Tối hôm ấy, ngồi vào bàn học mà đầu óc tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ. Hơn chín rưỡi là đã cất sách vở, tắt đèn lên giường nằm gác tay lên trán.Đeo cái tai nghe vào, từng sóng nhạc chạy qua đầu làm tôi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Nghe nhac trong bóng tối cũng thú vị lắm chứ.
Đang man mác suy nghĩ thì giai điệu bên tai tôi chợt ngừng lại kèm theo tiếng rung “è… è…”. Quơ tay với lấy cái điện thoại, tôi hơi nheo mắt lại khi màn hình được bật lên vì chói. Tin nhắn từ số lạ.
– Nghĩa ngủ chưa?
Chẳng buồn trả lời, tôi bỏ qua một bên, nghe nhạc tiếp. Gọi tôi bằng tên thế này, ắt hẳn không phải mấy thằng bạn tôi rồi.
Đang thiu thiu ngủ, lại một tràng rung nữa làm tôi giật mình mở mắt.
– Ngủ ngon nhé!
Khó thể nào bơ được nữa, không có lẽ cả đêm này mình mất ngủ mất.
Nghĩ vậy tôi chạy sang phòng Ngọc Mai với cái Hạnh.
– Mai ơi!
– Gì đấy?
– Biết số đuôi 198 của ai không?
– 0164. – tôi xem điện thoại rồi trả lời.
– Tớ biết rồi.
– Thật không?
– Thật mà, biết chắc luôn.
– Nói đi.
– Đây là số của Viettel trăm phần trăm luôn.
Nói xong nàng bụm miệng cười khúc khích.
Khỏi phải nói tôi cảm thấy hụt hẫng ra sao. Lúc ấy mặt tôi cứ phải gọi là như thế này ().
– Thế hỏi làm gì đấy? – cứ phải chọc tôi trước xong mới hỏi thăm được.
– Chả bảo. – nói xong đi thẳng về phòng.
Nằm im một lúc cũng chẳng buồn để bụng nữa, tính nàng cứ suốt như vậy mà. Lúc nào chẳng thế.
Lại cầm cái điện thoại lên, chần chừ một lúc rồi nhắn tin trả lời lại:
– Ừ Nghĩa đây. Ai thế?
(thật ra là “uk, Ngkia day.aj tek” ngày ấy vẫn dùng teencode)
Một lúc sau, đèn màn hình lại sang lên. Bật tin nhắn ra, vỏn vẹn hai chữ:
“Đoán xem.“
– Biết ai đâu mà đoán.
– Cố đoán xem.
– Ơ, đã bảo không biết rồi mà. Không nói thì thôi nhé.
– Tớ muốn cảm ơn mà, làm dữ thế.
– Ơn giề?
– Ây da… Thế nay đằng ấy lai ai về thế?
– …
Một lần nữa những gì xảy ra trong hôm nay lại được hồi tưởng lại trong đầu tôi. Và tôi chẳng thể nào ngớ đến mức mà không biết ai đang nói chuyện với mình.
– Sao cậu lại biết số tớ?
– Cái ấy dễ thôi mà. Hi hi.
– Nãy tớ không biết nên nếu có mạo phạm gì thì cho tớ xin lỗi.
– Các cụ bảo không biết không có tội mà.
– Hì. May quá.
– Đấy là các cụ bảo thôi, không phải tớ.
“Hể”
– Tớ đùa thôi mà, cảm ơn không hết sao trách cậu được.
– Thế cậu chưa ngủ à?
– Tớ ôn qua bài thôi, chắc mấy hôm nữa không đi học được. Chân với cẳng, tệ quá cơ.
– Thế thì buồn lắm nhỉ. – tôi ái ngại.
– Lại ôm cả bộ conan ra tu thôi.
– Ừ! Thế cũng khuây khỏa đầu óc.
– Nếu lúc nào cậu rảnh thì nói chuyện với tớ được không, cũng không thể cả ngày ngồi cắm đầu vào mấy quyển truyện tranh không thôi được.
Hơi sững người, thật sự tôi không biết phải trả lời ra sao cả. Một lời đề nghị hết sức bất ngờ và quá đỗi ngọt ngào với tôi.
Lặng thinh nhìn vào màn hình điện thoại mà ngón tay tôi chẳng viết được gì.
“È… è…”
– Cậu ngủ rồi à?
