– Sao trông mặt mày đỏ thế thằng kia? – thằng Trường đứng dựa cửa nhà cô Hằng hỏi tôi.– Làm gì có. – tôi gạt chân trống cho Hoàng Yến xuống trước.
Xuống đến nơi nàng chạy nhanh lên phía mũi xe, nhìn tôi.
– Hình như cậu bị say nắng hay sao ấy. – rồi đưa tay đặt nhẹ lên trán tôi – Còn nóng nữa đây này.
Nhìn theo cái đặt tay ấy làm tôi nghệt mặt ra một lúc mới trả lời được.
– K… không đâu, tớ khỏe lắm. Cậu yên tâm đi.
– Thật không đấy?
– Thật mà.
Rồi chúng tôi bước vào trong nhà cô trong cái ánh nhìn có vẻ đầy khó chịu của thằng Luân. Qua hôm ấy, tôi mới lờ mờ đoán được hình như là nó cũng có tình cảm với Hoàng Yến thì phải. Biết được điều này càng làm tôi thêm dè chừng với nó hơn.
Một ngày đi chơi nhà thầy cô mà tôi chẳng muốn về tí nào. Lý do các bạn biết cả rồi đấy. Nhưng mà đâu phải cứ không muốn là được, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối.
– Vào nhà tớ chơi không Nghĩa?
– Tớ cũng muốn lắm… nhưng mà giờ muộn rồi, về không mẹ tớ lo mất. – tôi gãi đầu – thôi để khi khác nha.
– Ừ. Chào cậu nhé.
– Ừ. Chào…
Tôi quay xe phóng đi, nhưng vừa đi được đoạn là bóp phanh dừng khít xe lại bởi tiếng gọi từ phía sau.
– Nghĩa…
– Hm…? – tôi ngoảnh lại.
– Đi đường cẩn thận nhé!
Mỉm cười vẫy tay chào nàng, dù trong lòng hơi có chút nuối tiếc. Nhưng nghĩ lại thì hôm nay như vậy là quá vui rồi. Chỉ có điều là trôi qua nhanh quá thôi.
…
Mấy ngày tiếp theo chủ yếu tôi chỉ loanh quanh ở nhà cho hết ngày. Sang đến ngày mùng bảy, đang nằm trên giường ôm chăn ngủ nướng thì tôi bị thằng Linh béo đến lèo nhèo lôi dậy.
– Cút… để im bố ngủ…
– Dậy nhanh, không bố giết mày giờ… dậy… nhanh…
Tôi bật dậy, càu nhàu:
– Sáng ra chưa cả làm gì mà mày đã đến ám tao là sao?
– Tao mang ý tốt cả đấy thằng mặt mẹt.
– Mặt mày mới giống mẹt. – tôi đứng dậy khỏi giường – Dậy để tao đi.
– Đi đâu?
– Đánh răng rửa mặt để đi với mày chứ đâu.
– Nhanh lên tao đợi.
…
Lúc sau, đi đến nhà nó đã thấy mấy thằng kia ngồi sẵn ở hè. Nhìn mặt bọn nó như kiểu chỉ chực chờ mỗi tôi thôi vậy.
– Thằng mất dạy, sao tao gọi cho mày không được? – thằng Lịch nhìn tôi bức xúc.
– Sao lại không được? Tao cầm trên người có thấy ai gọi đâu – tôi vừa nói vừa đưa tay vào trong túi quần, cơ mà… – À ờ, hết móa nó pin rồi, sập nguồn luôn. Thảo nào. Hề hề.
– Sao mày không cãi nữa đi.
– Chán cãi rồi, cơ mà nay có phi vụ gì thế?
– Thì hôm nay…
– Ầy! – thằng Tuấn Anh ngăn lời thằng Lịch – Để chủ nhà cầm trịch bát biểu chứ.
– Ừ, quên mất. Nói đi béo.
– Vẽ chuyện, thằng nào nói chả được mà. Chả là hôm nay mát mẻ, lại là hôm cuối của kì nghỉ Tết, tình cờ bố mẹ tao cũng không ở nhà. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa và cũng được cả sự đồng ý của các bậc phụ huynh. Hôm nay, mấy anh em siêu nhân tụ họp lại quẩy bữa cho vui. Chủ trì Linh cute tuyên bố: bắt đầu! Còn ai có ý kiến gì không?
– Tao.
– Đồng chí Nghĩa cứ nói.
– Tao đã biết gì đâu mà xin phép phụ huynh.
– Yên tâm, nãy tao đến gặp mẹ đồng chí đã xin phép hộ rồi.
– Đầu củ chuối thế mà khá.
