Đời bao buồn vui, ngày tháng đưa ta về đâu, người ơi
Nếu trong cuộc đời thiếu vắng 1 tình yêu.
Nếu trong đời anh thiếu em, từng đêm nhạc ru tiếng hát chơi vơi.
Hỡi em, đời đã cho ta gặp nhau, từ đây trái tim hao gầy những tháng năm chờ mong.
Biết chăng lòng anh đã bao ngày , người yêu xin lặng nghe, này con tim anh muốn nói.
Tình yêu đó riêng cho em, một đời mãi không quên.
Bài hát tặng em, mối tình khát khao.
Đời bao giông tố, đời nhiều chông gai.
Anh vẫn yêu, tình yêu có em thôi, đến suốt đời…..
Cứ thế, nó cùng em đi qua mùa đông với những đêm lang thang trên phố vắng, em luồn 2 tay vào áo nó trong cái se lạnh và sương giăng mờ ảo. Tình yêu đầu đẹp như một giấc mơ, ngập tràn hạnh phúc tưởng chừng không bao giờ dừng lại. Những hôm Thúy đi chơi với người yêu hay về quê, em lại sang phòng nó và những phút giây yêu đương cuồng say, những ngọt ngào sung sướng của hai con tim đang yêu lại hòa cùng một nhịp ái ân…
Sau Tết, không hiểu vì lí do gì mà Thúy chuyển vào KTX ngoại ngữ ở còn em cũng chuyển vào KTX Mễ Trì, ngày ấy thực sự thì sinh viên không ở chung nhiều như bây giờ, nó cũng không nghĩ ra là rủ em “góp gạo thổi cơm chung”, mà có rủ em cũng không đồng ý, em không muốn bị mọi người dị nghị, ngay cả mối quan hệ với nó em cũng chưa công khai, hai đứa vẫn yêu nhau trong lặng thầm.
Mà cũng chẳng sao, KTX Mễ Trì ra Phùng Khoang thì mấy bước chân, em vẫn đến phòng nó đều, vẫn ngủ lại và hai đứa lại đê mê trong sung sướng, khỏi phải bị ai để ý, bởi cái phòng sau khi em chuyển đi hết tốp này tốp khác đến thuê rồi lại đi, nó cũng chẳng để ý lắm.
Nghỉ hè của năm đầu tiên, nó định về quê 1 tháng nhưng mới được hơn một tuần đã nhấp nhổm đòi đi, nó nhớ em không chịu được, cồn cào ruột gan, mà ngày đó không có di động như bây giờ, gọi điện về quê em rất khó khăn nên việc liên lạc gần như là ngưng trệ hết. Biết là em năm nay năm cuối nên sẽ nghỉ hè rất ít, một hai tuần em sẽ lên Hà Nội nhưng không biết chính xác ngày nào. Thấy nó sắp xếp quần áo chuẩn bị ba lô mẹ nó bảo :
– Sao nghỉ hè có một tuần đã đi rồi thế con ?
– Đại học mà mẹ, có phải học sinh đâu mà nghỉ nhiều, đại học người ta học cả năm ý chứ
– Mẹ chả biết, mày đi cả năm rồi, được nghỉ thì ở nhà với bố mẹ dăm bữa nửa tháng hãy đi…..
Ông già nó nghe từ nãy giờ mới nói xen vào :
– Kệ nó… nó có chân cứ đi, mà nó đi học chứ đi chơi đâu mà bà can… Tí đi tiện rẽ qua nhà chị cả, con Linh nó nhắn sao cậu từ ngày đi học mất hút đấy…
Nó tạt qua nhà chị trên phố huyện chơi rồi tí bắt xe lên HN luôn, bắt gặp cả con bé Hiền ở đấy, nó suýt không nhận ra, mới có 1 năm mà đã phổng phao ra dáng thiếu nữ rồi, cao ráo xinh xắn chứ trông không lấc cấc như trước, hai đứa cứ tíu tít hỏi nó chuyện trên HN, sinh viên có thích không, có vui không? … Được thể nó chém gió tưng bừng làm hai con bé mắt tròn xoe mồm há hốc vì ngạc nhiên, nó đọc trong những đôi mắt to tròn ấy sự thán phục “ Uầy…. thích thế… sinh viên sướng thế”. Nó chốt lại “ hai đứa cứ tập trung chăm chỉ học đi, rồi sẽ thành sinh viên, sẽ lên HN học”.
