chả phải giục nó đứng dựa cột điện nôn thốc nôn tháo tiếp. Toàn nước, thực ra hôm nay nó cũng đâu có ăn cái gì. Chỉ hai ngày mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, bất giác nó lại đưa tay lên cổ vuốt vuốt vết rách. Nhỏ thôi, không sâu nhưng xót. Một lúc sau chiếc xe máy phi chầm chậm trên vỉa hè lại phía nó, ánh đèn pha chiếu rọi thẳng vào mặt khiến nó tỉnh táo phần nào. Hoa hất hàm bảo nó.
– Lên xe anh.
Nó ngoan ngoãn bám hông con bé leo lên xe rồi gục luôn vào lưng con bé. Tiếng Hoa chí chóe đằng trước.
– Này, em có mỗi cái váy mồi thôi đấy đừng có ọe vào váy em rồi em bắt đền.
– Ừ… ừ… – Nó thở dốc, gần như kiệt sức sau hai phát tống thốc tháo vừa rồi.
– Nhà anh ở đâu?
– Xa lắm, thôi thấy cái taxi nào cho xuống cái.
– Xa là đâu?
– Hà Đông.
– Xời, gần. Em dưới đấy mà.
– Đi chơi xa thế.
– Thuê nhà dưới đấy cho rẻ. Anh cũng thế à?
– Không, anh mua nhà dưới đấy cho rẻ. Quê đâu thế mà lại thuê nhà?
– Quê trên núi xa lắm.
– Xuống đây làm gì?
– Chơi thôi. Nhà không ai nuôi. Anh hỏi thế cũng hỏi.
– Chơi? Nói đơn giản nhỉ. Sao không ai nuôi. Bố mẹ đâu?
– Bố đéo biết, còn mẹ thì phải nuôi em.
– Ờ, xin lỗi.
– Có cái quái gì mà xin lỗi anh, nghe đéo quen tai tí nào. Thoải mái đê. Thế anh thì sao?
– Cũng na ná nhau cả thôi. Hơn được cái là đi vệ sinh không cần ngồi.
– Đm anh thô vãi.
– Thế dễ thường em không thô.
– Anh ngày nào cũng ngồi một mình thế không chán à?
– Công việc, chán gì? Em nghĩ anh là dân chơi rảnh rỗi à?
– À không, em biết là công việc, nhưng tại sao cứ phải ngồi một góc thế?
– Thích thế.
– Anh có nhiều sở thích kì lạ nhỉ. Em thích rồi đấy. Ha ha haaa
– Điên.
– Anh mới điên, em nghe nhiều chuyện về anh lắm. Điên phết.
– Chuyện gì.
– Đang say không nhớ hết. Mai kể. Nhiều vãi đạn ra. Đau cả ruột.
– Em hay lên đấy nhỉ?
– Em là dạng PG không giấy tờ mà anh. Đéo phải cười, dạng tiếp rượu thôi. Ngày nào em chả ngồi đấy, có điều chưa lọt vào mắt xanh của anh thôi.
– Giờ lọt rồi đấy, để mai anh bảo mấy con PG chân chính nó đá đít em đi.
– Đá sao được khi mà hôm nào em cũng có bill thanh toán anh. Em là khách cơ mà. Hô hô.
– Miền núi mà thuộc luật phết nhở.
– Chuyện. “ Kinh đô cũng có người rồ, man di cũng có sinh đồ trạng nguyên”, không thế thì bị thịt luộc lâu rồi anh ơi.
– Ôi mẹ lại còn văn thơ lai láng. Thôi đi mẹ ơi. Mẹ cũng đang say đấy tập trung lái xe đi không ôm cột mốc bây giờ.
– Cuộc đời em bay trên xe chưa biết ôm cột hôn đường liếm vỉa hè là gì đâu anh.
– Đùa chứ đi cần thận cơ động nó xích.
– Cơ động đây em thuộc tên cả đội anh. Đóng chốt ở trong Văn Quán thi thoảng em vẫn vào đánh bài quỳ với các anh mà.
– Thôi anh lạy em, em có gì nữa không em thể hiện nốt đi cho anh sáng mắt.
– Là anh nói đấy nhé đừng hối hận.
– Ờ, hối gì đâu. Thể hiện đi em.
– Ôm chặt em này, nhắm mắt đếm đến 10 và tận hướng nhé.
Tự dưng xe về số, giật giật mấy cái. Đúng hơn thì nó là đá số nhá máy. Bất ngờ gas vọt mạnh, cả cái xe bốc đầu vụt lên khiến nó giật mình tỉnh cả rượu. Xe đang bốc đầu tiếng con bé hét lên phấn khích.
– Bám chắc em, không lật mẹ nó xe đấy. Yeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
Nó im thin thít bám người, không hé răng một câu sợ bị chê nhà quê nhát cáy. Đi được một đoạn bánh chạm xuống đường, con bé lại rồ ra lạng lách đánh bóng mặt đường tạt đầu taxi. Cả đoạn đường đông thì chả dám nói đông nhưng vắng thì chưa phải vắng. Hai đứa nó, một con bé mảnh mai mặc váy ngắn đang đi xe một bánh phía sau đèo một thằng say khướt to con rất dễ thành tâm điểm. Nếu chẳng may có đứa nào quay clip lại dễ chừng sáng mai hai đứa nó nổi tiếng là cái chắc.
Nó cố nhìn đồng hồ nhưng cái kim chỉ đã chết dí ở góc, áng chừng cũng phải 70 – 80km/h rồi. Xe hết đổ bên này lại bên kia khiến nó cảm giác như sắp nằm rạp xuống mặt đường mà không dám bấu vào chính chủ mạnh hơn. Con bé đứng hẳn người dậy, giơ một tay lên vẫy vẫy chào các anh cơ động đang đứng góc đường rồi, ngồi thụt xuống hét lên với nó.
– Sao anh? Thế này đã đủ tư cách đèo anh chưa?
– Rồi, rồi anh sợ. Cứ bình tĩnh mà đi thôi. Chậm thôi anh còn nhớ chỗ rẽ.
– Hô hô. Chiều anh thôi. Ngứa nghề tí ấy mà. Hồi cấp 3 em ôm nài ngựa có tiếng của huyện đấy. May là hôm nay em mặc váy nhớ, không em khoang tay vắt chân lái xe cho anh xem.
– Ra chừng cũng ăn chơi sớm nhỉ.
– Anh em mình với nhau, trước lạ sau quen. Văn với nai làm quái gì. Anh biết làm nài không ? Hay HN bỏ mốt đua xe lâu rồi.
– Biết tí đợi mai tỉnh rượu thử phát. Mới đua với đội chim sẻ đêm qua xong. Chưa quên nghề đâu.
– Oh ngon, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rồi.
– Hỏi khí không phải trước em đội tuyển văn à?
Cứ thế, hai đứa nó nói chuyện như hét với nhau ngoài đường. Cái khí lạnh ban đêm phần nào xua đi được cái hơi rượu nồng nặc đã bốc lên tận đầu của nó. Đêm lạnh, nó đang quên đi cái cảm giác mình còn lạnh hơn đêm. Muốn dang tay và tận hưởng… thế giới này, không khí này mới thật sự thuộc về nó…