– Giờ phân việc thế này nhé. Thằng Khoa, thằng Nghĩa với tao thịt gà. Thằng Nhật với thằng Tuấn Anh phụ trách rau cỏ và mấy món khác. Còn thằng Lịch có nhiệm vụ cao là về nhà, biên chế của phụ thân mày một chai rượu đến đây.
– Đùa, chơi cả rượu à? – tôi tròn mắt nhìn nó.
– Sao? Có vấn đề gì à?
– Tao chưa uống bao giờ cả.
– Yếu kém thế là thế nào? Lớn rồi uống dần đi cho quen. Anh em tiến hành nào.
– Tao có ý kiến.
– Gì nữa hả Lịch?
– Tỉ dụ như bây giờ có rượu rồi thì tao có được ngồi chơi không?
– Của ông già mày nấu mới ngon, chứ rượu thường nhà tao đầy.
– Tao có nói là lấy nhà mày đâu.
– Thế là mày mang đến rồi à?
– Kia kìa. – nó vừa nói vừa đá cằm về phía cái túi nilon ở góc hè.
Thằng Linh chạy đến giở ra xem.
– Rượu thật anh em ạ.
– Thế mày nghĩ tao lừa chúng mày à?
– Trông ngu ngu mà thật ra cũng không ngu lắm nhể.
– Ngu cái đầu mày, ai chứ mày mà triệu tập không ăn thì cũng chỉ có uống thôi.
– Haha… Hiểu nhau vãi… Thế thôi. Mày được ngồi chơi, còn mấy thằng kia xách mông lên làm đi.
– Cố lên… cố lên nha… – thằng Lịch trêu chọc
Quên không nói, nhà thằng Linh làm trang trại, trên lợn gà, dưới cá tôm. Nên ở làng có tụ tập ăn uống gì đều đưa nhau ra đấy. Trải cái bạt lên bãi cỏ cạnh ao là tha hồ chỗ ngồi. Vừa rộng rãi, thóang mát lại còn ở cách chuồng trại nên không sợ mùi mỗi tội phải bưng đồ đi hơi xa. Cơ mà đấy là khi đông đảo. Còn hôm nay thấy bảo mấy thanh niên bên Đồng Đậu rủ mảnh nhau đi Đồi bảy chín. Còn có sáu nhân mạng thôi thế này, chắc ăn luôn trên nhà lớn.
– Giờ mày với thằng Khoa đi bắt với cắt tiết gà. Còn tao đi nấu nước.
– Ờ. Mà bắt con nào mày.
– Thích bắt con nào thì bắt.
– Ờ.
Đến chuồng gà.
– Mày vào bắt đi Khoa. – tôi nhìn nó cười cầu cứu.
– Mày không vào à?
– Tao cao thế này, vào ấy quét hét mạng nhện đi cho. Mà một thằng rúc vào là được rồi.
– Được rồi.
Một lúc sau hàng loạt tiếng “quang quác” nháo nhác, nó đi ra với một con gà mái trên tay. Tôi với nó đi vào sân giếng, thằng Linh vẫn đang đun nước trong bếp.
– Tao giữ mày cắt tiết đi.
– Tao có biết cắt đâu.
– Mày có biết gặm không?
– Có.
– Thế sai lại không cắt?
– Từ bé đến giờ tao chưa cắt lần nào cả.
– Thế thì tao cũng chịu mày rồi.
Còn chưa cãi nhau xong thì đã thấy thằng Linh xách trên tay ấm nước đi ra.
– Tránh đường, ô tô chở nước nóng đến đây. – nó lách người qua tôi – còn làm gì mà không cắt tiết gà đi?
– Mày hỏi bạn Nghĩa của mày này, trốn bắt gà, trốn cả cắt tiết luôn. Thanh niên sợ máu gà à?
– Thì không biết bảo là không biết mể.
– Thôi để đấy tao với Khoa làm. Mày… à, ra câu cá đi, kiếm mấy con mà rán. Tanh tanh tí nhắm rượu cho đã.
– Lần này mày chọn đúng người rồi. Cần câu đâu?
– Dưới góc trong nhà ngang đấy. Đi gọi luôn thằng Lịch ra không cháu nó tự kỉ đấy.
– Ờ.