Lúc con Linh chạy lên phòng có việc, dưới này chỉ còn nó với Hiền, thấy con bé lí nhí :
– Anh Hoàng từ ngày đi học chẳng thấy viết thư về gì cả
Nó bối rối, thư từ gì nhỉ? Từ bé có viết thư cho ai đâu, nó bảo :
– Anh có biết viết thư đâu…
– Xí…. thư mà cũng không biết viết…
– Thật…
Con Hiền cứ đòi nó cho biết cái tên lớp tên trường của nó, chẳng biết để làm gì, nó cho luôn.
…
Mùa hè, ve kêu râm ran trên những tán xà cừ đang tỏa bóng xuống những con đường quen, một mình nó lang thang dạo bước, cây xà cừ số 12, thấy nhớ em, nhớ ánh mắt nụ cười và vòng tay ấy. Lác đác những đôi tình nhân sinh viên trốn nghỉ hè ở lại, tay trong tay.. Chẳng biết em đang ở nơi đâu?
Ra quán điện tử chơi chán lại về phòng nằm ngủ, buổi tối nó hay đi dạo một mình quanh sân vận động, dừng lại một chút dưới gốc cây xà cừ số 12, nơi ấy khoét tên hai đứa lồng trong trái tim, cũng may chưa có thằng ranh nào nghịch vẽ thêm mũi tên cắm vào rỉ máu…
Hôm về ông già có cho tiền, nó bắt xe buýt lên phố Nguyễn Lương Bằng mua 1 con xe đạp cào cào mới tinh, ngày đấy đi cào cào là mốt, trông khỏe hơn hẳn mấy quả mini Nhật chứ đừng nói mini Tàu.
Sáng hôm nó đang vẫn còn đang say giấc nồng thì bà chủ nhà gọi “ Hoàng có điện thoại nhá.. ”, nó tỉnh hẳn, chẳng kịp đánh răng rửa mặt gì phi xuống :
– A lô, anh ah em đây.
Nghe giọng em tỉnh cả người
– Em đang ở đâu đấy?
– Em ở bến xe.
– Bến xe Hà Đông ah?
– Không, ở quê…. em chuẩn bị lên.
– Em lên đi… tí anh đón.
Ngồi chờ em ở bến xe Hà Đông mà sốt hết cả ruột, ngóng hết chuyến này chuyến khác không thấy, như bây giờ thì nhắn cho cái tin “ Em đi đến đâu rồi? Bao nhiêu phút nữa tới?” … Xong … ngày xưa làm gì có tin, cứ chờ bao giờ tới thì tới…
1h chiều, lúc nó sắp ngất vì đói và nóng thì em xuất hiện, tay sách nách mang bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh.
– Anh đợi em lâu chưa?
– Mới…. từ sáng….
– Trời ơi…. sao anh không ở phòng, đợi làm gì nắng nôi thế này, em tự vào được mà.
Nhìn cái đống đồ đạc của em mà để em tự lôi về phòng chắc cũng hết nửa ngày, nó lấy xe đạp đèo em về phòng nó trước, vắt vẻo ba lô túi sách, thêm cả bao gạo quê và ít nước mắm nữa… không lo chết đói.
– Sao đi lâu thế em?
– Xe hỏng dọc đường anh ah, cứ đi 1 lúc lại chết máy, mệt ơi là mệt.
– Về tạm phòng anh nghỉ cho đỡ mệt đã nhé.
