Hè năm ấy, nó chuẩn bị vào năm cuối đại học nên không về quê, em cũng không về, em ở lại bởi lịch diễn của em vẫn dày đặc. Hôm ấy em gọi điện bảo :
– Anh ơi, tối nay lên quán XY nhé.
– Hôm nay em vẫn đi hát à?
– Vâng, anh nhớ lên đấy.
Tất nhiên hôm đó là một ngày đặc biệt, ngày sinh nhật em, nó nghĩ em sẽ không đi hát nên định đưa em đi chơi, dành riêng cho em một khoảng thời gian mà chỉ có hai đứa bên nhau, nhưng kế hoạch không thành, em đã mới như vậy nó cứ lên xem sao.
Nó đến quán, có đôi chút lạc lõng bởi không quen với cái không khí này, náo nhiệt và hào nhoáng, cũng ảnh hưởng bởi những ánh nhìn khi nó đi con xe 81, ôm bó hoa trên tay bước vào.
– Anh là khách mời à? – Thằng lễ tân hỏi
– Ừ, sao thế?
– Dạ không ạ, em hỏi thế vì hôm nay quán không đón khách, chỉ có khách mời…
Nó vào quán và chọn một bàn thật khuất theo thói quen, cách bày trí của sân khấu hôm nay giống như một buổi tiệc, đúng hơn là tiệc sinh nhật, với đèn hoa lộng lẫy, bánh ga tô to đùng, rượu vang, sâm banh và rượu tây bày la liệt trên bàn. Các khách mời đến càng lúc càng đông trong tiếng nhạc sập sình chát chúa, tiếng Mc lanh lảnh.
“ Hôm nay, chúng ta có mặt tại đây, trong một dịp đặc biệt, để cùng chúc mừng sinh nhật của một người đẹp, một giọng ca tuyệt vời… Xin tất cả một tràng pháo tay thật lớn, để chúc mừng sinh nhật và chào đón ra sân khấu… ca sĩ… Mộc Miên”
Mộc Miên là ca sĩ nào? Nó chưa kịp hình dung thì em bước ra, em đây sao? Lộng lẫy như một bà hoàng trên sân khấu, không phải là Hiền của ngày xưa, nó kiếm tìm và chỉ bắt gặp ánh mắt buồn là quen thuộc.
– Hôm nay, em rất vui sướng và xúc động, cảm ơn tất cả mọi người… và em muốn dành một lời cảm ơn lớn lao nhất đến một người…vì người ấy. Em xin được hát ca khúc “ Giấc mơ có thật”
Khi em cất tiếng hát lên, ai trong khán phòng cũng nghĩ mình là người ấy, nhất là mấy lão ngồi bàn Vip, trong đó có lão Trần. Nó nhấp một ly rượu đắng ngắt trên môi, chìm vào lời hát của em mà cảm giác như có thứ gì đang vuột khỏi vòng tay…
…
Những tràng vỗ tay rào rào không ngớt, những lời chúc tụng cùng tiếng nhạc chát chúa cứ vang lên bên tai nó, nó thấy thật lạc lõng giữa những bó hoa to, những thùng quà đại tướng, những dây truyền vàng, và những món quà đắt tiền xa hoa mà em được tặng trên sân khấu. Chẳng hiểu sao, lúc ấy nó không đủ tự tin để đến bên em, mặc cho ánh mắt em cứ mãi đi tìm, cứ ngó nghiêng khắp nơi, mặc cho bó hoa kia vẫn nằm ở trên bàn, nó lại quay bước ra về mà như đang chạy trốn, có phải nó đã quá hèn, quá kém, không xứng đáng là người đàn ông của em không? Lúc ấy, nó chỉ thấy mình dường như không hợp với nơi này, vậy thôi.
Em gọi điện cho nó không được, rất nhiều cuộc không được, em nhắn tin “ Anh à, sao anh lại bỏ về, hôm nay là sinh nhật em mà, anh về mà không nói với em lấy một câu, em gọi anh cũng không nghe máy, em đã rất buồn anh biết không”
Nó đang ngồi trong quán rượu, quán nhỏ và tồi tàn ở khu trọ sinh viên, định nhắn tin trả lời em “ Anh chờ ở cổng nhà em mãi, nhưng em không về… mà em có người đưa về bằng ô tô rồi, cần gì anh nữa”, nhưng nó lại xóa đi, tin nhắn đó mãi mãi không bao giờ được gửi.
…
Đi bộ vào trường Ngoại ngữ, nó đi theo bản năng, cứ đi thôi mà chẳng biết đi đâu, nó tìm đến gốc cây xà cừ, ước gì có… thằng @ ở đây, cả hai sẽ lao vào nhau và quyết tử, lúc ấy thực sự nó chỉ muốn đánh nhau thôi.
Chẳng có thằng @ nào cả, chỉ có tiếng khóc thút thít của người con gái…
Bất giác nó nghĩ về Mai, và lại nhớ về em. Nhớ về những ngày bên nhau êm đềm, nhớ cả những giọt nước mắt nức nở trong chiều ấy… Tiếng khóc vẫn sụt sùi, nghẹn ngào mà thấy nao lòng, nó muốn tìm xem là ai để an ủi, hỏi han, nhưng nghĩ lại mình đang trong bộ dạng của một thằng say rượu, nồng nặc hơi men, nó chợt thấy nản lòng. Nó kiếm tìm, cô bé đang nép vào gốc cây và khóc, nức nở như vừa chia tay người yêu, sao mà xót xa quá.
– Có sao không em?
Ánh mắt ấy nhìn nó đầy bất ngờ, sao mà ánh mắt buồn đến vậy :
– Không, em không sao.
Nói rồi cô bé chạy vụt đi, bỏ lại nó ở lại hụt hẫng với nỗi cô đơn, không còn ai bên cạnh nữa, chỉ còn tiếng ve đang đua nhau thét gào trên những cành xà cừ bắt đầu rụng lá.