…
“È… è…”
– Nghĩa ơi!
Không để Hoàng Yến Phải đợi thêm một chút nào nữa. Ngón tay tôi đưa thoăn thoắt trên mặt phím.
– Bất cứ lúc nào cậu cần người nói chuyện. Luôn có tớ ở đây.
– Cảm ơn Nghĩa nhá. Thôi muộn rồi. Ngủ đi. Chúc cậu ngủ ngon nha.
– Ừ! Chúc Yến ngủ ngon. Bye.
– Pjpj…
Được người đẹp chúc ngủ ngon, có mơ… ác mộng cũng thấy đáng. Hê hê
Kiểu này ngủ ngon phải biết. Tôi bật quạt rồi kéo cái chăn đắp. Mặt phe phởn nằm ngủ.
…
Mấy ngày hôm sau, sáng tôi vẫn học bình thường chiều thì nhởn nhơ chơi, tối thì nhắn tin nói chuyện với Hoàng Yến, cũng tùy hôm mà nhắn ít hay nhiều. Tôi cũng không để ý, với tôi nói chuyện được với nàng như thế này là thỏa lòng khát khao và ước ao lắm rồi.
Mặt khác tôi chở Ngọc Mai đi học cũng được thoải mái hơn, nên thi thoảng trông tôi cũng mừng ra mặt.
Nhưng ông trời chẳng nói trước cho ai điều gì, chỉ thầm lặng sắp đặt cho mọi chuyện xảy ra.
Buổi sáng ấy, vì yên tâm hôm trước hỏi Hoàng Yến thì nàng vẫn nói là chưa thể đến lớp được, nên tôi vẫn chở Ngọc Mai đến trường mà chẳng mảy may lo lắng gì. Đưa thẳng nào vào trong lán xe cho gần lớp đỡ phải đi bộ. Nào ngờ khi hai đứa chúng tôi vừa quay ra thì gặp ngay cô lớp trưởng cũ của tôi đang đưa xe vào cất. Hai, ba đôi mắt chĩa thẳng về phía nhau.
Ban đầu là ngạc nhiên.
Kế đến là sững sờ.
Cuối cùng là những cái lảng tránh ngơ ngác.
Và từ đầu đến cuối đều lặng thinh, không ai nói với ai câu nào.
Hoàng Yến đi vào lớp mà không trao cho tôi một cái nhìn nào. Ngọc Mai thì gửi tôi một ánh mắt ái ngại rồi cũng đi luôn. Tôi cũng đành lững thững vào theo.
Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, đang cắm mặt xuống đất mà đi. Khi ngẩng lên tôi lại đang đi giữa 2 người bọn họ từ khi nào. Tự nhiên đi giữa hai “hót gơn” của lớp làm tôi bất giác hơi rùng mình, nhất là khi hình như được các đại ca thị trấn trao cho ánh nhìn “trìu mến” vì cái tội… thích chơi trội.
Chưa dừng lại ở đấy, khi vào trong lớp, cả lũ trong lớp lại ồ lên. Đúng như cái ngày mà hai nàng cùng nhau đi vào lớp trong buổi học đầu tiên. Nhưng cái khác tôi nghĩ chắc là đổ dồn về tôi nhiều hơn, cũng phải thôi. Tự nhiên hôm nay đi học lại có hai đại mỹ nhân kè kè cạnh bên. Thằng nào thằng ấy ganh tị ra trò. Còn thằng Phi, chắc chưa bao giờ tôi nhìn thấy đôi mắt nó tròn như bây giờ.
Bọn tôi chẳng dại mà đứng đấy đối diện với mọi người. Nhanh chóng đi về chỗ của mình để chuẩn bị vào lớp.
– Nay chơi trội đấy mày.
– Mày không hiểu đâu, đừng ở đấy mà đoán bừa. – tôi ngoảnh sang bên cạnh nói rồi cúi xuống mở cặp lấy sách vở chuẩn bị cho tiết cô Hằng.
– Tao chẳng quan tâm lắm.
Tôi chống tay lên trán mà đau đầu suy nghĩ. Sao nay Hoàng Yến lại đi học nhỉ? Hôm qua nàng nói với tôi là vẫn đau cơ mà. Hay là sáng nay chân nàng đỡ rồi nên mới quyết định đi học. Tôi chẳng thể tìm cho mình được một câu trả lời thỏa đáng cho sự cố này. Bao ngày qua tưởng chừng như chúng tôi gần lại với nhau được một chút mà howsc một cái, cảm chừng như khoảng cách giữa hai đứa lại càng thêm xa rồi.