– Vâng…
Đưa em về phòng nó, em xuống rửa mặt mũi chân tay cho mát rồi lên phòng bỏ xôi muối vừng ra ăn :
– Xôi ngon quá.
– Xôi gạo quê muối vừng mẹ em nấu đấy, ngon không?
– Ngon.. thế em biết nấu không?
– Biết chứ… nhưng không ngon bằng mẹ…
– Hè vừa rồi về bố mẹ có biết em có người yêu không?
Câu hỏi của nó khiến cho em bối rối, ngượng ngùng trong giây lát
– Em không nói làm sao bố mẹ biết được…
Nó biết, em vẫn chưa muốn công khai chuyện tình cảm của hai đứa, ngay cả với bạn bè trên HN, với cả Thúy em vẫn dấu… Có lẽ, vì em chưa ra trường, chưa có công việc, và hơn nữa về tuổi tác em lại hơn nó 2 tuổi, nó mới chỉ là thằng sinh viên năm thứ 2 mà thôi, tương lai còn ở rất xa.
Buổi chiều em lúi húi nấu cơm trên phòng, mùi thơm gạo mới dưới quê mang lên quện với mùi đặc trưng của bếp dầu sinh viên sao mà nó thân thương đến thế. Cái tuổi 19 chưa từng trải của nó chỉ thấy vui và hạnh phúc khi được ở bên em, cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc, chẳng nghĩ sâu xa gì…
Tối mùa hè oi bức, cứ ngồi trong phòng thì nóng không thể chịu nổi, nó lấy quả cào cào mới cóng đèo em đi dạo mát :
– Xe này mới đi hơi bị thích đấy.
– Chiều nay em ngồi sau thấy êm ghê.
– Em thích đi đâu? Sang trường một vòng nhá?
– Vâng… đâu cũng được anh ạ..
Đưa em lượn vài vòng quanh trường đón gió, định dừng lại ở gốc cây xà cừ số 12 nhưng nóng toát hết mồ hôi, chẳng có tí gió nào, nó đạp xe ra đường Lương Thế Vinh rồi đi ra hướng hồ Mế Trì, đường này lúc nào cũng vắng nhưng được cái gần hồ lên gió mát, nó đỗ xe dưới một gốc cây to khá là xa đường nhưng lại gần hồ.
Một vị trí tuyệt vời, gió từ ngoài hồ thổi lên mát rượi, khỏi phải quạt. Cứ để em ngồi trên xe đạp, nó đứng và ôm em từ phía sau :
– Anh có nhớ em không?
– Nhớ lắm… mai mà em không lên là anh về quê tìm em đấy.
– Điêu thế… biết nhà em ở đâu mà tìm.
– Thật không? Anh tìm được thì sao? Cứ đến bến đò sông Đáy kiểu gì anh cũng tìm được em
– Em đùa thôi mà, em cũng nhớ anh không chịu được….
Gió mát, mùi hương tóc em thơm lừng trước mũi, hai bàn tay nó và em đan vào nhau thật chặt. Nó hôn nhẹ nhàng lên mái tóc em đang buông dài, mắt em lim dim, bờ môi cong như mời gọi… và hai đôi môi lại tìm đến nhau cuồng nhiệt nồng nàn cho thỏa những ngày mong nhớ, bàn tay nó lần mò cởi từng chiếc cúc áo, để lộ cả chiếc áo con và đôi ngực đang phập phồng theo từng nhịp thở. Nó đẩy cao cái áo lót lên, bầu ngực tròn trắng muốt thấp thoáng trong đêm, nó cúi xuống hôn nhẹ lên đầu ti, rồi cứ thế say sưa mút hết bên này sang bên kia.
