Đang ngồi phì phèo điếu thuốc cho tỉnh ngủ, bỗng trời mưa. Mưa à, sao lòng tôi đau thế… Mỗi lần mưa tôi nhớ lại chuyện tình của tôi và em. Vâng, hạnh phúc có, đau thương có, bị lừa dối có và là một thằng ngu cũng có…
Yêu em bao nhiêu bất hạnh ập đến tôi như vậy đấy, sao tim tôi không thể quên được hình ảnh của em. Sao mỗi lần em lên tôi vẫn tự nguyện yêu em. Mưa có thể trả lời được câu hỏi này và giải thoát cho tôi không?
Một năm trước…
Ngày lễ 30/4 tôi vẫn nằm nhà chơi game như bao ngày khác. Tính tôi nó thế, không bon chen ra đường vào ngày lễ, kẹt xe, hít bụi và đặc biệt sau một lần dang dở gia đình tôi đã không quen ai khác phái. Ngày lễ là cái gì đó bình thường với tôi, đơn giản nó như bao ngày khác chỉ có duy nhất không đi làm vẫn có tiền lương.
Đang cày kiếm thế ngon lành điện thoại tôi rung lên. À thằng nhóc cùng công ty gọi, chắc rủ tôi đi làm vài ve đây mà.
– Alô, có gì không ku nếu không anh cúp máy đây…
– Đại ca rảnh không? Ra khu du lịch tí đi, em có việc nhờ đại ca giúp…
– OK, nửa tiếng anh tới.
Vọt xuống giường thay đại bộ đồ tôi dắt xe ra khỏi nhà. Mẹ tôi nhìn tôi bằng 2 con mắt tròn xoe. Cũng đúng, 2 năm nay ngày lễ tôi có ra khỏi phòng bao giờ đâu. Vọt tới chỗ thằng bạn, chưa gì tôi đã làm một tăng liền:
– Có chuyện gì cần anh nói gấp để anh về cày tiếp coi…
– Hihi…
Ai cười tôi thế nhỉ, tôi quay lại nơi phát ra tiếng cười và … em xuất hiện. Đẹp quá, đôi mắt hồn nhiên, cặp môi gợi cảm (Ngang ngửa Thư Kỳ), thân hình cân đối… Ấn tượng đầu tiên về Em là thế. Tôi không biết nói gì vì lúc đó đang mải ngắm em cười mà. Nhìn thấy tôi như vậy em ngại ngùng nói:
– Nhìn Em gì kỹ vậy anh…
Tôi ấp úng không biết nói sao, may mà thằng bạn chạy lại giải vây (tối về mất một chầu cảm ơn nó…)
– Đây là H làm cùng công ty với anh. Còn đây là N, bạn em.
Thằng bạn ghé tai nói nhỏ:
– Em tính giới thiệu cho đại ca, thấy ok không?
Tôi giả bộ trừng mắt với thằng nhỏ.
– Anh tu gái lâu rồi chú.
– Xạo hoài, nhìn muốn rớt con mắt ra ngoài kìa đại ca
Vâng… đúng vậy, đó là lần đầu tiên tôi quen Em. Tôi đã thích em từ cái nhìn đầu tiên. Lần đầu tiên đi chơi, cả buổi tôi ngồi im chỉ để ngăm nhìn em đôi lúc. Mà hình như em cũng biết tôi đang nhìn em hay sao ấy nhỉ (tự hỏi lòng) sao lại cố gắng ưỡn ngực, liếc mắt với tôi thế. Sau này tôi mới biết là mình bị tự kỷ hơi nặng (may mà em không biết chứ nếu không em làm gì yêu tôi)
…
Trước khi chính thức đi vào mối tình của tôi và em. Tôi mạn phép kể lại thời gian 3 tháng trôi qua đó. Có lẽ sau này mọi người sẽ không hiểu vì sao tôi nói: Thời gian đó là thời gian em đẹp nhất trong lòng tôi, thời gian đó em là thiên sứ của tôi chứ không như hiện tại em đã lột xác thành yêu tinh mất rồi…
Sau khi gặp mặt ở khu du lịch, kết thúc buổi đi chơi là lời mời cả nhóm đi cafe của tôi. Tôi cũng chả vui vẻ gì khi ở chỗ đông người nhưng ít nhất tôi hiểu: Em sẽ đi…
Vào quán cafe lúc này tôi mới hoảng hốt vì em đó, em biết không? Tôi trở thành tâm điểm để em chọc phá. Em lôi kéo mấy đứa bạn gái của em chọc phá tôi. Tôi tức đến tận mang tai mà không biết nói gì. Có thể vì nhìn thấy em cười đã làm tôi mãn nguyện. Em có biết ấn tượng về lần đầu đó đến bây giờ cũng chưa bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi không? Tối hôm đó là lần đầu tiên sau 2 năm tôi không chơi game mà tụ tập ăn uống với gia đình, ngồi nói chuyện, xem phim. Nhưng chưa là gì trong mắt mẹ tôi vì sau đó tôi mới làm bà hoảng hồn ( nhưng tôi biết bà rất vui).
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy tôi đã chăm sóc lại bản thân mình. Râu ria lổm chổm được tôi cạo sạch, quần áo nhăn nhúm được ủi phẳng phiu. Những bộ đồ tây đó đã nằm trong tủ tôi 2 năm rồi. 2 năm qua tôi ăn mặc bụi bặm, hầm hố không kém gì dân chơi đâu nhé. Lần đầu tiên tôi lên công ty mà mọi người nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh vậy. Cũng là lần đầu tiên tôi đi làm vì đam mê chứ không phải vì trách nhiệm. Chỉ nhiêu đó thôi tôi nghĩ mọi người sẽ hiểu vì sao em quan trọng với tôi đến thế.