Một khi đã đen… là nó phải đen toàn tập.
Thật vậy.
Trong khi chuyện đầu giờ sáng còn chưa nguôi ngoai thì cuối giờ, cô giáo lại ban ơn cho tôi một phốt nữa.
– Giờ lớp có vẻ thân nhau rồi nhỉ. Vậy nên cô sẽ tiến hành chuyển chỗ ngồi cho phù hợp với từng bạn.
Và kế tiếp là:
– Bạn Tú lên bàn đầu ngồi cùng bạn Hường.
– Bạn Hoàng Yến bí thư chuyển sang dãy ngoài kia ngồi bàn 3 sau bàn bạn Bình với Linh.
– Mạnh xuống ngồi cùng bạn Minh.
Và còn một số chỗ nữa, tôi chẳng đểy ý những chỗ mới mà cô sắp xếp, cho đến khi:
– Bạn Hoàng Yến với bạn Ngọc Mai chuyển lên bàn trống trên này ngồi đi.
Tôi ngớ người trước lời cô trên bảng. Ngơ ngác một lúc, tôi mới định thần lại, quay ra nhìn hai cô gái. Cả hai đều ôm cặp hướng lên chỗ ngồi mới. Ngọc Mai vô tư bước đi, còn Hoàng Yến vẫn giữ vẻ điềm đạm hàng ngày.
Nhìn thấy vậy, tôi đã yên tâm phần nào hơn.
Nghĩ lại thì là do tôi làm quá lên, chứ thực ra bọn tôi vẫn chỉ là bạn. Chỉ nói chuyện nhiều thân hơn thôi chứ đâu có nảy sinh tình cảm gì đâu. Cái tội ảo tưởng nó thế đấy. Tưởng tượng nó phê pha gần nào thì hụt hẫng tiều tạ gần ấy.
Nhưng lúc ấy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn. Chống cằm, tự thưởng cho mình một nụ cười, tôi đưa ánh mắt của mình thả ra ngoài cửa sổ. Mấy gợn gió cuốn chút bụi và vài chiếc lá nhẹ bay tà tà mặt đấy. Nó như thổi vào, trao cho lòng tôi một niềm vui nhẹ nhàng.
“Gió thu về rồi.”
– Nghĩa!
– Ơ… dạ…? – tôi vội nhìn vào vì tên mình vừa bị cô giáo nhắc đến.
– Cậu làm gì mà trong khi tôi xắp sếp chỗ mà cười nhởn nhơ vậy?
– Sáng nay nó được lộc nên giờ cười phấn khởi đấy cô – thằng Huy ngồi bàn trên hí hửng định kể lể thành tích của tôi ra.
Ai dè, cô cũng chẳng buồn hỏi.
– Tôi không biết lộc lợi gì, nhưng đừng mất tập trung trong giờ của tôi. – cô ngừng một lúc rồi tiếp lời – cậu Nghĩa và cậu Trường đứng dậy.
Tôi thì đứng sẵn rồi. Nghe cô nhắc, thanh niên khù khờ kia mới từ từ đứng lên.
– Hai cậu cao hơn mấy bạn phía sau. Chuyển xuống bàn cuối dãy giữa này, bàn Hạnh chuyển lên đây thay. – rồi cô nhìn về phía thằng Huy đang tiu nghỉu như mèo đứt đuôi – cậu cao thế này sao ngồi bàn đầu vậy?
– Em bị cận mà cô. – nó ngơ ngác.
– Đừng lừa tôi – cô dứt khoát – cầm cặp xuống ngồi bàn cuối cạnh cậu Trường đi nhanh lên.
Vậy là thằng bé cúi cúi cắp cặp xuống bàn tôi. Chẳng biết nó đùa cô hay cận thật. Nhưng nhìn mặt nó vẫn tươi tỉnh, chẳng buồn tí ti nào.
Vậy là buổi học kết thúc với việc ba thằng tôi chuyển đến bàn cuối cùng thanh niên lớp trưởng.
Tôi cũng thích chỗ này vì ngồi đây được ngắm Hoàng Yến mà không phải ngoái cổ lại.
“Đúng là trong cái rủi nó có cái xui… nhầm, cái may. Hihe”