– Anh… tuột hết áo em rồi…
Nó chẳng để ý đến những hơi thở em đang gấp gáp, tiếng kêu khe khẽ thoát ra từ miệng em mỗi khi nó liếm một vòng quanh vú rồi lên cổ. Em cứ kéo sát đầu nó vào ngực mình rồi ôm như sợ người khác nhìn thấy. Tay em cũng cởi từ từ những chiếc cúc áo của nó, em quay lại áp mặt lên ngực trần của nó và bắt đầu liếm, nó thấy tê hết cả người, cảm khác khoan khoái lan truyền khắp cơ thể khi cái lưỡi em liếm quanh đầu ti, bàn tay em luồn qua cạp quần vào trong và mân mê thằng nhỏ đang cương cứng
– Em làm anh thích quá…
Em vẫn say sưa liếm lên ngực nó, có lúc em cúi sát xuống dưới bụng liếm cả những đám lông mọc lên tận rốn nó nữa, một tay em luồn qua lưng, một tay vẫn mân mê thằng nhỏ không ngừng, em làm cho nó bị kích thích dữ dội.
– Em mà cứ làm thế anh không chịu nổi đâu…
– Em nhớ anh…
Nó xoay người em lại cho em bám vào xe đạp còn nó áp từ phía sau sát vào mông đít em, vòng tay qua trước nó luồn vào trong quần em, đã ướt nhẹp từ khi nào…. Nó xoa nhẹ ngón tay qua đám lông rậm rạp, lên cái hạt le nhỏ nhỏ khiến cho em cong người lên rên rỉ, một tay nó vẫn bóp vú, tay em vòng ra sau cầm chim nó và xục nhẹ từng hồi. Hai đứa cứ thế hòa một nhịp trong vũ điệu ái ân, hơi thở dồn dập cũng hòa cùng nhau nóng bỏng :
– Anh làm thế này sao em chịu được…ư.. ư….
Em càng nói nó càng kích thích, tay vẫn mân mê đầu ti còn tay kia chọc ngón tay vào trong bướm em mà ngoáy, nước nhờn em chạy ra ướt hết cả mấy ngón tay, chảy cả xuống quần lót em. Càng lúc sự kích thích càng mạnh, đến khi em buông hai tay ra bám vào xe đạp cũng là lúc nó kéo tụt cả quần ngoài lẫn quần lót của em xuống đến đầu gối, em khẽ cong mông lên và con chim cứng ngắc của nó từ từ chọc vào cái bướm đang ướt nhoẹt từ phía sau, nó cũng cởi quần ra cho tụt xuống để những đám lông cọ vào cặp mông trắng mịn khiến cho em càng thêm nứng, em cong lên chờ đợi.
Con chim nó thụt ra thụt vào trong những tiếng ót ét của nước nhờn, tay em bám chặt lấy cái xe đạp còn nó lắc mạnh từ phía sau, cặp mông của em to và trắng, lại mềm mại nữa nên mỗi lần con chim nó chọc vào ngập sâu lút cán, lại phát ra tiếng kêu phạch phạch nhè nhẹ. Nó ôm em trọn lên lưng em, hai tay vòng qua ôm lấy hai trái đào tiên đang đung đưa theo nhịp, phía dưới cái mông nó hẩy mạnh liên hồi cho thằng nhỏ vào thật sâu trong em.
Vũ điệu cuồng say diễn ra trong đê mê sung sướng, miệng em cứ phát ra những tiếng rên ư.. a.. không rõ “ anh nhớ em quá…. em thích không?”, chỉ thấy em gật đầu liên hồi theo nhịp, có lẽ em đang chìm vào cơn hoan lạc thần tiên. Nó thấy tê dại toàn thân, có luồng điện chạy dọc sống lưng từ trên xuống, quay người em lại, nó ôm em thật chặt và xuất tinh ào ạt, em miệng thở dồn dập cũng ôm chặt nó cho tinh khí bắn lên ngực, trào ra bụng nhoe nhoét, mắt em lim dim trong sung sướng :
– Bắt đền anh đấy… ra hết người em rồi…
– Anh sẽ đền em cả đêm nay….