Đợt học quân sự chỉ kéo dài một tuần, rồi bị rút ngắn xuống còn năm hôm. Sẽ chẳng có gì để nói nếu như không có cái ngày thứ tư đen tối ấy. Mà chờ đã, cũng chẳng thể nói nó đen tối được. Đứng ở một phương diện khác có thể coi nó là may mắn cơ.Chuyện là thế này.
Hôm ấy, là hôm tập ném lựu đạn, mấy thằng ở lớp trong đó có cả tôi, cũng vì hàng ngày luyện trong haft life với đột kích. Nên cái nội dung này chẳng làm khó bọn tôi được. Tập một lần lấy lệ rồi thằng nào thằng ấy nhởn nhơ ra ngồi chơi chém gió hết.
Ngồi được một lúc là tôi buồn đi bóp cổ nhà máy nước. Vào wc một lúc đi ra, mấy thằng kia thì một túm đang đứng làm gì đó, số còn lại vẫn ngồi.
Tôi tiến đến chỗ chúng nó ngồi, hất hàm hỏi:
– Bọn kia đang làm gì thế?
Còn chưa kịp nghe câu trả lời thì lại có tiếng nói kéo sự chú ý của tôi đi chỗ khác.
– Nghĩa ơi!
Ngoảnh đầu nhìn ra, là Ngọc Mai đang đứng cùng Hoàng Yến vẫy tay gọi tôi. Hêhê, ai chứ Yến gọi thì chẳng cần biết chuyện gì, cứ chạy ra đã.
Nào ngờ, tôi mừng thầm chẳng được lâu. Trong đầu chỉ tơ tưởng đến người đẹp phía trước mà không hề để ý xung quanh xem điều gì đang chờ đợi tôi.
Và “…”, còn không nghe rõ là gì. Tôi choáng váng đầu óc rồi ngã vật ra đất, lịm dần đi. Tiếng nhốn nháo xung quanh. Có nhiều người gọi tên tôi. Rồi nhỏ dần… nhỏ dần…
…
Tay tôi hình như có gì đè lên thì phải, hơi nặng nặng. Cố gắng gồng nhổm đầu lên. Tôi như đơ lại khi nhìn thấy một người con gái đang gục đầu ngủ trên tay mình.
Hoàng Yến trông thật đẹp lúc này, nếu nói Ngọc Mai mang một vẻ đẹp ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng và rất đỗi trẻ con. Thì Hoàng Yến lại mang một sự sắc sảo tinh tế trong từng góc cạnh khuôn mặt, nét đẹp có một cái gì đó trưởng thành hòa lẫn trong đó.
Và bây giờ, khuôn mặt kiều diễm đó đang kê lên tay tôi mà ngủ ngon lành, còn tôi cứ thẫn thờ mà nhìn, mà ngắm.
Định ngồi hẳn dậy, bất chợt đầu tôi nhói đau, theo phản xạ, tôi đưa tay lên đầu, không kìm được một tiếng kêu:
– Ouch…
Tiếng kêu ấy khá to kèm theo cái cựa người của tôi không thể không làm nàng thức giấc. Hơi bối rối, rồi nàng rất nhanh chỉnh đốn lại đầu tóc.
– Cậu tỉnh lâu chưa?
– Cũng mới thôi. – tôi hơn nhăn mặt vì cơn đau vẫn còn – sao đầu tớ lại cuốn băng thế này?
– Mọi người lo gần chết, cậu bị lựu đạn quăng trúng đầu.
– Cái chày gỗ ấy á? – tôi ngạc nhiên.
– Đúng rồi.
– Sao lại như vậy? Tớ không hiểu gì cả.
Hoàng Yến ngồi xuống kể lại chotôi nghelại mọi chuyện. Theo lời nàng thì mấy thằng lớp tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, hay còn gọi là nhàn cư vi bất thiện. Đang ngồi yên ổn, lại đua nhau ra thi nhau quăng lựu đạn xem thằng nào xa hơn. Mặc dù chúng nó đã tia được chỗ ít người nhưng không lường trước được tôisẽ chạy qua. Trong khi đó Ngọc Maibàn với Hoàng Yến rủ nhau gọi tôi sang dạy động tác, con gái học mấy cái này thường khó hơn. Nhưng tôi đoán chắc là Ngọc Mai lại định giúp đỡ gắn kết tôi với nàng đây.
