Tôi nghĩ mình chẳng còn có thể nói lên gì nữa, cảm giác như lòng mình thắt lại, nỗi đau ê chề bủa vây tâm trí. Thì ra cái cảm giác mà trông thấy người mình thích đang nói cười vui vẻ với thằng con trai khác nó đau như vậy sao. Trên khóe môi tôi nở lên một nụ cười đắng.Tôi giảm tốc lại, vòng đạp xe như trùng hơn, cố gắng đi thật chậm để họ đi trước, không biết là chúng tôi đang đi ngay phía sau.Thằng Lịch, thằng Khoa với Ngọc Mai cũng đều hiểu cả nên không ai lên tiếng gì trước bộ dạng đó của tôi. Chỉ lặng lẽ đi theo mà thôi.
…
Yên trí là Hoàng Yến đã đi vào trong lớp. Tôi mới cho xe vào trong lán. Khi đi gần đến nơi, thì gặp thanh niên vừa lai nàng đi ngược lại, không biết do tôi nhìn nhầm hay không mà khi đi qua, nó nhìn về phía tôi mà khẽ cười. Giận sôi máu, nhưng tôi chẳng tỏ chút thái độ nào cả, lặng lẽ cho xe vào trong lán rồi tiến về phía lớp học.
– Nghĩa…
Tôi ngoảnh lại, nhìn Ngọc Mai đang đứng dưới gốc cây ôm cặp sách trước ngực, nhìn tôi tỏ vẻ quan ngại.
– Gì thế? – hơi cau mày, tôi hỏi – sao cậu không vào lớp đi?
– Cậu… – Khẽ chớp mắt, nàng đưa sang nhìn quay lại tôi – Cậu không sao chứ?
– Sao là sao? – Tính tôi vậy rồi, không muốn bộc lộ nhiều cảm xúc ra ngoài, cũng không muốn cho ai biết tâm trạng mình ra sao cả, và lúc này không phải ngoại lệ. Tôi giả vờ như không biết Ngọc Mai đang nói gì cả.
Có vẻ nàng hiểu ra, gặng hỏi tiếp:
– Từ lúc nhìn thấy cậu ấy lúc sáng, xong rồi cậu lạ lắm. Cậu có sao không?
– Đâu có sao đâu. – tôi vẫn cứng đầu – chuyện bình thường thôi mà.
– Ừ! – tôi cố mỉm cười – chắc là đi nhờ xe thôi, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo.
– Vậy tớ yên tâm rồi, đi vào lớp đi, còn ra tập trung nữa.
– Ừ! Đi thôi cả hết ghế.
Nói là vậy, nhưng tôi nào có thể cho qua chuyện ấy được, nó cứ vang vảng trong đầu tôi một cách khó chịu. Hoàng Yến trước giờ ít hay đi chung xe với ai lắm, đặc biệt là con trai. Nhưng tôi đâu thể làm gì được, thậm chí tôi nghĩ mình còn chẳng đủ tư cách để cố gắng can thiệp vào.
Đã vậy tập trung còn chẳng còn ghế mà ngồi. “Một khi đã đen là đen toàn tập.”. Hai đứa vào lớp thì còn đúng một cái. Nhường cho nàng, tôi đành ở lại trong lớp.
– Mày không ra tập trung à? – thằng Trường xoay xoay cái ghế nhựa, hất hàm hỏi tôi.
– Không, hết ghế rồi còn đâu.
– Tao khuyên mày nên ra đi. – nó đặt cái ghế trên bàn, khoanh tay trên ấy nhìn về phía tôi. – năm ngoái tao cũng bỏ tập trung, trốn trong lớp, bị thầy Phúc Sinh cho ăn một phốt rồi.
– Thế à…? – tôi đăm chiêu, phân vân suy nghĩ.
– Căn bản mày đi muộn. Chúng nó cầm hộ nhau, với cả lớp khác hết sang mượn nữa.
– Vậy tao phải làm sao bây giờ?
– Hay Nghĩa cầm ghế đi – Ngọc Mai chìa ra cho tôi – tớ mới đến học chắc không sao đâu.
– Sao vậy được.
– Được mà.
– Không! – tôi đáp dứt khoát.
Tôi với nàng còn đang cãi nhau thì đã thấy thằng Trường giơ ghế ra trước mặt tôi.
– Cầm lấy.
– Thế còn mày? – tôi nhìn nó ngạc nhiên.
– Lớp khác thiếu, sang lớp mình mượn. Thì mình thiếu, mình cũng sang lớp khác mượn thôi… Đi nhanh lên đang chuẩn bị rồi.
Nói rồi nó rảo bước ra cửa, tôi và Ngọc Mai đi theo, đến hành lang, đã thấy nó đang gọi với lấy ai đó.
– Ê… Cóc… cóc…
Tức thì một thanh niên cũng đang cầm ghế trên tay xoay xoay, quay lại.
– Gì mày?
– Trong lớp còn ghế không tao mượn cái.
– Để tao xem.
Nói rồi cậu ta đi vào trong lớp, ra là học a chín hàng xóm. Tôi và Ngọc Mai vẫn đứng đó chờ đợi.
– Còn một cái nứt nứt thôi, mấy cái kia nát lắm không ngồi được đâu.
– Cũng được, méo mó có hơn không.
– Ừ. Nhanh lên không muộn mày.
Bọn tôi đi nhanh về phía sân nhà a ba, thoáng nhìn qua chỗ cạnh gốc cây lộc vừng ở bồn hoa trước mặt. Tôi thấy Hoàng Yến cầm hai cái ghế đứng như chờ ai đó. Tôi lảng ngay sang chỗ khác.