Cái ao nhà nó cách nhà cũng hơi xa. Gần nước từ nhỏ nên nó bơi giỏi lắm. Nhớ hồi bé, cả khóa trong làng chưa thằng nào dám lội xuống ao, xuống kênh thì nó đã bơi ầm ầm rồi. Mấy đứa bọn tôi xúm lại hỏi thì thằng mất dạy ấy nó xui về bắt chuồn chuồn cho cắn vào rốn, càng to bơi càng giỏi. Tôi thì hồi bé lại hiền lành hay tin người nên nghe nó nói thế đã gật gù rồi. Về nhà hỏi mà mẹ tôi cũng bảo thế lại càng tin sái cổ. Và rồi sau mấy hôm truy lùng, tôi tìm được một con chuồn chuồn ngô to đùng. Cơ mà cầm trên tay nhìn bộ hàm của nó mà lạnh hết cả gáy, trông đen bóng, sắc lẹm thế này cắn ở chỗ bình thường đã thấu rồi huống chi ở rốn.
Nhưng đắn đo suy nghĩ một hồi, tôi cũng đi đến quyết định là hi sinh vì một ngày mai bơi lội giỏi, tôi mới kê miệng nó vào rốn. Nó ngoặm cho một cái ngập răng, cái cảm giác ấy thì chẳng có bút nào kể hết được cả. Người ta hay bảo là thốn đến tận rốn, cơ mà thốn từ rốn thì chẳng biến thốn đến tận đâu…
– Nghĩa…
Thằng Lịch vừa gọi vừa vỗ vai làm tôi giật mình, bay luôn mạch suy nghĩ.
– Gì?
– Mày sao đấy? Gọi nãy giờ không trả lời mặt cứ nghệt ra.
– À… Tại đang suy nghĩ.
– Lại nhớ em Yến à ?
– Đâu. Làm gì có.
– Hay là Mai ?
Nó nhắc làm tôi mới nhớ. Chắc cũng được cả tuần rồi tôi với nàng chưa nhìn thấy nhau. Hàng ngày cũng chỉ được vài ba tin nhắn hỏi thăm sức khỏe mà thôi. Thật sự thì khi nàng đi, chẳng hiểu sao tôi cứ thấy nhà mình trống vắng thế nào ấy, chẳng có người để gây sự, cãi cọ. Nên thành ra cũng buồn.
Haizz…
Cuối cùng sau bao công đoạn, giờ ăn cũng đã đến. Nhập cuộc nhìn chén rượu đầy ắp mà tôi thấy nản nản.
Nhưng cuối cùng, sau bao lời động viên cộng thêm khích bác. Tôi cầm chén lên kê vào môi, ngửa cổ lên làm đánh ực một cái đi luôn cả long đen. Nghĩ lại lần đầu tiên lạ rượu nên tôi uống bá thật. Đúng kiểu chén đầu tiên không thấy gì, chén thứ hai không thấy gì, chén thứ ba mới thấy tê tê đầu lưỡi. Lên Cao Bằng, xuống Bắc Kạn. Chả thua gì thằng nào cả.
Mấy thánh vừa uống vừa nói chuyện oang oang cả lên. Mới đầu vào thì nào là ông thầy này tốt, bà cô kia khó chịu, nào thì con này xinh cặp với thằng kia nhà giàu, có máu mặt. Cơ mà được dăm chén thì toàn thấy Obama với cả Liên hợp quốc thôi.
Ngồi thêm một lúc, hình như là rượu ngấm rồi thì phải. Đầu tôi như tê dại luôn, mắt mờ dần rồi nhắm hẳn lại.
Trong lúc mê man, hé đươc mắt một tí ra. Tôi thấy như là mình đang được dìu đi vậy. Chợt một cơn giật ở bụng làm tôi gồng mình lại một lúc, rồi lại lịm tiếp. Trong cơn mê tôi nghe thấy một tiếng khóc, một cô bé chừng sáu, bảy tuổi đang vừa dụi mắt vừa khóc trước mặt tôi. Khung cảnh khá mờ nên tôi không trông rõ mặt nó được, rồi hình ảnh ấy tan dần, tan dần, trả lại về tôi một màu đen mù mịt. Dường như sau lúc ấy là tôi ngủ luôn, chẳng biết gì nữa…
…
Nheo mắt tỉnh dậy, tôi thấy tôi đang ở phòng của mình. Cố gắng gượng ngồi dậy, vớ lấy điện thoại. Đã năm giờ chiều rồi, chẳng biết sao tôi về đến nhà được nữa. Tỉnh rồi mà đầu cứ ong ong khó chịu. Phòng hơi tối nên tôi cố tiến đến cái cửa hướng ra ban công kéo rèm sang hai bên. Trời cũng xế chiều rồi nên mở ra cũng không sáng lên được bao nhiêu cả. Nhưng vẫn đủ để cho tôi thấy một mái tóc màu hung đỏ đang khẽ bay theo gió qua mấy ô cửa trước mắt mình..