– Mà sao có mỗi tớ với cậu ở đây thế?
– Mẹ cậu vừa về được khoảng hai đến ba tiếng, để chuẩn bị cơm nước đem lên đây. Ngọc Mai thì đi mua đồ rồi… – nàng hơi ngừng lại một chút – c… còn tớ Mai nhờ ở lại trông cậu. Tại bình thường ở nhà ngủ trưa suốt, với lại đây yên ắng với mát mẻ quá. Nên…nên…
– Ngủ gật à? – tôi mỉm cười.
– Tớ xin lỗi nhé, lại để cho cậu nhìn thấy cái hình ảnh ấy.
Nàng nói có phần lắp bắp, khuôn mặt yêu kiều đỏ ửng trông thật dễ thương.
– Không có sao đâu, cậu đừng bận tâm.
– Cậu nằm đấy đi, tớ gọt hoa quả cho.
Đầu cuốn băng bên ngoài mà bên trong thấy phê lòi ra, vui vui khó tả. Nàng ở lại trông tôi cơ đấy, còn chăm sóc nữa chứ, nghe cứ như trong phim hàn xẻng vậy. Tâm hồn tôi cứ như đang ở trên chín tầng mây ấy. Đưa mắt đảo một vòng quanh phòng. Phòng bệnh này khá nhỏ, chỉ có bốn giường thôi. Nhưng duy nhất giường tôi là có bệnh nhân nằm. Tôi nhìn ra phía cái lưng đang cúi cúi gọt hoa quả ở góc giường. Vậy là đồng nghĩa giờ tôi đang trong này với Hoàng Yến, chỉ hai chúng tôi thôi. Bất giác nhìn ra ngoài cửa phòng, tôi chợt sững người khi ở đó đang có một bóng đen đang nghiêng người nhìn vào phía chúng tôi nãy giờ. Là Ngọc Mai.
Có vẻ như thấy bị tôi phát hiện, nàng giật mình bối rối rồi khẽ khàng mở cửa phòng đi vào. Chắc là nàng cũng đã đứng được một lúc rồi, nhưng muốn tạo điệu kiện cho tôi với Hoàng Yến thôi.
– Cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người sao rồi?
– Hơi đau nhưng cũng đỡ rồi. Cảm ơn cậu.
Cùng lúc ấy thì Hoàng Yến cũng chìa đĩa hoa quả ra chỗ chúng tôi.
– Mai lên rồi à? – Khẽ đặt xuống, nàng nhìn về phía tôi – Cậu làm miếng táo cho khỏe này.
Mới tỉnh dậy, còn chưa lại sức, tôi định nói “Cảm ơn, nhưng bây giờ tớ chưa muốn ăn” nhưng nghĩ lại thấy nó kì kì nên nhận lậy và gặm luôn một tẹo.
Ngồi nói chuyện một lúc thì Hoàng Yến cáo từ ra về.
– Cũng muộn rồi, hai cậu ở lại đi. Tớ xin phép nhá.
– Cậu về luôn à? – tôi tiếc nuối nhìn lên.
– Yến ở lại chơi lúc đã. – Ngọc Mai cũng níu nàng lại.
– Thôi, tớ về cả mẹ tớ mong. Nghĩa tỉnh dậy là tớ yên tâm rồi, tớ còn đến thăm nữa mà.
– Thế về cẩn thận nhé.
– Ừ. Hì.
Nàng đã khuất bóng sau ô cửa kính một lúc lâu. Mà tôi vẫn nhìn theo, miệng nở một nụ cười khó tả.
Ngọc Mai trông thấy bộ dạng ấy của tôi mà nguýt dài.
– Uầy…. Cất cái mặt ấy đuê, phởn vừa thôi, đồ rốn lồi.
– L… lồi cái nồi. – tôi đỏ mặt.
– Hê. Lêu lêu…
Nói xong nàng đi về phía cuối giường. Đang nằm nên tôi không ngóc đầu lên xem được. Chỉ nghe có tiếng sột soạt, lách cách.
– Cậu nghịch gì đấy.
– Nghịch giề. Đang cất bát đũa vào tủ này đây.