– Chạy đi, muộn rồi kìa. – chả biết muộn thật hay không, tôi giục cả bọn. Có lẽ, tôi không muốn nhìn thấy nàng và hắn ta bên nhau.
Ngồi tập trung mà với tôi cứ như không, tâm trí tôi hoàn toàn chỉ có hình ảnh của Hoàng Yến với tay đó hồi sáng.
Muốn tránh cũng chẳng tránh được, vào đến lớp là tôi với nàng đụng mặt nhau ngay, nở một nụ cười trên môi. Nàng hỏi tôi:
– Cậu khỏi hẳn chưa?
– Tớ đỡ rồi. – tôi đáp bâng quơ, mắt nhìn lơ đễnh ra chỗ khác.
– Xin lỗi cậu nha, mấy hôm cuối không vào thăm cậu được.
– Không sao đâu… – tôi thở dài – tớ hơi mệt, tớ về chỗ nhé.
– Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. – nói rồi nàng lách người sang một bên nhường lối cho tôi lầm lũi đi vào.
Về đến chỗ tôi nằm vật ra bàn, có khi mệt thật. Thấy đầu tôi đau như búa bổ.
Đang mê man thì có một bàn tay luồn vào sờ lên trán tôi. Mát rượi.
– Sao thế? Ốm à?
Tôi ngước lên, rồi lắc đầu.
– Không phải đâu Mai.
Nàng ngồi xuống cái ghế của bàn phía trước, ngồi đối diện với tôi, nhìn đăm chiêu.
– Thế này mà cậu nói không sao à?
– Cậu đang nói về chuyện gì vậy?
– Đến giờ mà cậu vẫn phủ nhận sao? Chuyện gì thì cậu là người hiểu rõ nhất chứ.
– … – tôi không nói gì, lặng lẽ cúi đầu xuống.
– Cậu không coi tớ là bạn à?
– Không phải thế?
“Ngược lại cơ Mai ạ. Cậu là người con gái đầu tiên mà tớ chơi cùng, cũng là người con gái đầu tiên mà tớ thân như vậy.”.
– Vậy sao không chia sẻ với tớ?
– Tớ sợ làm phiền cậu.
– Vậy thì đừng coi tớ là bạn luôn đi.
– Đấy không phải ý của tớ.
– Nghe này, chưa chắc những gì cậu thấy là tất cả sự thật đâu. Cho nên đừng vội kết luận gì cả.
– Tớ đâu kết luận gì.
– Nhìn cậu tớ hiểu hết rồi, sao mà giấu được. Bây giờ mới có thế mà cậu đã vậy rồi. Nếu Hoàng Yến công khai yêu người khác thật thì cậu sẽ ra sao?
– … – dường như có gì đó chặn phía trong cổ họng tôi lại, chẳng thể nào nói lên được lời nào.
Có vẻ hiểu được suy nghĩ của tôi, nàng từ tốn nói tiếp:
– Đấy là tớ nói vậy thôi, chứ tin tớ đi. Linh cảm của con gái đúng lắm. Tớ dám chắc Hoàng Yến có tình cảm với cậu.
– Cái gì cơ?
Tôi còn chưa kịp nói gì, bỗng giật mình vì câu nói của ai đó cất lên, nhìn sang, là thằng Trường đang hóng chuyện nãy giờ. Vội quay mắt nhìn cả lớp xung quanh, yên chí là không có ai chú ý, tôi nhìn lại nó.
– Mày nghe lỏm à.
– Lỏm cái gì? Tại nói chuyện to thế, nó cứ vào tai tao. – thằng bé co hai vai lên biện minh.
– Khỏi phải ngụy biện, tao nói to hay không tự tao biết.
– Sao mày sửng cồ lên vậy?
– Ai bảo mày chối làm gì. Nghe lâu chưa?
– Ít thôi.
– Ít là gần nào?
– Từ đầu đến giờ. – nó đáp tỉnh bơ.
– Thế mà ít à bố trẻ?
– Xời… bỏ đi, quan trọng là tao không làm lộ ra là được chứ gì?
Câu nó nói cũng là lời tôi định dặn nó lúc này.
Vậy giờ lại thêm môt nhân vật nữa biết, cũng may nó không phải người lắm chuyện.
Hi vọng đây cũng là người cuối cùng.
…
Chiều lộng gió, tôi ra ngoài ban công ngồi nghe nhạc, đưa mắt nhìn xa xăm về phía chân trời.
– Sao trông thẫn thờ vậy?
Tôi ngoảnh lại, Ngọc Mai đặt cốc nước xuống bệ cửa sổ tiến đến cạnh tôi. Khẽ nhìn nàng rồi tôi lại lảng đi chỗ khác.
– Vẫn suy nghĩ chuyện hồi sáng ngày à.
– … ừ.
– Thôi, cậu đừng kết luộn vội làm gì. Đã biết chắc đâu.
– Thì vẫn nghĩ là thế, nhưng tớ không dẹp được hình ảnh ban sáng ra khỏi đầu.
– Ừ… cũng phải. – nàng trầm tư.
Chiều dần qua, gió thu cũng miên man thổi nhiều hơn, khẽ nâng mái tóc hung đỏ của nàng bồng bềnh bay lên. Thấy ánh mắt của tôi, nàng thẹn thùng cúng xuống. Tôi cũng bất giác quay mặt đi, cười mỉm.
Có vẻ nỗi buồn trong tôi đã vơi đi phần nào rồi.