– Mà cậu ở đây từ sáng đến giờ à?
– Ừ, tớ với Yến. Mẹ cậu cũng ở đây chỉ vừa về chuẩn bị cơm thôi.
– Yến cũng ở từ chưa đến giờ á?
– Ừ, không thấy nãy ra cậu ấy cầm mũ cối ấy à?
– Tớ không để ý. Mà trưa cậu ấy không về không sợ bị mắng sao nhỉ.
– Tớ có hỏi rồi. Bố cậu ấy làm ở Bắc Ninh, cuối tuần mới về. Còn mẹ cậu ấy thì ở lại quầy thuốc qua trưa.
– Thế cậu ấy chắc buồn nhỉ.
– Uầy… lo cho nàng cơ đấy.
Nói rồi Ngọc Mai tiến về phía giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
– Chúc mừng cậu nhé.
– Vỡ đầu chúc mừng cái nỗi gì trời.
– Không, tớ nói về cái khác.
– Tớ không hiểu. – tôi gắng gượng nhổm dậy vớ lấy cốc nước lọc.
– Theo suy nghĩ của tớ thì. – nàng làm bộ sờ trán suy nghĩ – Yến thích cậu.
– Phụt…
Cả ngụm nước đang uống dở của tôi được bung hết ra ngoài. May là chỉ rơi xuống sàn.
– Cậu nói cái gì cơ?
– Tớ nói là Yến thích cậu.
– Đùa à…?
– Thật mể.
– Sao cậu lại nói vậy.
– Thế chẳng lẽ tự nhiên cậu ấy đến đây trông cậu à?
– Chắc do trước cậu ấy ngã xe được tớ lai về thôi.
– Thế cậu có biết lúc cậu hôn mê cậu ấy khóc thế nào không?
– Kh… khóc á? – tôi tròn xoe mắt.
– Ừ. Chẳng phải tự nhiên mà thế đâu.
Liệu có đúng là như vậy không? Những ngày vừa qua, cũng có đôi lúc tôi cảm thấy hình như nàng có ý với mình thật. Nhưng cái cảm giác đó đã được dập tắt cái hôm mà tôi và Ngọc Mai gặp nàng ở lán xe. Thế mà bây giờ cái cảm giác ấy lại đươc Ngọc Mai châm lên le lói trong tôi.
– Thế cậu có khóc không? – tự nhiên tôi lại hỏi nàng một câu chẳng liên quan là mấy.
– Hề. – nở một nụ cười khả ố, nàng nhìn tôi hỏi – Trông tớ có giống người sẽ khóc vì lo cho cậu không?
Tôi liếc ngang:
– Trông để đểu đểu thế kia chắc là không rồi.
– Nói ai đểu cơ? Muốn ong? Sút chết giờ.
– Thách đấy. Đừng tưởng đang bị trọng thương mà bắt nạt nhá.
– Á à, còn dám thách chụy cơ đấy. Cưng tới số rồi.
Nói rồi Ngọc Mai hằm hằm tiến tới. Thôi, chọc vào tổ kiến lửa, pha này đi tong thật rồi. Trông nàng chẳng có ý gì là sẽ nương tay cả. Cựa còn khó sao đánh nhau được trời.
May sao, khi tôi chuẩn bị ăn tẩn. Thì cửa phòng hé mở ra, mẹ tôi với cái Hạnh đi vào. Ngọc Mai khựng ngay lại quay ra cười chào mẹ tôi rồi quay lại phía giường. Lườm tôi với bộ mặt nhăn như khỉ.
– Dậy lâu chưa Nghĩa?
– Con cũng vừa tỉnh tầm nửa tiếng thôi ạ.
– Ừ, cháo mẹ nấu đây này.
– Vâng. Con cảm ơn ạ.
Xong mẹ tôi ra nói gì đó với Ngọc Mai và cái Hạnh. Một lúc sau hai chị em ra chào tôi rồi đưa nhau về. Còn mẹ tôi thì ở lại.
Tối hôm ấy, chẳng thể nào mà tôi ngủ được. Phần vì đầu nó cứ điếng điếng, phần thì suy nghĩ về chuyện mà Ngọc Mai nói hồi chiều. Liệu có thật không? Chuyện Hoàng Yến thích tôi?